Trở về truyện

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót - Chương 11: Ông Đây Không Thèm Tiền Của Em

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

11 Chương 11: Ông đây không thèm tiền của em

Cô nhớ rõ lần trước cô có về qua đây một lần, tang thi không nhiều lắm nhưng lại có rất nhiều thi thể trẻ em và phụ nữ treo trên cây. Đùi với cánh tay bị cắt sạch sẽ, bên cạnh còn có dấu vết nhóm nữa. Vừa nhìn qua là biết mới bị bắt ra từ hầm ngầm, cắt thịt đem nướng BBQ.

Không có đồ ăn.

Đồng loại ăn nhau, rất bình thường.

“Tới rồi phải không?” Hứa Vong Xuyên hỏi.

“Tới rồi.”

Số 7 đường Tường Vi, Quân Sơn.

Cạch.

Diệp Tịch Nhan dùng phần mềm mở cửa trên di động mở cửa ra: “Bảo mẫu với quản gia ngủ cả rồi, anh khẽ chút, đừng đánh thức bọn họ.”


“Anh, anh còn phải đi vào nữa à?”

“Còn cần vào trong 200 mét nữa.” Diệp Tịch Nhan bò xuống, lảo đảo ngã quỵ rồi lại run rẩy đứng lên, đỡ tường thở dốc, vẻ mặt đầy cô đơn: “Không tiễn thì thôi, cảm ơn anh…”

Nói xong cô móc ra 200 tệ, hất cằm với anh: “Cầm lấy gọi xe.”

Hứa Vong Xuyên co rụt người lại.

Tiền rớt trên mặt đất.

Diệp Tịch Nhan nhíu mày: “Sao nào? Tiền của em bẩn à?”

“Không.”

Môi Hứa Vong Xuyên khẽ nhúc nhích, không biết phải giải thích như thế nào. Dù sao lấy tiền của ông chủ nào chả được, dùng công sức đổi lấy sẽ không nhục. Nhưng chỉ mình cô là không thể cầm. Nếu có thể, anh còn rất muốn kiếm nhiều thật nhiều tiền cho cô. Hôm nay đi ăn cơm tây cũng phải trả mất mấy trăm tệ rồi, nhưng cô thực sự không hề để bụng.


Trước kia anh không hiểu.

Chỉ biết liều mạng.

Sau này Diệp Tịch Nhan nói trên đài phát thanh: “Hứa Vong Xuyên, tiền đốt pháo hoa giữ lại cho mình không tốt hơn à? Một đôi giày tử tế anh còn không mua nổi, cần gì phải nghèo mà giả vờ hào phóng?”

Một khắc kia anh mới biết, với Diệp Tịch Nhan mà nói, tiền mà cô không muốn nhất, chính là tiền của anh.

Diệp Tịch Nhan đắn đo xem phải tỏ vẻ đáng thương thế nào mới dụ được anh vào nhà. Trong lúc cô đang cố rặn ra một giọt nước mắt thì thấy Hứa Vong Xuyên đứng dưới đèn đường mờ nhạt, cạnh bức tường đầy hoa tường vi hốc mắt phiếm hồng.

Con trai đỏ mắt sẽ trông như thế nào?

Cao như thế, cường tráng như trâu bò, cơ ngực đông cứng đỏ bừng trong gió đông lạnh lẽo, im lặng không rên một tiếng. Bây giờ lại đang khóc thầm, nước mắt trực trào rồi lại cắn răng nhấc tay lên lau đi.


“Dù sao ông đây cũng không thèm tiền của em!”

Trong chớp mắt đó, Diệp Tịch Nhan quên mất mình đang “đứng không nổi”.

Cô ôm chầm lấy anh, siết chặt, không đè giọng cũng phát ra tiếng kêu như mèo: “Này, Hứa Vong Xuyên, tại sao anh lại khóc?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.