Trở về truyện

Dâm Vũ Thiên Hạ - Chương 5: Bị Phát Hiện

Dâm Vũ Thiên Hạ

5 Chương 5: Bị phát hiện

Khi khí trời còn đang trong giai đoạn sương mù sắp tan hết, vầng thái dương bắt đầu lấp lóe hiện lên ánh sáng yếu ớt nơi bờ Đông, Giang Phong từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

Nhìn thấy ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say tiểu nương tử, Giang Phong cũng biết bản thân xuyên việt là thật chứ không phải nằm mơ.

“Cứ ngỡ là một giấc mơ, không ngờ toàn bộ sự việc diễn ra ngày hôm qua đều là thật.”

Nhớ đến bóng hình xinh đẹp mà thành thục của mỹ nữ sư phụ, đơn thuần ôn nhu của đại sư tỷ, táo bạo nhưng đầy khả ái của nhị sư tỷ đã bị mình chinh phục còn đang ngủ bên cạnh, Giang Phong lộ ra nụ cười vui vẻ.

Bản thân kiếp trước chỉ là một thằng điểu ti ba không chả biết làm gì ngoài chơi game, không ngờ gặp biến cố xuyên việt lại phát sinh lên người mình. Đây có lẽ là sự may mắn mà ông trời đã ban cho mình đi.

“Tiểu bảo bối, tỉnh lại đi nào, còn tính giả bộ ngủ với vi phu hay sao.”

Giang Phong điểm vào trán của Diệp Tử Nghiên một cái, thấy nàng vẫn không chịu tỉnh dậy mà lộ ra nụ cười gian.

“Ai da, có vẻ như tiểu phong phong của ta đang biểu tình à, có lẽ nó đang cần vận động sáng sớm đây.”

“Không muốn.”

Diệp Tử Nghiên nào còn dám giả bộ ngủ, vội vàng nắm lấy tay Giang Phong mở to hai mắt lắc đầu lộ vẻ khiếp nhược.

Giang Phong không thèm để ý mà dùng ngón tay khám phá lấy âm động của Diệp Tử Nghiên mà ngọ nguậy khắp nơi làm nàng cong người lên lộ vẻ sung sướng.

“A...a...a…”

“Phu quân...cầu chàng tha cho thiếp đi…”

“Không muốn mà…”

Giang Phong cười hắc hắc châm chọc nàng.

“Nàng miệng luôn bảo không muốn nhưng cơ thể lại phản ứng mãnh liệt thế này đây. Ồ, lại ra dâm thủy rồi, thế này để xem nàng còn chối nữa hay không.”

Lười nhác nói nhảm thêm, Giang Phong đem côn thịt cho vào âm động của Diệp Tử Nghiên mà bắt đầu tiến hành cày cấy.

“Đừng mà… thiếp còn đau lắm…”

“A..a..a.. đau rát quá…”

“Ư...ư...ư… đã quá...sướng quá…”

“Côn thịt...côn thịt...ưm..ưm…”

“Phu quân côn thịt...thật mạnh mẽ… thật to lớn…”

“Đã chết...đã chết…”

“Tử Nghiên yêu chàng… cho thiếp thêm nữa đi… thiếp muốn côn thịt...thiếp muốn côn thịt…”

“ Âm động của thiếp cùng côn thịt của chàng hòa làm một… nhanh hơn nữa… nhanh hơn nữa…ư..ư.ư..”

Diệp Tử Nghiên ban đầu phản đối vận động sáng sớm, nhưng càng bị Giang Phong kích thích lại càng trở nên dâm đãng hơn mà rên la sung sướng liên tục.

Giang Phong càng chiến càng hăng hái mà nhấp nhô cày cấy liên tục, tốc độ nghịch đẩy ngày càng nhanh lên. Từng tiếng ma sát giữa hai khu vực ngày càng mãnh liệt.

“A… nương tử, ta xuất đây.”

“Không muốn, phu quân đừng xuất bên trong, thiếp sẽ có thai mất.”

“Nói vậy là nàng không muốn sinh con cho ta rồi?”

Giang Phong có chút không cao hứng nói.

Diệp Tử Nghiên lộ ra thần sắc lo lắng hôn Giang Phong một cái.

“Phu quân đại nhân, không phải thiếp không muốn sinh con cho chàng mà hiện tại chưa phải lúc. Đợi chàng danh chính ngôn thuận đón thiếp về nhà thì muốn thiếp sinh bao nhiêu cũng được.”

“Cũng đúng, hiện tại nếu nàng có thai thì dễ gây người trong môn phái chú ý.”

Giang Phong cũng hiểu Diệp Tử Nghiên lo lắng cái gì mới không hỏi đến nữa.

