Trở về truyện

Dâm Vũ Thiên Hạ - Chương 6: Bởi Vì Đệ Cũng Thích Sư Tỷ

Dâm Vũ Thiên Hạ

6 Chương 6: Bởi vì đệ cũng thích sư tỷ

“Đại sư tỷ, không được.”

Giang Phong kinh hãi vội vàng hô lên, Bạch Ngưng Băng thế công kích bất ngờ nên đang trong trạng thái cực độ sung sướng Diệp Tử Nghiên chưa kịp phục hồi tinh thần lại. Đây là một kiếm vừa đánh ra đã lăng lệ ác liệt, Giang Phong không dám khinh thường vội vàng đẩy Diệp Tử Nghiên né tránh.

A..hự..

Giang Phong bị đâm một kiếm trúng bả vai chảy ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt tay cầm lưỡi kiếm của Bạch Ngưng Băng mà máu từ bàn tay rơi tí tách từng giọt xuống sàn nhà.

Bạch Ngưng Băng nhìn thấy vậy mà ánh mắt ngốc trệ thả kiếm xuống nhìn Giang Phong.

Diệp Tử Nghiên chứng kiến Giang Phong đỡ thay cho mình một kiếm, nàng sắc mặt đại biến mà chạy đến cầm máu cho Giang Phong lộ vẻ lo lắng.

“Phu quân, chàng không sao chứ?”

Giang Phong không trả lời Diệp Tử Nghiên mà ánh mắt nhìn Bạch Ngưng Băng đang ngây ngốc đứng đó thì thào.

“Đại sư tỷ, việc này là hai người cam tâm tình nguyện, không phải là Tử Nghiên mê hoặc đệ. Tỷ đừng nên hiểu lầm.”

“Ngươi,.. ngươi,.. ta quả thật mắt mù, không ngờ ngươi lại là con người như vậy.”

Bạch Ngưng Băng ánh mắt lộ vẻ thất vọng cùng không cam lòng tin tưởng hiện thực, nàng dùng ngón tay đang run rẩy trực chỉ Giang Phong.

“Con người như vậy là thế nào? Ai cũng có dục vọng cá nhân, ngươi tình ta nguyện thì đến với nhau thôi. Chẳng lẽ đại sư tỷ cũng muốn nhúng tay vào sinh hoạt riêng tư của người khác hay sao.”

Giang Phong bĩu môi một cái không cho là đúng nói ra.

“Đồ biến thái, sắc lang, bỉ ổi.”

Bạch Ngưng Băng tức đến phát run mà không biết phải nói gì. Giang Phong hừ một tiếng níu lấy bả vai vừa được Diệp Tử Nghiên băng bó vết thương mà phất tay.

“Được rồi, chuyện đã thế này thì có nói gì cũng vậy. Nếu tỷ đã xem ta là đồ biến thái sắc lang bỉ ổi thì một kiếm chém chết ta đi là được.”

“Ngươi tưởng ta không dám sao? đồ cặn bã, chết đi.”

Bạch Ngưng Băng lạnh lùng dùng kiếm đâm vào vị trí tim của Giang Phong.

“Không muốn.”

Diệp Tử Nghiên sắc mặt lộ vẻ sợ hãi mà xuất kiếm ra phá đi đường đâm kiếm của Bạch Ngưng Băng.

“Ta tôn trọng gọi ngươi một tiếng đại sư tỷ, không ngờ ngươi còn chưa phân rõ thị phi trắng đen đã muốn giết người. Nếu ngươi đã tổn thương Phong ca thì đừng trách ta không nể tình đồng môn tỷ muội.”

“Hoàng Liên kiếm pháp, Hoàng Liên Khuynh Thiên.”

Khẽ quát lên một tiếng, Diệp Tử Nghiên mang theo lửa giận ngút trời dồn hết nó vào trong một kiếm này đánh tới Bạch Ngưng Băng.

“Tiện nhân đáng chết, là ngươi, chính ngươi đã cho Phong đệ ăn bùa mê thuốc lú gì để hắn cam tâm tình nguyện vì ngươi mà chết. Đồ tiện nhân, chết đi.”

Bạch Ngưng Băng cũng vô cùng tức giận, hai bên đều vung kiếm ra đánh về đối phương. Trong nhà gỗ vang lên từng tiếng đánh nhau cũng gây kinh động đến khu vực xung quanh.

“Xảy ra chuyện gì thế này?”

“Khu vực nhà gỗ nơi sư mẫu cho đệ tử mình dưỡng thương.”

“Nhanh, nhanh đến xem.”

Nhóm nam nữ đệ tử ở gần khu vực đó bị tiếng đánh nhau cho hấp dẫn mà chạy đến xem rốt cuộc đã xảy ra việc gì.

