Trở về truyện

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót - Chương 12: Quyến Rũ Cún To Xác (18+)

Mạt Thế Ôm Chặt Đùi Vàng Cầu Sống Sót

12 Chương 12: Quyến rũ cún to xác (18+)

Trong lòng Diệp Tịch Nhan có chút đau nhói.

Nhưng cũng chỉ như muỗi đốt, chẳng mấy chốc mà tan đi hết.

Gió thổi lạnh lẽo nhưng cơ thể Hứa Vong Xuyên lại càng ngày càng nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Anh cúi đầu nhìn cô đầy ngơ ngác, đồng tử co chặt lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, lông mi ướt mồ hôi hơi hơi rung động.

Có điều anh được cô ôm nhưng cơ thể lại căng thẳng tới cứng đờ, không dám động đậy.

Phì.

Đùa bỡn nam sinh ngây thơ thật vui chết được, phản ứng trúc trắc đúng là làm người ta khoái trá.

Cô gái tựa đóa linh lan đang ngước đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh, ánh mắt lúng liếng đong đưa gãi đúng chỗ ngứa ngang bướng nhưng thật ra rất yếu ớt kia. Đúng là đàn ông thì không thể nào chống lại nổi “hương vị của mối tình đầu.”

Rõ ràng là thợ săn lành nghề, lại cố tình giả dạng thành con mồi đáng thương.


Bờ môi mềm mại của Diệp Tịch Nhan khẽ mở rồi lại khép, như phát ra lời mời như có như không.

Hứa Vong Xuyên run giọng thở dài, không tự chủ được hơi khom lưng, dùng bàn tay to bao lấy mặt cô, lòng bàn tay thật nóng.

Cô gái cười mỉm chỉ chờ đợi chú cún to xác hôn xuống. Đáng tiếc Hứa Vong Xuyên không hổ là Hứa Vong Xuyên, hơi thở đã quấn quýt vào nhau rồi mà còn đột nhiên dừng lại được, thở hổn hển như mới thoát khỏi một kiếp nạn vậy.

“Em buông tay ra… Diệp Tịch Nhan…”

Đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo. Thà là đừng làm, đã làm thì phải làm cho trót, cô kiễng chân lên, cắn lên môi anh.

Đôi môi mềm mại như cánh hoa non, gần như hòa tan anh vào trong đó. Bàn tay mảnh khảnh không xương tiếp tục men lên từ sau lưng anh. Đầu ngón tay hơi lạnh lại đi đốt lửa khắp nơi, cuối cùng bám lấy cổ nam sinh, để anh thâm nhập càng sâu hơi.

Đôi môi đang nghiền nát.

Hàm răng đang gặm cắn.


Chiếc lưỡi đinh hương ẩm ướt linh hoạt chui vào khoang miệng, vụng về quấn lấy lưỡi anh, trao đổi nước bọt đầy đói khát, giống như dã thú đập phá không ngừng chiếm lấy địa bàn của mình, khuấy động dòng điện lưu càng lúc càng cao.

Hai chóp mũi cọ sát, mồ hôi từ nóng bỏng chuyển sang lạnh lẽo, hô hấp đan xen càng ngày càng cuồng nhiệt, xen trong đó còn có tiếng rên rỉ mong manh tưởng chừng như không nghe thấy.

Hứa Vong Xuyên khá là thành thật, mới chỉ biết nắm tay với Trương Hiểu Thi thôi.

Nào đã gặp phải hoàn cảnh như thế này bao giờ.

Đầu tiên là hai chân run rẩy, vòng eo tê dại, mềm yếu suy nhược. Sau đó lại thuận theo bản năng của giống đực khi giao phối, dùng sức mạnh chiếm lãnh địa bàn, gân cổ nổi lên, bế người lên đè vào bức tường leo đầy hoa tường vi, dùng gậy thịt thô cứng kinh người cọ vào người cô qua lớp quần đùi dơ dáy.

Diệp Tịch Nhan hô lên một tiếng.

Biết rõ đó là thứ gì mà vẫn còn bị dọa cho nhảy dựng.


Đây là quái vật à, sao mà lớn thế được chứ?

Đúng là thứ đồ chơi trâu bò đầu thai mà.

Anh đè nặng lên người cô hôn đến chết đi sống lại, tra tấn đôi môi non mềm thành quả mật đào sung huyết. Hôn đủ môi rồi anh dừng lại thở hổn hển, sau đó lại hôn lên mặt, lên cổ. Gặm cắn, liếm mút, hàm răng hận sao không mọc trên người cô luôn cho rồi.

Đôi bàn tay thô ráp nắm lấy đôi kiều đồn, xoa nắn, nặn bóp như đang nổi điên.

Đau quá, sướng quá.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.