Trở về truyện

Dâm Vũ Thiên Hạ - Chương 3: Đêm Nay Tỷ Là Tân Nương Tử Của Ta

Dâm Vũ Thiên Hạ

3 Chương 3: Đêm nay tỷ là tân nương tử của ta

Trong mắt Bạch Ngưng Băng thời điểm này chỉ có Giang Phong đang nằm thoi thóp. Dùng tay sờ lấy vết thương còn đang ứ đọng vết máu, nàng có chút đau lòng hỏi.

“Đau không?”

Giang Phong trong lòng thâm hô hỏng bét, đại sư tỷ nếu như hiểu lầm thì gây ra họa lớn rồi.

“Đại sư tỷ, việc này không phải là nhị sư tỷ cố ý. Là đệ tài nghệ không bằng người, đao kiếm lại chẳng có mắt nên việc bị thương cũng là chuyện thường.”

“Nhưng vết thương của đệ…”

“Không sao cả, đệ dưỡng thương một chút thì khỏe ngay thôi.”

Bạch Tuyết Dao lúc này cũng không nhịn được tiến đến trầm giọng hỏi.

“Nói vậy là thương thế của ngươi cứ vậy mà tính hay sao?”

“Sư phụ, là đệ tử quá vô dụng mới phải để người nhọc lòng lo lắng, đệ tử cảm thấy hổ thẹn khi được người cưu mang mười tám năm mà vẫn không báo đáp được gì. Đệ tử…”

“Đủ rồi.” Bạch Tuyết Dao không chịu nổi mà quát lên một tiếng rồi đem Giang Phong ôm vào lòng.

“Phong nhi, không cần tự trách mình. Việc ta mang ngươi về môn phái nuôi dưỡng là ta cam tâm tình nguyện. Ta không cần ngươi báo đáp sư phụ cái gì, chỉ cần ngươi sống thật khỏe mạnh bình an là ta an tâm rồi.”

“Không nói việc này nữa, để ta mang ngươi đi chữa thương.”

Dìu lấy Giang Phong, Bạch Tuyết Dao phân phó.

“Ở chánh điện khu nhiệm vụ vừa được đổi mới, nếu các ngươi có ai muốn làm thì đến đó xem.”

“Vâng, đã biết sư nương( sư phụ).

Mang Giang Phong trở về nhà gỗ. Sau một thời gian tiến hành dùng chân khí ôn dưỡng những vết thương cũ cùng thương mới, Bạch Tuyết Dao hài lòng gật đầu một cái.

“Phong nhi, con nghỉ ngơi cho tốt, sư phụ đi đây. Ngày mai ta lại đến thăm con.”

Bạch Ngưng Băng khuôn mặt có chút đỏ hồng như quyết định cái gì mà nói với Bạch Tuyết Dao.

“Mẹ, hay là để con ở lại chăm sóc cho Phong đệ đi. Một người đệ ấy còn suy yếu như vậy thì làm sao có thể tự mình chăm sóc bản thân được.”

“Không được, Phong nhi cần không gian yên tĩnh để dưỡng thương. Vết thương đã được ta dùng chân khí ôn dưỡng nên khả năng sẽ không có gì ngoài ý muốn.”

Nghe thấy mẹ mình không đồng ý, Bạch Ngưng Băng cảm thấy quyết định của bản thân bị đánh nát nên không xoắn xuýt nữa mà theo Bạch Tuyết Dao rời đi.

Chờ sư phụ sư tỷ vừa rời khỏi, Giang Phong âm thầm thở ra một hơi dài: diễn kịch cũng khó khăn thật à, nhưng mà có thể nhờ nó mà hoàn thành được nhiệm vụ, vừa sung sướng vừa có thưởng, đến lúc đó hắc hắc …

Đang lúc Giang Phong âm thầm có ý tưởng đồi bại mà cười hèn mọn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Không thấy ai trả lời, Giang Phong cố gắng hô lên lần nữa.

“Là ai thế?”

Vẫn không trả lời, Giang Phong âm thầm buồn bực: là thằng lõi nào cố ý troll Phong ca lúc nửa đêm đây.

Bước xuống giường giả bộ bước đi khập khiễng đến cửa mở ra xem là ai. Khi Giang Phong nhìn thấy một cô gái đang có chút ngượng ngùng cùng rụt rè đang đứng ngoài cửa, Giang Phong hô lên.

“Nhị sư tỷ?”

“Xuỵt! đừng la lớn.”

Diệp Tử Nghiên vội vàng che miệng Giang Phong lại, hắn hiểu ý mà nhìn ngó xung quanh. Khi đã xác định không có ai nhìn lén xung quanh mới mang Diệp Tử Nghiên vào nhà gỗ.