“Hỏng bét, tiếp tục thế này thì căn nhà cũng bị hai cô nãi nãi này đem phá nát quá.”

Giang Phong sắc mặt khó coi đứng ra quát.

“Hai người dừng lại.”

Hai nữ đang kịch chiến nghe tiếng quát của Giang Phong cũng làm lơ không thèm để ý mà tiếp tục chiến đấu.

“Đậu xanh nhà nó.” Giang Phong bị hai nữ không thèm để ý lời nói của mình cho tức giận mà gầm lên một tiếng cầm kiếm xông vào giữa.

Keng...keng…

Vì cả hai khi ra đòn đều là sát chiêu muốn đòi mạng nên Giang Phong chỉ chặn được một kiếm của Diệp Tử Nghiên, còn ở vùng ngực phải trúng kiếm của Bạch Ngưng Băng.

“Không…”

Bạch Ngưng Băng ném đi trên tay kiếm của mình còn dính máu tươi của Giang Phong, nàng bất chấp thân thể hắn hiện tại không mảnh vải che thân mà vẫn đỡ lấy.

“Đệ làm sao lại ngốc như vậy? Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì để đệ có thể vì ả ta mà không tiếc cả mạng mình.”

Nhìn thấy Bạch Ngưng Băng rơi lệ, Giang Phong vẫn mỉm cười, thanh âm có vẻ suy yếu mà kiên định nói ra.

“Bởi vì Tử Nghiên là nữ nhân của ta, nếu đã là nữ nhân của Giang Phong này thì ta sẽ không để nàng chịu đến một chút ủy khuất nào cả.”

“Phu quân…”

Diệp Tử Nghiên tê tâm liệt phế khóc ròng ôm lấy cánh tay Giang Phong, ánh mắt nàng lộ vẻ phức tạp nhìn Bạch Ngưng Băng.

“Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa? Đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?”

“Ta…”

Bạch Ngưng Băng lộ vẻ hối hận cúi thấp đầu xuống, cố nén lại giọt lệ đau thương nhưng nàng vẫn không kìm chế được rơi lệ.

“Đừng khóc, có lẽ đây là số mệnh của ta. Đại sư tỷ, trước khi chết, đệ muốn nhờ tỷ một việc…”

Giang Phong thanh âm khàn khàn, hơi thở ngày một yếu dần đi như đang hấp hối.

“Không… đệ không thể chết, đệ sẽ không chết…”

“Phu quân, chàng đừng bỏ thiếp mà đi…”

Thấy hai nữ thương tâm rơi lệ, Giang Phong vẫn duy trì nụ cười yếu ớt của kẻ hấp hối.

“Nguyện vọng của ta là mong tỷ hãy chăm sóc cho Tử Nghiên. Dù bây giờ ta sắp chết, nhưng ta không ân hận , bởi vì ta cũng thích sư tỷ. Nếu có kiếp sau, Giang Phong ta nguyện cùng tỷ kết thành phu thê, răng long đầu bạc, mãi không xa rời. Còn Tử Nghiên, nàng không nên hận đại sư tỷ, hai người nên hòa thuận sống chung mới đúng. Vĩnh biệt…”

Giang Phong cố gắng dùng chút sức lực còn lại mà nâng cánh tay còn đọng lại vết máu sờ lên gương mặt xinh đẹp của Bạch Ngưng Băng, hắn mỉm cười như trút được gánh nặng rồi cánh tay cũng xụi lơ xuống mà trút đi hơi thở cuối cùng.

“Không….”

Tiếng gầm thét mang theo vô tận thê lương của hai nữ nhân cùng một lúc trong nhà gỗ làm nhóm đệ tử vừa mới chạy đến sửng sốt.

Cố nén lấy đau thương, Bạch Ngưng Băng lộ vẻ xấu hổ không dám đối mặt với Diệp Tử Nghiên.

“Chết rồi,.. phu quân chết rồi…”

Diệp Tử Nghiên thì thào một tiếng, nàng mặc dù vừa mới được Giang Phong dùng dục vọng cho chinh phục. Nhưng trải qua biến cố lần này, Diệp Tử Nghiên đã thật lòng xem Giang Phong là phu quân của mình.

“Hỏng bét, có người đến…”

Bạch Ngưng Băng vội vàng mở cửa ra nhìn, đệ tử của môn phái cũng chạy đến và có xu hướng ngày một đông hơn.

“Không có chuyện gì, chỉ là thử kiếm cùng với đồng môn một vị sư muội.”

Ném lại một câu nói, Bạch Ngưng Băng vội vàng đi vào nhà gỗ đóng cửa lại, để lại ánh mắt nghi ngờ cũng không hiểu của rất nhiều đệ tử.

