Trở về truyện

Dâm Vũ Thiên Hạ - Chương 12: Uy Hiếp

Dâm Vũ Thiên Hạ

12 Chương 12: Uy hiếp

“Tặc tử vô sỉ, ngươi rốt cuộc sử dụng tà thuật yêu pháp gì?”

Đại đương gia ánh mắt kinh hãi trực câu hung ác nhìn Giang Phong, toàn thân bất động mà tức giận hét lên.

“Thủ đoạn của ta còn rất nhiều, đợi chút nữa lên giường ta sẽ thi triển cho nàng xem hắc hắc.”

Cười dâm một tiếng, Giang Phong đóng lại trạng thái bạo thần, sau đó là thi triển Mê Ảnh Tung vọt thẳng đến đại đương gia.

“Khốn khiếp.”

“Tặc tử ngươi dám.”

Nhóm tặc khấu cùng tam đương gia thấy mà giận tím mặt xông lên liều chết.

“Một đám gà đất chó sành.”

Giang Phong hừ lạnh một tiếng, mở ra trạng thái bạo thần, tay khẽ vung lên kết ấn kích hoạt cạm bẫy với ý định tiêu diệt toàn bộ nhóm tặc khấu này.

“Không được.”

Phục hồi tinh thần lại, đại đương gia vội vàng hô lên, nàng lúc này có thể cử động lại bình thường mà dùng thương quét đến cổ của Giang Phong.

“Thương Xuất Như Long.”

Vì ở khoảng cách gần, Giang Phong cảm nhận được nguy cơ tiến đến. Ở thời khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, Giang Phong co rụt cái đầu xuống, lưỡi thương quét ngang qua gọt đi một lớp tóc cùng cái nón đang buộc trên đầu.

“Tốt, dám đánh lén Phong ca, đừng tưởng ngươi là nữ nhân thì ta nương tay.”

Giang Phong tóc tai bù xù lộ ra bộ dáng chật vật, ánh mắt hung ác nhìn đại đương gia như sắp ở biên giới bộc phát lực lượng đáng sợ.

“Ngươi, ta mới không sợ ngươi, đồ sắc lang đáng chết.”

Đại đương gia dù nhìn thấy trạng thái của Giang Phong hiện tại rất dữ tợn, dù cảm thấy có chút ngưng trọng nhưng đại đương gia không hề sợ hãi mà hung ác trừng mắt lại.

“Để xem ngươi còn mạnh miệng thế nào.”

Lạnh lùng thốt ra một câu, Giang Phong đưa bàn tay lên búng một cái tách, giọng nói lạnh lẽo không một chút cảm tình nào vang lên.

“Chết.”

Vô số phi đao được đặt ở các vị trí cạm bẫy mà Giang Phong đã âm thầm bố trí trước đó, chúng nó ngay lúc này bắt đầu phát huy tác dụng mà tạo thành một trận mưa phi đao phóng xuất ra với tốc độ cực nhanh gặt hái mạng nhỏ của những tên lưu khấu lâu la.

“Đinh, phát động dương bạo thần +4, công kích tăng lên 4 lần lực lượng.”

“Đinh, phát động dương bạo thần + 32, công kích tăng lên 32 lần lực lượng.”

“Đinh, phát động…”

Xoẹt...xoẹt…

Phập...phập…

“Mọi người nhanh chóng phân tán, kẻ này đã đặt vô số cạm bẫy hãm tĩnh với ý đồ diệt toàn bộ chúng ta.”

“Làm sao có thể? a....a tay ta…”

Cạm bẫy vừa đặt, phi đao xuất ra tất có mạng người. Vì số lượng phi đao công kích từ một cái bẫy quá lớn. Riêng cạm bẫy cao cấp Loạn Hoàn Kích thì một lần thi triển tiêu hao đến hai mươi cây phi đao, vì vậy nếu kẻ địch bị đánh với yếu tố bất ngờ thì liệu có thể né được hai mươi cây phi đao dùng thế như chẻ tre giết tới không? Chưa kể đến là Giang Phong ở trong tính toán, với cách đặt bẫy tinh vi cùng cạm bẫy tầng tầng lớp lớp, vị trí đa phần đều nằm ở điểm mù góc chết của cặp mắt nên rất khó có thể đỡ được đợt bẫy rập đại phát thần uy lúc này.

Vô số tặc khấu theo đợt kích hoạt cạm bẫy lần này của Giang Phong mà tổn thất nặng nề, quân số gần một ngàn năm trăm người bây giờ đã bị diệt hơn một nửa.

