Trở về truyện

Dâm Vũ Thiên Hạ - Chương 8: Bái Cái Sư Tôn Trâu Bò

Dâm Vũ Thiên Hạ

8 Chương 8: Bái cái sư tôn trâu bò

“Thiên phú màu vàng hệ mộc. Lão thiên gia đang đùa sao?”

“Đùa cái rắm, sự thật sờ sờ trước mắt làm có thể là đùa?”

“Kẻ này là yêu nghiệt phương nào đến tham gia trắc thí?”

“Nếu giữa đường không bị chết non, tương lai sẽ xuất hiện một thiên kiêu trẻ tuổi.”

Hơn mấy chục con người ở đây đều dùng ánh mắt bất khả tư nghị đầy hâm mộ ghen ghét nhìn chăm chú vào trắc thí thạch mà xì xào bàn tán, những đệ tử phụ trách trông coi trắc thí thạch thì lộ vẻ hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng như nhặt được bảo nhìn Giang Phong.

Giang Phong thấy mọi người đều dùng ánh mắt đủ loại xúc cảm nhìn mình mà không ý tứ ho khan một tiếng.

“Sư huynh, thiên phú của ta như vậy đã hợp cách hay chưa?”

Mấy người đệ tử gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói có chút run bần bật vì quá kích động.

“Sư..sư đệ thiên phú yêu nghiệt. Không được, việc này phải bẩm báo cho trưởng lão ngoại môn báo cáo lên nội đường đề xuất ngươi cho chưởng môn thu làm đệ tử chân truyền của người.”

“Đúng...đúng. Thiên phú của ngươi thật không xứng đáng ngốc ở ngoại môn mà phải làm đệ tử chân truyền của chưởng môn hoặc thái thượng trưởng lão mới không làm lãng phí thiên phú.”

Dưới sự kích động, mấy đệ tử theo đó mà gửi tin tức vào truyền âm phù cho trưởng lão ngoại môn biết.

Ước chừng sau vài phút, một nhóm trưởng lão ngoại môn mang theo thần sắc vội vàng dùng khinh công chạy đến hô.

“Ai là Giang Phong?”

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về hướng một người thanh niên trẻ tuổi trông cà lơ phất phơ đang đối phó với nhóm người đang tiến hành nịnh bợ lấy lòng mình.

“Ngươi là Giang Phong?”

Mấy trưởng lão ngoại môn đánh giá một hồi người thanh niên trẻ tuổi này rồi nói tiếp.

“Kiểm trắc lại một lần thiên phú cho bọn ta xem.”

Trắc thí thạch vẫn sáng lên, thiên phú vẫn là màu vàng hệ mộc. Mấy vị trưởng lão ánh mắt gắt gao nhìn lên trắc thí thạch lộ vẻ khó tin mà dụi dụi mắt. Khi xác định trắc thí thạch không xảy ra vấn đề gì mới gật đầu lộ vẻ hưng phấn.

“Là thật, là thật. Không ngờ Đường Môn ta lại xuất hiện thiên phú bậc ba, lão thiên có mắt, lão thiên có mắt.”

“Hưng thịnh Đường Môn chúng ta, haha, lần này có món quà bất ngờ cho môn chủ rồi.”

“Nhanh, nhanh, báo cáo việc này cho trưởng lão nội môn, nên nhớ đừng cho lão tửu quỷ kia biết.”

Mấy người trưởng lão ngoại môn đang âm thầm bàn luận, ngay lúc này, một thanh âm già nua mang theo chút bất mãn vang lên.

“Mấy người các ngươi ngay cả chuyện quan trọng thế này cũng không cho ta biết?”

“Bái kiến Tu trưởng lão.”

Ngoại môn trưởng lão nhóm người âm thầm chùi đi mồ hôi lạnh, thần sắc cười còn khó coi hơn khóc cung kính bái chào.

“Hừ, một đám ăn hại. Tiểu tử, đến đây để ta kiểm tra ngươi một chút nào!”

Lão già cầm bình rượu lên uống, sau đó, lão ngoắc ngoắc Giang Phong tiến đến, ở ánh mắt mọi người không hiểu ra sao, lão tửu quỷ thi triển uy áp đối với Giang Phong lạnh giọng quát.

“Quỳ xuống.”

“Tông Sư cảnh?”

Giang Phong trong lòng nói thầm. Uy áp đến từ Tông Sư quá mạnh, trên đầu chảy ra mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, hai chân như có dấu hiệu quỳ xuống.

“Ngọa tào, đây là muốn cho Phong ca hạ mã uy sao?”

