Trở về truyện

Dâm Vũ Thiên Hạ - Chương 2: Đối Luyện

Dâm Vũ Thiên Hạ

2 Chương 2: Đối luyện

Hoàng Liên phái khu chánh điện.

Mạc Vô Đạo sắc mặt có chút âm trầm lạnh giọng quát nhóm đệ tử nòng cốt.

“Mấy đệ tử phế vật các ngươi còn có mặt mũi quay lại? nếu không phải sư nương các ngươi ra tay kịp thời thì Phong nhi cũng đã chết rồi có biết không hả?”

Mặc ngoài nói như vậy nhưng trong lòng Mạc Vô Đạo cũng không phải quan tâm đến sống chết của Giang Phong. Cái hắn quan tâm chính là mặt mũi mình, Thất Tinh môn đánh đệ tử của mình mà toàn bộ đều như chim sợ cành cong chạy trốn, chỉ có Giang Phong bị chịu đánh thảm liệt mà không có sức hoàn thủ.

Việc này truyền ra ngoài khác gì đánh mặt hắn người chưởng môn này dạy ra một đám phế vật, thối đi danh tiếng mấy trăm năm của Hoàng Liên phái lại bị Thất Tinh môn đè đầu cưỡi cổ mà đánh.

Thấy nhóm đệ tử bên dưới toàn bộ đều câm như hến, Mạc Vô Đạo cảm thấy rất tức giận muốn đứng lên giáo huấn một trận, Bạch Tuyết Dao thấy vậy vội vàng ngăn Mạc Vô Đạo lại.

“Sư huynh không cần phải nóng giận, việc này cũng là lỗi tại muội không tốt. Vì đến trễ nên mới ra nông nỗi thế này.”

“Nàng không cần phải nhận lỗi thay nhóm phế vật này.”

Phất tay một cái, Mạc Vô Đạo mới nói.

“Từ ngày mai trở đi, thời gian học tập cùng đối luyện sẽ tăng lên gấp đôi, người nào muốn trốn thì phạt gánh nước tưới vườn dược thảo sau núi một ngày.”

Nhóm đệ tử nghe vậy mà lộ vẻ u oán như tiểu tức phụ rồi mang theo trạng thái uể oải rời khỏi chánh điện.

“Huynh không thể bớt nghiêm khắc lại một chút được sao?”

“Hừ, có khó khăn mới có trưởng thành, nàng lúc nào cũng cưng chiều đệ tử mình quá, nhất là Giang Phong.”

Bạch Tuyết Dao nghe vậy khẽ nhướng mày có chút không vui.

“Muội chỉ nhắc nhở huynh như vậy, huynh nghe hay không thì tùy. Dù sao cơ nghiệp môn phái là sư phụ để lại cho hai chúng ta. Còn chuyện muội quản giáo đệ tử thế nào thì không để huynh nhọc lòng quan tâm đến.”

“Nàng…”

Mạc Vô Đạo dùng tay chỉ vào Bạch Tuyết Dao nhưng chả biết phản bác thế nào. Đặt tay xuống mà thở dài một tiếng.

“Dao Dao, nàng vẫn không tha thứ cho ta chuyện năm đó sao?”

Bạch Tuyết Dao khẽ lắc đầu.

“Bây giờ muội đã có Băng nhi, về sự việc đó muội cũng đã sớm không để trong lòng. Dù sao nếu huynh không làm vậy thì sư phụ cũng sẽ để muội gả cho huynh mà thôi.”

“Nhưng nàng lại không chấp phu quân như ta có phải không? Ta thừa nhận hành vi của ta năm đó có chút hèn hạ, nhưng tất cả bởi vì ta quá yêu nàng, ta muốn nàng thành thê tử của ta mới nghĩ ra hạ sách đó. Ta…”

Khoát tay một cái, Bạch Tuyết Dao không muốn nghe nữa.

“Được rồi, huynh không cần nói nữa, muội hiện tại còn có việc nên đi trước.”