Nhìn thấy thảm cảnh nhóm thuộc hạ mình bị cạm bẫy tiêu diệt hơn một nửa, tam đương gia vừa sợ vừa giận hét lên.

“Tiểu tử, chơi đánh lén có gì hay, có gan cùng ta đánh một…”

Tam đương gia chưa kịp nói hết lời, một thanh phi đao mang theo lực lượng khủng bố đã không biết từ lúc nào cắt đứt đầu của hắn bay lên trời.

Tốc độ cùng lực lượng của phi đao này: nhanh, nhanh đến đáng sợ; mạnh, mạnh đến không hợp lẽ thường.

Đường đường một tặc khấu tu vi Tông Sư tại bị một thanh phi đao gọt bay đầu.

Tam đương gia đến chết mà vẫn không hiểu bản thân tại sao lại chết, cái đầu của hắn lúc này rơi xuống đất, hai mắt vẫn còn lộ vẻ khó tin cùng sợ hãi.

“Đinh, phát động dương bạo thần +128, công kích tăng lên 128 lần lực lượng.”

“Ngọa tào.”

Giang Phong giật mình hô lên, rõ ràng bản thân chỉ dùng một thanh phi đao chơi vũ kỹ Tiểu Lý Phi Đao để hù dọa lão tam này một chút, ai biết được trạng thái bạo thần lại kích hoạt lên gấp 128 lần lực lượng mới bị một đao gọt bay đầu.

Biến cố xảy ra quá nhanh làm đám người trở tay không kịp, đợi khi phục hồi tinh thần lại thì tam đương gia đã đầu một nơi thân một nẻo.

“Tam đương gia.”

“Tặc tử đáng chết.”

“Huynh đệ, cùng liều mạng báo thù cho tam đương gia.”

Đại đương gia ánh mắt vẫn còn trợn lên, khuôn mặt lộ vẻ khó tin chứng kiến hết thảy. Khi phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nàng biến hóa dữ tợn, ánh mắt đầy sát khí nhìn chòng chọc lấy Giang Phong như kẻ thù giết cha.

“Ngươi lại giết tam thúc, ngươi lại giết tam thúc của ta?”

Giang Phong nhìn thấy nàng khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đầy sát khí, trong lòng có chút chột dạ.

“Không phải ta cố ý giết hắn, chỉ là lỡ tay dùng lực hơi mạnh chút thôi a.”

“Còn dám ngụy biện? tặc tử đền mạng cho tam thúc ta.”

Đại đương gia tức giận gào thét lên, trường thương trong tay bắt đầu dùng lực lượng mạnh nhất mà xoay tròn chém liên tục ra kim thuộc tính sắc bén về phía Giang Phong.

Dùng thân pháp Mê Ảnh Tung né tránh một vài đợt công kích, Giang Phong không thích chiến đấu tầm xa mà bắt đầu xông lại gần đại đương gia chơi cận chiến.

“Loạn Hoàn Kích.”

“Mê Ảnh Tung Trận.”

“Triền Thân Thích.”

“Hấp Tinh Trận.”

“Câu Hồn Tĩnh.”

“Độc Thích Cốt.”

Liên tục đặt bẫy cận chiến nhằm đánh giáp la cà, Giang Phong liên tục thi triển ra cạm bẫy công kích, làm chậm, tê liệt cùng tăng khả năng hồi kỹ năng của đối phương.

“Hừ, ta sẽ không bị dính lại chiêu này lần thứ hai.”

Đại đương gia lần này đã vô cùng cảnh giác về cách thức xuất chiêu cùng phương thức đặt bẫy của Giang Phong. Nàng dùng thân pháp lách mình né tránh đi phạm vi của Triền Thân Thích cùng Câu Hồn Tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn bị dính Hấp Tinh Trận làm chiêu thức không thể xuất ra tùy ý được.

Có điều, ngay thời điểm đại đương gia chuẩn bị xuất thương phản kích, nàng bất ngờ bị dính trúng cạm bẫy Triền Thân Thích làm bất động đứng tại chỗ.

“Làm sao có thể? từ lúc nào?”

Đại đương gia lộ ra ánh mắt khó tin nhìn chòng chọc lấy Giang Phong.

Giang Phong mỉm cười không trả lời mà dùng tay chỉ lấy xung quanh vị trí đại đương gia đang đứng.

“Ngươi nhìn dưới chân mình xem.”

“Không có khả năng...ngươi…”

Đại đương gia kinh hãi nhìn dưới đất vây quanh mình vô số cạm bẫy hãm tĩnh mà thất thanh la lên.

“Nếu không tin thì ngươi có thể thử phá giải cạm bẫy trận pháp của ta.”