Ánh mắt lộ vẻ không cam lòng quỳ xuống, Giang Phong vẫn cắn răng tiếp nhận toàn bộ uy áp đến từ lão tửu quỷ.

“Chẳng lẽ hành trình bái sư học nghệ khúc nhạc dạo mở đầu sẽ thất bại sao?”

Lộ ra nụ cười khổ, Giang Phong nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo nếu như bị vị trưởng lão nội môn này từ chối.

Bản thân Giang Phong cũng nhìn ra người này thả ra uy áp chỉ để thử thăm dò một chút mà không mang theo ác ý, Giang Phong vì vậy mới mặc cho lão tửu quỷ này muốn làm gì thì làm.

“Rất tốt, rất tốt, hạt giống tốt, có giá trị đáng giá bồi dưỡng.”

Lão tửu quỷ mặt ngoài vẫn ung dung nói như không có gì, nhưng trong lòng lão lại vui mừng muốn khóc: Tìm kiếm mấy chục năm, cuối cùng ta cũng tìm được truyền nhân kế thừa y bát haha.

“Tu trưởng lão, hành động của ngày như vậy có chút không phù hợp quy củ môn phái đi.”

“Làm sao? người đệ tử này ta định, mấy người các ngươi có phải muốn tranh?”

Nhóm người trưởng lão ngoại môn cười khổ không thôi: bọn ta cũng muốn giành lắm nhưng chỉ sợ là không được a.

Thấy nhóm người trưởng lão ngoại môn lắc đầu, lão tửu quỷ quay sang nói với Giang Phong.

“Tiểu tử, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy, kế thừa y bát của ta?”

“Y bát? xin hỏi tiền bối ngài là…?’

Không đợi Giang Phong nói hết lời, một thanh âm gầm lên dùng khinh công di chuyển nhanh như chớp tiến đến quát.

“Ai là Đường Phong?”

Nhóm đệ tử cùng trưởng lão thấy người đến mà nhao nhao biến sắc, tranh thủ quỳ xuống cung kính hô.

“Bái kiến môn chủ.”

Người đến là một vị trung niên nhân thân cao mét tám, lưng hùm vai gấu lộ vẻ uy nghiêm với khí tràng cường đại khiến người tiếp xúc với hắn phải sợ run.

Giang Phong khi nhìn thấy người đến, con ngươi co rụt lại, trong lòng hoảng sợ: nửa bước Siêu Phàm cảnh.

Khó trách Giang Phong sợ hãi như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một vị cường giả nửa bước Siêu Phàm.

Lấy lại tinh thần, Giang Phong rất kích động: Siêu Phàm cảnh, quả nhiên siêu thoát khỏi phàm tục, quá mạnh mẽ. Nhưng để Giang Phong nghi hoặc khó hiểu là NPC tân thủ thôn là Vô Song cảnh, còn chưởng môn một môn phái lớn lại chỉ đạt tu vi có nửa bước Siêu Phàm.

“Vãn bối Giang Phong, bái kiến môn chủ.”

Thấy Giang Phong chủ động quỳ xuống cung kính, Đường Hiểu gật đầu một cái đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Sau một lúc, Đường Hiểu mới lắc đầu một cái lộ vẻ thất vọng.

“Không được, thiên phú quá thấp, không hợp cách.”

“Cái quỷ gì?”

Giang Phong như bị sét đánh ngang tai mà gương mặt không thể tin được hô lên.

“Làm sao có thể? thiên phú của ta là cấp ba, làm sao có thể không hợp cách.”

Đồng dạng những người xung quanh cũng lộ vẻ khó hiểu, mấy vị trưởng lão ngoại môn như nhìn ra cái gì đó mà im lặng không nói.

Lão tửu quỷ thần sắc bình tĩnh mà thưởng thức rượu, Đường Hiểu lộ vẻ khó hiểu.

“Lão già, ta cho kẻ có thiên phú yêu nghiệt này không hợp cách, lão không giận hay sao hả?”

Lão tửu quỷ cười không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Giang Phong.

“Tiểu tử, hỏi ngươi lần nữa, ngươi có đồng ý làm đệ tử của ta, tiếp nhận truyền thừa y bát?”

Giang Phong chần chờ một lúc rồi hỏi.

“Truyền thừa y bát của tiền bối là cái gì?”

“Tiểu oa nhi, truyền thừa của ta là thần, không phải những thứ phàm tục có thể so sánh. Nó có thể giúp ngươi trở thành cường giả tuyệt thế vấn đỉnh thiên hạ. Như thế nào? nam tử hán đại trượng phu, do dự bất quyết cái cọng lông, một tiếng đồng ý không đồng ý?”