“Thần sắc đại sư tỷ có vẻ không đúng, không phải là có việc gì chứ?”

“Nàng đã nói như vậy thì làm gì có việc?”

“Có điều đây là chỗ dưỡng thương của Giang Phong tiểu sư đệ, có khi nào…”

“Không lẽ là đám khốn khiếp Thất Tinh môn trà trộn vào môn phái mình ám sát Phong sự đệ rồi?”

“Chả trách lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Đại sư tỷ nói không có chuyện gì thì chắc đã giải quyết, đám vương bát đản Thất Tinh phái, chúng ta nhất định phải cố gắng mạnh lên để giáo huấn bọn khốn khiếp đó.”

Thấy nhóm đệ tử cuối cùng đã tản đi, Bạch Ngưng Băng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy ánh mắt vẫn nhắm chặt mà khóe miệng vẫn còn mỉm cười, nàng cảm thấy tâm mình như bị đâm một nhát đao.

“Phong đệ, ta cũng rất thích đệ. Ta nguyện ý làm nương tử của đệ, đệ nhanh tỉnh lại đi, ta nhất định sẽ báo chuyện này với mẹ để chúng ta bái đường thành thân.”

“Hừ, ngươi đã giết chết Phong ca rồi mà còn có ý định chiếm đoạt chàng, đồ tiện nhân gê tởm.”

Diệp Tử Nghiên nhịn không được cầm kiếm đứng dậy chỉ Bạch Ngưng Băng quát.

“Là ta, là ta sai sao?”

Bạch Ngưng Băng thất thần ngồi đó mà thì thào, Diệp Tử Nghiên quả thật muốn một kiếm chém chết cô ả này báo thù cho Giang Phong, nhưng đến cuối cùng nàng vẫn không làm được mà buông kiếm xuống rơi lệ.

Hai nữ cứ vậy mà trầm mặc ngồi dưới sàn nhà một trái một phải ôm lấy thi thể trần truồng đang có dấu hiệu lạnh dần của Giang Phong.

Sau một lúc không nói chuyện, Diệp Tử Nghiên đột nhiên lên tiếng.

“Đại sư tỷ, ngươi có phải thật lòng ưa thích Phong ca không?”

Bạch Ngưng Băng không chút do dự gật đầu.

“Ta quả thật ưa thích hắn, tích cách của hắn thật thà chính trực, ghét ác như thù. Sự việc của Thất Tinh môn cũng vì hắn bất bình với thái độ ngạo mạn xem thường của bọn chúng đối với môn phái chúng ta mới bị đánh gần chết.”

“Vậy thì ngươi có dám vì Phong ca mà thủ tiết cả đời vì chàng không?”

Diệp Tử Nghiên đưa ra câu hỏi làm Bạch Ngưng Băng cảm thấy có chút do dự. Nhưng sau một lúc, nàng lộ ra thần sắc kiên định mà hung hăng gật đầu.

“Ta sẽ làm, vì ta yêu hắn. Chẳng biết từ khi nào ta lại rơi vào bể tình, vì hắn, có thủ tiết cả đời này thì ta cũng chấp nhận.”

“Hừ, đồ dối trá. Nếu ngươi quả thật yêu Phong ca thì sẽ không làm như vậy. Đồ tiện nhân như ngươi quả thực không xứng để sống trên thế gian này.”

“Ngươi…”

Diệp Tử Nghiên nhìn thấy Bạch Ngưng Băng cầm kiếm lên muốn tự sát mà không thể tin hô lên, có điều muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa.

Bạch Ngưng Băng dùng kiếm kề vào cổ mình, ánh mắt lộ ra ý quyết tuyệt mỉm cười.

“Phong, Bạch Ngưng Băng thiếp kiếp này mãi là người của chàng. Chàng ở dưới hoàng tuyền chắc sẽ cô đơn lắm, để thiếp đi cùng hầu hạ chàng. Hai chúng ta sắp được đoàn tụ rồi. Tạm biệt mẹ, tạm biệt tất cả…”

Nói xong, Bạch Ngưng Băng dùng kiếm cắt cổ mình với ý định kết thúc sinh mệnh đoàn tụ cùng Giang Phong.

Vậy là một chuyện tình tay ba bi thương sẽ kết thúc rồi sao? Giang Phong vừa xuyên qua dị giới đã bị nữ nhân yêu thích mình giết chết rồi? Chưa có ông nhân vật chính nào số nhọ như ông này, ở được hai ngày tại dị giới đã ngủm củ tỏi. Diễn biến truyện tiếp theo sẽ đi về đâu? Mời các đồng râm tiếp tục đón đọc ở những chương tiếp theo.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.