Kí chủ: Giang Phong.

Tu vi: Tam lưu trung kỳ.

Công pháp: Ngự Nữ chí tôn kinh( quyển thượng - công pháp tiên giai).

Vũ kỹ: Hoàng Liên kiếm pháp( kiếm kỹ nhị lưu).

Đồng: hai ngàn.

Bạc khóa: hai vạn.

Nhiệm vụ đang tiến hành: 2.

Hậu cung: Diệp Tử Nghiên.

Số tinh điểm: 6.

Nhìn bảng thuộc tính cá nhân hiện tại, Giang Phong vô cùng hài lòng với hiệu quả của công pháp song tu. Hắn từ mấy ngày trước vừa chính thức đột phá lên tam lưu trung kỳ sau mấy năm tu luyện, bây giờ sau khi dùng công pháp tiến hành song tu thì tăng nhanh lên, cảnh giới tam lưu trung kỳ cũng đã có dấu hiệu muốn viên mãn, chuẩn bị đột phá đến giai đoạn hậu kỳ.

Hiệu quả biểu hiện ra rõ rệt trông thấy, Giang Phong trong lòng càng có ý định tìm kiếm mỹ nữ về tiến hành song tu. Ngay lúc này, Diệp Tử Nghiên kinh ngạc khó có thể tin hô lên.

“Phu quân, thiếp, thiếp đột phá rồi.”

Diệp Tử Nghiên thần sắc vui mừng nói ra làm Giang Phong sửng sốt một chút.

“Nàng đột phá tam lưu viên mãn rồi?”

“Vâng, thiếp không hiểu sao cảnh giới tam lưu hậu kỳ bình cảnh đã lâu không đột phá bây giờ bất ngờ đột phá nữa.”

Thấy Diệp Tử Nghiên lộ vẻ không hiểu, Giang Phong cười haha.

“Nàng cái nương tử ngốc, là do ta cùng nàng thực hiện song tu nên mới có thể để bình cảnh nàng buông lỏng dễ dàng mà đột phá.”

Diệp Tử Nghiên nghe đến hai chữ song tu, sắc mặt tái nhợt vừa cảm động vừa lo lắng vì Giang Phong mà ôm chặt lấy hắn rơi nước mắt.

“Phu quân, tại sao chàng lại ngốc như vậy? tại sao lại vì thiếp mà dùng song tu để thiếp đột phá cảnh giới? chàng làm vậy khác nào hại bản thân mình chứ huhu.”

Giang Phong thấy Diệp Tử Nghiên khóc nức nở ôm lấy mình làm hắn một trận không hiểu ra sao. Nhưng ở ý tứ trên mặt chữ, Giang Phong suy nghĩ một chút cũng rõ ràng là nàng hiểu lầm nên tức giận đánh cái mông.

“Nàng quả thật là ngốc đến đáng yêu, cái mà nàng hiểu là công pháp rác rưởi chuyên đi thải bổ âm dương chứ không phải là chân chính song tu công pháp. Công pháp song tu chân chính là hai bên nam nữ đều cùng có lợi mới hợp tình hợp lý. Môn công pháp mà ta đang sử dụng song tu cùng nàng là một bản kinh thư rất trâu bò do thượng cổ tiên nhân viết xuống thì làm sao có thể đi so sánh với mấy mặt hàng công pháp rác rưởi ngoài kia.”

Diệp Tử Nghiên lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Giang Phong.

“Phong ca, những gì chàng nói đều là thật?”

Thấy Diệp Tử Nghiên nghiêm túc, Giang Phong có chút không hiểu gật đầu một cái.

“Đúng vậy, ta nói đều là thật. Quyển kinh thư này trong lúc ta lấy đi của nàng lần đầu mới thức tỉnh trong đầu của ta. Ta quả thật không hiểu chuyện này là thế nào nữa, nhưng từ tin tức trong đầu truyền đến thì nó chắc chắn là của tiên nhân không thể sai được.”

Diệp Tử Nghiên ngày càng lo lắng mà bắt đầu để ý xung quanh nhà gỗ có ai nghe lén hay không, khi xác định không có ai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm mà sắc mặt ngưng trọng.

“Phu quân, chàng có phải là được sư phụ mang về nuôi đúng không?”

“Đúng vậy, sư phụ có nói lúc đó nàng thấy ta đang ở trên một dòng sông dài, mà thời tiết lúc đó gió thổi vô cùng mạnh mẽ nhưng nàng lại bất chấp mà mang ta về môn phái nuôi dưỡng đến nay. Cái tên Giang Phong của ta cũng bắt nguồn từ đây.”