Lão tửu quỷ gần như hết kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng nhấp một ngụm rượu chờ câu trả lời.

Đường Hiểu nhịn không được chen vào.

“Chàng trai trẻ, những lời của lão tửu quỷ này đều là nói hưu nói vượn, ngươi không nên tin tưởng. Đường Môn chúng ta có hai hệ phái là tụ tiễn cùng hãm tĩnh, tụ tiễn là sử dụng nỏ để công kích đối phương với uy lực mạnh mẽ và nhiều công dụng khác. Của lão nói truyền y bát cho người chính là hệ phái sa sút hãm tĩnh, nếu ngươi gia nhập nó thì sẽ làm mai một đi thiên phú của mình. Theo ta gia nhập vào hệ phái tụ tiễn, ta miễn phí tặng cho ngươi một bộ sáo trang huyền cấp.”

“Huyền cấp sáo trang?”

Một đệ tử trong môn phái thét lên kinh hãi, mấy người khác cũng tò mò hỏi huyền cấp sáo trang là cái gì.

“Huyền cấp sáo trang là một bộ gồm mười món có vũ khí, liên, nhẫn, bội, phù, nón, y phục, yêu đái, hộ uyển và giày. Ngoài ra công dụng nó không chỉ đơn giản như vậy, khi mặc vào, nó có thể tăng phúc thuộc tính ngũ hành tương sinh tương khắc gia trì vào người làm tăng chiến lực cùng sức phòng ngự lên. Có điều phải đạt đến Tiên Thiên cảnh giới mới phù hợp mặc vào.”

Giang Phong nghe vậy cũng không mấy ngạc nhiên, sáo trang huyền cấp chắc là tương đương với bộ đồ cấp 5x người chơi kiếm thế đạt được khi nhận thưởng nhiệm vụ đi.

Nhưng để Giang Phong đáng giá kinh ngạc là lão tửu quỷ trước mặt lại muốn nhận mình làm đệ tử kế thừa y bát của lão, nhưng hệ phái hãm tĩnh là chuyên để đặt bẫy sát nhân chứ không phải đánh trực diện làm Giang Phong có chút do dự.

“Đinh, tuyên bố chi nhánh nhiệm vụ: gia nhập hệ phái Đường Môn hãm tĩnh, tiến hành trở thành hãm tĩnh tông sư uy chấn võ lâm. Phần thưởng: huyền tinh có vết nứt cấp 8 một viên, mảnh ghép lệnh bài truyền tống vị diện một tấm.”

Trong đầu vang lên thanh âm từ hệ thống làm Giang Phong sững sờ, sau đó là bất đắc dĩ: hệ thống ngươi thật biết tuyên bố nhiệm vụ à, Phong ca ưa thích chơi nỏ hơn là phi đao ahuhu.

Dù sao nhiệm vụ đã ban bố, nếu không làm thì bị lỡ mất phần thưởng, Giang Phong trong lòng có quyết định mà hướng lão tửu quỷ quỳ xuống dập đầu chín cái.

“Đồ nhi Giang Phong, bái kiến sư tôn.”

“Tốt, tốt. Haha, Đường Tu ta cuối cùng tìm đến truyền nhân.”

Lão tửu quỷ kích động gào thét lên làm mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, mấy người đệ tử cùng trưởng lão khác đến sau chứng kiến cảnh này đều lộ vẽ sợ hãi hô lên.

“Nhanh rời khỏi đây, lão môn chủ muốn đột phá.”

“Cái gì? lão môn chủ?”

“Lề mề cái rắm, ngài ấy chính là môn chủ đời trước của Đường Môn chúng ta, đại danh đỉnh đỉnh uy chấn võ lâm Đường tiễn ma Đường Tu.”

Mấy cái trưởng lão nội môn vừa đến hận không thể quất cho đám người trưởng lão cùng chấp sự ngoại môn mấy bạt tai: bọn ngươi ngày thường ra vẻ đạo mạo oai hùng với lão môn chủ, ngài đã không một tiễn đưa đi hoàng tuyền là may mắn lắm rồi, thắc mắc cái rắm chó gì.

Đường Tu khí thế bỗng nhiên tăng vọt lên.

Tông Sư, Siêu Phàm, Xuất Trần, Lăng Tuyệt,.... mãi cho đến Hỗn Thiên cảnh cửu trọng đỉnh phong mới dừng lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.