Trở về truyện

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót - Chương 2: Quá Khứ Đau Thương

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

2 Chương 2: Quá khứ đau thương

Lần đầu tiên, bạn bè cũ gặp lại, quả nhiên, Trương Hiểu Thi không làm cô thất vọng.

Hết chụp ảnh lại vỗ tay, còn gọi Hứa Vong Xuyên tới quan sát dáng vẻ cô bò trên đất.

“Ngón tay của cô đâu rồi? Diệp Tịch Nhan, ngón tay đánh đàn piano của cô đâu? Ha ha ha ha...”

Hứa Vong Xuyên chính là một trong số bạn trai côn đồ của Trương Hiểu Thi. Thời còn đi học, anh đánh nhau rất giỏi, là trùm trường nói một không hai của trường Trung học số 1, bây giờ đã là người đứng đầu của căn cứ này. Trương Hiểu Thi có thể sống tốt như vậy, là do có được sự che chở của anh. Nếu đổi thành một cô gái bình thường, có lẽ còn thảm hơn cả cô.

Ồ, đúng rồi... Hứa Vong Xuyên đã từng theo đuổi cô trước khi hẹn hò với Trương Hiểu Thi.

Mà cô còn từng sỉ nhục anh ngay trước mặt tất cả học sinh và thầy cô giáo toàn trường.

Cảnh ngộ của cuộc đời quả là trêu ngươi.

Nếu ban đầu, cô không tỏ ra kiêu ngạo, thanh cao như vậy, thì bây giờ cô mới là người được che chở, bảo vệ.


Nhưng cuộc đời nào có nhiều ‘nếu’ như thế?

Diệp Tịch Nhan bò trên đất, không dám nhìn Hứa Vong Xuyên. Vì để né tránh sự nhục mạ của Trương Hiểu Thi, cô chỉ đành giả vờ điên dại, làm như không nhận ra họ.

Hứa Vong Xuyên không nói gì cả.

Anh tặng cô một chiếc áo.

Nhưng cô thà rằng anh nói mấy câu gì đó, điều gì cũng được.

Sau đó, cô mẹ tròn con vuông.

Là một đứa bé gái, một cô nhóc chỉ nhìn mặt mày đã biết sẽ rất xinh đẹp.

Hai mắt Lưu Bưu tỏa sáng, đối xử rất tốt với mẹ con cô. Về sau, Diệp Tịch Nhan mới biết, tên này là tội phạm hiếp dâm trốn trại. Ông ta là kẻ ấu dâm, thích nhất những đứa bé gái bốn năm tuổi.


Cô thử chạy trốn.

Nhưng sau khi trốn ra ngoài, lại bị bắt về.

Lần cuối cùng, cô đã đến một căn cứ khác, lại bị Trương Hiểu Thi ngàn dặm xa xôi dẫn trở về.

Có lẽ, niềm vui duy nhất của cô ta chính là nhìn thấy cô đau khổ.

Đêm đó, Lưu Bưu muốn động vào con cô. Cô liều mạng giết chết ông ta, chính mình cũng bị đâm đến thủng bụng lòi ruột. Xác sống đột phá hàng rào xông vào, bổ nhào về phía con gái cô đang gào khóc.

Giây phút cuối cùng, Diệp Tịch Nhan khóc, che lấy đứa con đã chết.

Còn sống, về sau cũng chẳng tốt hơn.


Cô hận thế giới này.

Càng hận bản thân hơn.

Tại sao lại lưu lạc tới bước này?

...

Diệp Tịch Nhan sống lại.

Năm cô mười sáu tuổi, học lớp mười một.

Trong buổi lễ khai giảng vào tháng ba, vì để thoát khỏi Hứa Vong Xuyên liên tục đeo bám, còn chẳng tự biết mình. Cô đã đọc to bức thư tình viết sai chính tả của bạn trùm trường bằng loa phát thanh ngay trước mặt học sinh toàn trường, để anh trở thành trò cười của mọi người.

Hiệu quả rất rõ rệt, suốt một tháng đó, Hứa Vong Xuyên đều không đi học.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.