Diệp Tử Nghiên suy nghĩ một chút mà đưa ra suy đoán.

“Nếu như chàng thức tỉnh trong trí nhớ một môn công pháp của tiên nhân, nói vậy thì lai lịch của chàng sẽ không tầm thường. Nhưng chuyện này quả thật khó tin, trên đời này có tiên nhân tồn tại hay sao?”

Giang Phong cũng lắc đầu, cái này là lý do mình biên ra, công pháp này là hệ thống ban tặng. Nhưng nói hệ thống là tiên là phật cũng đã hạ thấp giá trị của nó rồi. Phải biết môn công pháp song tu này chỉ là quyển thượng mà đã là công pháp tiên cấp, nếu đến quyển trung, quyển hạ nữa thì nó sẽ thành đẳng cấp gì? chắc hẳn nó sẽ là một môn công pháp vô cùng khủng bố.

“Chuyện này ta cũng không biết, nhưng với ta mà nói thì đời ta có nàng bầu bạn bên cạnh cũng tốt lắm rồi.”

“Chàng chỉ giỏi ba hoa dỗ ngọt nữ nhân, thiếp là đang nói vấn đề nghiêm túc đấy.”

Diệp Tử Nghiên lắc đầu mà càng nghĩ càng lộ ra vẻ trầm trọng.

“Nếu quả thật chàng là con trai của một vị tiên nhân nào đó thất lạc, hay là người nhà chàng gặp biến cố gì để chàng xuống đây thì hiện tại chàng đang gặp nguy cơ rất lớn.”

“Ồ, chỉ giáo cho?”

Giang Phong cũng tò mò về suy đoán cùng óc tưởng tượng phong phú của Diệp Tử Nghiên.

“Một người sở hữu tiên giai công pháp trong đầu thì làm sao có thể không gặp nguy cơ. Nếu thiếp đoán không sai thì có thể chàng là dòng dõi của tiên giới một gia tộc lớn nào đó, vì trong gia tộc xảy ra biến cố nên quyết định quán thâu phong ấn công pháp vào đầu chàng. Đợi một hoàn cảnh nào đó thì sẽ thức tỉnh đoạn trí nhớ về công pháp này…”

“Cô nàng ngốc, nàng quả thật có đầu óc suy diễn phong phú mà. Mặc kệ nguy hiểm thế nào, là ai đánh chủ ý, nó nằm trong đầu ta, chỉ cần ta không tình nguyện nói ra thì không ai biết.”

Giang Phong bĩu môi không cho là đúng. Nói đùa, công pháp xuất từ hệ thống thì nằm mơ mà đoạt được à, trừ khi Phong ca tình nguyện truyền cho, dù có bổ đầu luyện hồn thì cũng vô dụng.

“Được rồi, đừng nói vấn đề này, tiểu bảo bối, chúng ta tiếp tục vận công buổi sáng thôi.”

“A.. không muốn.”

Diệp Tử Nghiên hốt hoảng kinh hô muốn thoát đi ma trảo của Giang Phong.

Cười hắc hắc, Giang Phong chạy đến ôm lấy Diệp Tử Nghiên đang muốn trốn.

“Haha, tiểu bảo bối, để lần này Phong ca thử xem tư thế song tu mới nào.”

Giang Phong đem cặp chân của Diệp Tử Nghiên bế lên mà bắt đầu đưa côn thịt đang biểu tình dữ tợn cho vào âm động rồi lắc lư Diệp Tử Nghiên nhấp lên nhấp xuống.

“Tư thế này rất sướng có đúng không tiểu bảo bối?”

Nhìn thấy biểu hiện sung sướng cùng gương mặt dâm đãng của Diệp Tử Nghiên, Giang Phong bắt đầu gia tăng tốc độ nhấp nhô.

“A..a..a phu quân, thiếp chết mất..thiếp chết mất…”

“Ư...ư...ư...sướng quá…”

“Ya...đã chết...đã chết…thiếp đăng thiên rồi…”

Phanh...

Đang lúc hai người đang bước vào giai đoạn cao trào, một nữ tử xinh đẹp đột nhiên phá cửa xông vào.

Khi nàng nhìn thấy Giang Phong đang đứng trần truồng giữa nhà gỗ bế lên Diệp Tử Nghiên mà nhấp nhô lên xuống, nàng sắc mặt trở nên vô cùng khó coi cùng không thể tin tưởng cảnh tượng trước mắt mà rút kiếm ra đánh tới với ý đồ đâm chết Diệp Tử Nghiên.

“Tiện nhân đáng chết, dám dùng thân thể dâm đãng mê hoặc Phong đệ, nạp mạng đi đồ dâm phụ.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.