Giang Phong lộ ra nụ cười, gương mặt vô tội vạ nói ra.

Đại đương gia ánh mắt vẫn như cũ nhìn chòng chọc vào Giang Phong. Sau một hồi lâu, nàng mới ảm đạm thở dài một tiếng.

“Được rồi, ngươi thắng.”

Nghe được từ chính miệng đại đương gia thừa nhận, nhóm tặc khấu không thể tin mà bắt đầu nháo lên xôn xao.

“Làm sao có khả năng? đại đương gia làm sao có thể thua?”

“Đáng chết! là tặc tử này sử dụng yêu pháp tà chú gì đó, đúng là đồ đê tiện vô sỉ.”

Giang Phong cảm thấy có chút khó chịu với nhóm tặc khấu này, ánh lóe lên tia sát khí, đang lúc dự định xuất thủ thi triển ra cạm bẫy diệt hết nhóm người này, đại đương gia vội vàng hô lên.

“Chờ đã, ngươi không được giết bọn họ.”

“Hừ, bây giờ ta là dao thớt, các ngươi là thịt cá mà còn dám lên giọng với ta.”

Lạnh rên một tiếng, Giang Phong xuất ra vũ kỹ Tiểu Lý Phi Đao chém bay đầu hai ba gã tặc khấu.

“Cái này có vẻ không thú vị rồi, chắc nên làm một vạc dầu lớn rồi ném mấy người các ngươi vào đó rán lên mới thú vị.”

Nhóm tặc khấu lâu la nghe vậy mà toàn thân lạnh lẽo, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch như tờ giấy, chân thì run như cày sấy đứng nơi đó không biết làm sao.

“Không, dừng lại, cầu ngươi dừng lại. Họ là người vô tội, ngươi muốn làm gì ta cũng được, xin hãy thả họ đi, ta van ngươi.”

Đại đương gia sắc mặt đại biến khi nghe đến hạ tràng của nhóm người, nàng vội vàng hướng Giang Phong thành khẩn cầu xin.

“Hừ, bây giờ mới biết xin tha, đã muộn. Với lại, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với ta.”

Sử dụng Triền Thân Thích làm định thân đại đương gia lại, Giang Phong giải trừ cạm bẫy trận pháp, sử dụng Mê Ảnh Tung tiến đến chỗ nàng. Ở ánh mắt nhóm tặc khấu lộ vẻ sợ hãi kiêng kị trong bất lực mà mang đại đương gia của bọn họ rời khỏi. Trước khi đi, Giang Phong còn để lại một câu làm nhóm tặc khấu còn sống sót cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn hận.

“Haha, không có thực lực thì vĩnh viễn chỉ là đồ chơi của người khác, đó là thực tế. Bây giờ là thời điểm thưởng thức tư vị đại đương gia các ngươi hầu hạ ta trên giường. Bái bai mấy chú sâu kiến.”

Mang đại đương gia rời đi một lúc, sau khi đến một góc cánh rừng Điểm Thương sơn, nhìn thấy sắc trời cũng sắp bước vào chạng vạng tối, Giang Phong tiến hành điểm huyệt của đại đương gia lại, sau đó, hắn chọn một khu vực có không gian đủ rộng để dựng lều.

Nhìn thấy Giang Phong dùng động tác điêu luyện mà thành thạo dựng một cái lều hoàn chỉnh, đại đương gia ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên.

Đợi sau khi Giang Phong nhóm lửa lên khi màn đêm buông xuống mới không nhịn được hỏi.

“Ngươi dự định xử trí ta thế nào?”

“Cô nam quả nữ chung một lều, ngươi nghĩ ta sẽ đối với ngươi thế nào... hắc hắc.”

Giang Phong lộ ra nụ cười gian tà nhìn chằm chằm đại đương gia, trong lòng nàng đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Ngươi quả thật muốn làm vậy với ta?”

“Không làm chả lẽ lại thả ngươi đi sao? cá lớn tới tay lý nào lại không ăn đâu.”

Giang Phong ôm lấy đại đương gia tiến vào lều vải, từ trong hệ thống lấy ra mấy cái chăn bông cùng đệm gối túi ngủ trải ra nằm.

“Ngươi lại mang theo những thứ này?”

Đại đương gia vô cùng ngạc nhiên nhìn mấy tấm chăn bông đệm gối có in hoa văn kỳ lạ này mà hỏi.

“Mang theo để có một chỗ thuận lợi cho quá trình chiến đấu á.”

Ném đại đương gia lên đệm gối, Giang Phong cười hắc hắc bắt đầu mở ra hình thức chiến đấu cơ thể với đại đương gia.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.