Tiến vào nhà, Giang Phong lộ vẻ không hiểu hỏi.

“Nhị sư tỷ, không biết đêm hôm khuya khoắt tỷ đến chỗ của đệ là có việc gì muốn chỉ giáo?”

Diệp Tử Nghiên thần sắc lộ vẻ đỏ bừng sẵn giọng.

“Đồ lưu manh, có biết là tỷ phải lấy hết can đảm mới dám đến đây không hả?”

Nói đến đây, Diệp Tử Nghiên cúi đầu.

“Xin lỗi Phong đệ, tỷ biết tỷ sai rồi, đệ hiện tại bị thương nên đi lại có chút không tiện nên tỷ đến để hỗ trợ.”

Giang Phong lộ ra nụ cười gian.

“Đêm hôm khuya khoắt đệ chỉ ngủ thôi đâu cần tỷ hỗ trợ cái gì.”

Diệp Tử Nghiên quả thật tức muốn chết.

“Hừ, đã đệ không chấp nhận thành ý của tỷ thì ta đi vậy.”

“Chờ đã.”

Giang Phong không chút do dự chạy đến ôm chằm lấy Diệp Tử Nghiên vào trong ngực.

Nhìn thấy hành động đột ngột của Giang Phong, Diệp Tử Nghiên nhìn thấy Giang Phong nào đâu có dáng vẻ giống người bị thương mà tức giận.

“Đệ lừa ta, hóa ra đệ không có bị thương.”

Giang Phong nghe vậy mà lắc đầu.

“Đệ quả thật bị thương, nó đau lắm, đừng nhìn đệ khỏe mạnh thế này chứ thật ra đệ bị nội thương không phải ngoại thương.”

“Đệ nói dối, đồ lừa đảo, thả tỷ ra, thả tỷ ra.”

Thấy Diệp Tử Nghiên hành động như là làm nũng dùng quyền nện vào ngực mình, Giang Phong cũng không giấu diếm nữa mà lộ vẻ thâm tình nói ra.

“Tử Nghiên, đừng nên trốn tránh thực tại có được hay không? ta biết là nàng rất thích ta, rất yêu ta có đúng không? ta cũng vậy, rất yêu nàng, rất thích nàng. Từ ngày đầu tiên năm ta mười sáu tuổi, khi ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên bước vào môn phái, ta đã bị nàng hấp dẫn thật sâu, bị nàng chuốc say như uống một ly rượu say tình thiên thu. Con tim ta đã bị nàng tù binh lại rồi nàng có biết không? Ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, nàng gả làm nương tử cho ta nha.”

Nói xong, Giang Phong bắt đầu dùng đôi môi của mình mà cưỡng hôn lấy Diệp Tử Nghiên đôi môi.

“Ưm...ưm…”

Hôn được một lúc, Giang Phong mới thả môi mình ra.

Diệp Tử Nghiên cũng bị Giang Phong làm cho ý loạn tình mê, nàng cố gắng dùng chút bản năng còn sót lại lý trí mà hô lên.

“Phong đệ, không được, chúng ta, không thể, a..ưm…”

Giang Phong bất chấp kháng nghị của Diệp Tử Nghiên mà bắt đầu dùng đôi tay thô ráp mà mạnh mẽ xuyên vào trong áo yếm của Diệp Tử Nghiên hung hăng bao trùm lấy ngực của nàng.

“Hô, Tử Nghiên ngực của nàng thật mềm, thật nhạy cảm,..”

Bàn tay của Giang Phong vừa ấm vừa ôn nhu thêm một chút bá bạo mà xoa nắn từ từ bộ ngực làm thân thể của Diệp Tử Nghiên như có điện giật chạy qua khiến nàng cảm giác sung sướng một cách khó hiểu. Trong phút chốc, Diệp Tử Nghiên thân thể như hòa vào trong sung sướng mà theo đó như mềm nhũn ra, một cảm giác tê dại làm nàng xụi lơ tựa vào ngực của Giang Phong.

Lần đầu tiên trải nghiệm thử cảm giác sờ ngực trần của một người con gái, Giang Phong vô cùng kích động, kéo xoạt một cái làm rách một phần áo của Diệp Tử Nghiên rồi cởi ra cái yếm, một cặp ngực sữa ngạo nghễ ưỡn lên như mời chào Giang Phong đến bú.

Giang Phong nào có nhịn được mà dùng miệng ngậm vào núm bên trái. Diệp Tử Nghiên khẽ ưm nhẹ một tiếng, Giang Phong hai tay cũng không nhàn rỗi: một tay xoa nắn ngực phải của nàng, tay còn lại thì mò xuống vùng thảo nguyên thần bí phía dưới.

“A..a..a… ưm…”

Cảm giác đau đớn truyền từ ngực vì Giang Phong cắn nghịch núm của nàng, Diệp Tử Nghiên đột nhiên thanh tỉnh. Nghĩ đến hậu quả sư phụ cùng đại sư tỷ khi biết việc này, Diệp Tử Nghiên vội vàng cầu xin.

“Phong đệ, không muốn, ta…”

“Tử Nghiên, ta là thật tâm yêu nàng, nàng đêm nay làm thê tử của ta đi.”

“Nhưng mà, nhưng mà,...”

“Không nhưng nhị gì hết, ta muốn bắt đầu để nàng thành nữ nhân của ta, ngoan ngoãn mà phối hợp, ta nhất định sẽ ôn nhu.”

Giang Phong sợ Diệp Tử Nghiên mất đi hứng tình mà dùng tay tiến hành khám phá vùng thảo nguyên phía dưới.

“A..a..ư..ư..ư…”

Diệp Tử Nghiên bị động tác bới móc vùng thảo nguyên của Giang Phong cho vừa đau vừa sướng mà rên lên.

Giang Phong làm được một lúc cũng dừng lại động tác mà bắt đầu trượt xuống dùng tay tách ra vùng thảo nguyên giữa hai chân Diệp Tử Nghiên.

“Tử Nghiên, chỗ ấy của em thật là thơm.”

Giang Phong không nhịn được dùng lưỡi thè ra liếm vào khu vực đỏ hồng, Diệp Tử Nghiên gương mặt ửng đỏ thấp giọng.

“Đừng mà, chỗ đó bẩn lắm.”

“không bẩn chút nào cả, ngược lại vừa thơm vừa ngon…”

Giang Phong lè lưỡi đảo qua đảo lại một cách điêu luyện như một chuyên gia đánh lưỡi làm Diệp Tử Nghiên thân thể trở nên mất tự chủ bắt đầu cộng hưởng theo mà rên lên sung sướng.

Nhìn thấy Diệp Tử Nghiên hứng tình đã đến cấp độ tối đa, Giang Phong cũng bắt đầu móc ra côn thịt của mình đang biểu tình mà vươn lên chuẩn bị gia nhập chiến trường đang đến hồi gay cấn này.

Diệp Tử Nghiên khi nhìn thấy hình dáng côn thịt vừa dài vừa to lộ vẻ dữ tợn của Giang Phong thì triệt để bị sợ ngây người, nàng có chút khẩn trương hỏi.

“Nó lớn như vậy liệu có vào bên trong được không?”

“Haha, Tử Nghiên nương tử chớ lo, cỡ nào cũng có thể vào được cả. Chuẩn bị sẵn sàng nha, vi phu đến đây…”

“Hây...a…”

Giang Phong đút côn thịt vào vừa đến một phần ba thì Diệp Tử Nghiên gương mặt có chút khó chịu, cắm vào hai phần ba thì cắn chặt hàm răng cố gắng nhịn.

Cảm thấy ở mức độ này đã ổn, Giang Phong dự định khai hoang xong vùng thảo nguyên kết giới mới có thể tiến vào sâu hơn được.

Nhấp một cái, Diệp Tử Nghiên khẽ kêu một tiếng. Thấy đã ổn, Giang Phong bắt đầu tăng nhanh dần, nhanh dần tốc độ.

“A...a...a...ư...ư...ư…”

“Sướng quá...sướng quá....”

“Sâu hơn nữa… sâu hơn nữa…”

Giang Phong càng đẩy càng thành thạo mà bắt đầu tiến sâu vào trong.

Roẹt một tiếng…

Vùng thảo nguyên cuối cùng cũng đã được khai thông, trên tấm ga giường màu trắng lộ ra vết máu chảy ra ngoài từ vùng dưới của Diệp Tử Nghiên làm Giang Phong lộ ra thỏa mãn dục vọng chinh phục. Lúc này, tiếng nói điện tử trong đầu cũng theo niềm hân hoan chúc mừng Giang Phong phá xử mà vang lên.

“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ số 3: đạt được Diệp Tử Nghiên thu vào hậu cung thành nữ nhân của mình. Phần thưởng đã được gửi đến hòm thư, vui lòng kiểm tra và nhận.”

“Vì đây là lần đầu kí chủ phá thân, hệ thống vừa gửi tặng cho kí chủ một môn công pháp song tu, mời kiểm tra hòm thư để nhận lấy.”

Giang Phong nghe vậy mà nội tâm vô cùng rung động cùng vui sướng: haha, công pháp song tu, Phong ca lời to, lời to rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.