Mạc Vô Đạo sắc mặt trở nên vô cùng khó coi đứng lên quát.

“Có phải là nàng lại đến xem Giang Phong tên tiểu tạp chủng kia?”

Bạch Tuyết Dao vốn không muốn nói gì mà rời đi trong yên lặng, nhưng khi nghe được Mạc Vô Đạo mắng chửi đệ tử mình, nàng sắc mặt trở nên khó coi.

“Huynh có gan lặp lại lần nữa thử xem?”

“Hừ, đừng cho là ta không biết tiện nhân cô lén lút trộm tình với thằng tiểu tạp chủng đó. Đồ làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Cô lúc đầu muốn nhặt nó về nuôi từ mười tám năm trước có phải đã giữ vững ý nghĩ này chứ gì? quả thật là đồ tiện nhân phóng đãng, hư thân mất nết không gia giáo.”

Mạc Vô Đạo cũng nhịn không được mở miệng mắng to lên.

Bạch Tuyết Dao sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, lúc vàng lúc trắng tức giận gầm thét lên.

“Mạc Vô Đạo, ngươi đừng có tùy tiện đem nhân phẩm của người khác ra đi đánh giá. Sao không đem cái bản mặt đê tiện bỉ ổi của ngươi soi vào trong bãi nước tiểu mà xem nó là thế nào. Việc năm đó nếu như ta truy cứu, ngươi nghĩ sư phụ sẽ truyền cho ngươi chức chưởng môn sao? người sẽ con tin tưởng ngươi mà gả ta cho ngươi sao? Lão nương nhịn ngươi bao nhiêu năm, cứ nghĩ bản tính của ngươi sẽ thay đổi, nhưng ta thật không ngờ ngươi vẫn một mực khư khư cố chấp như vậy.”

Dừng một chút, Bạch Tuyết Dao tức giận thở đến ngực kịch liệt phập phồng.

“Muốn vạch mặt có đúng hay không? Được! Lão nương sẽ thành toàn nguyên vọng của ngươi đồ cặn bã, đê tiện, hạ lưu.”

Mạc Vô Đạo cũng biết bản thân lỡ lời, khẽ đưa tay muốn hô lên giải thích cái gì lại đem cho nuốt trở vào bụng.

“Hừ, đi thì đi thôi, bản chưởng môn cũng chả lưu luyến gì một con tiện nhân làm kỹ nữ tình ngay lý gian với đệ tử của mình.”

Khu vực đối luyện của môn phái.

Nhìn mấy nam nữ đệ tử trong môn phái đối luyện chiến đấu với nhau, Giang Phong quả thật nhìn muốn chán.

“Ồ, Phong sư đệ, thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi?”

Một thanh âm của con gái vang lên làm Giang Phong sững sờ theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Người con gái này sở hữu gương mặt trái xoan khả ái, một thân mặc trang phục màu tím cùng vóc người nhỏ nhắn chỉ cao khoảng mét sáu lăm làm người thấy mà muốn ôm vào lòng thương yêu.

“Thương thế của đệ đã khỏi hẳn rồi, nhị sư tỷ có biết nguyên nhân vì sao không?”

Thấy Giang Phong lộ ra vẻ mặt thần bí, nhị sư tỷ Diệp Tử Nghiên lộ vẻ tò mò hỏi.

“Là thế nào? là thế nào?”

“Là vì sư đệ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của sư tỷ nên bệnh cũng theo đó mà khỏi hẳn rồi.”

“Đệ cái đăng đồ tử, nói lung tung cái gì đâu.”

Diệp Tử Nghiên dù mặt ngoài lên giọng giáo huấn Giang Phong nhưng trong lòng vui vẻ khi được người khác phái khen ngợi.

“Đệ khen đúng mà, vừa nhìn thấy gương mặt khả ái của tỷ mà đệ không tự chủ được muốn cắn một cái đây.”

Giang Phong thần sắc lộ vẻ nghiêm túc nói ra.

Diệp Tử Nghiên tức giận trợn trắng mắt bóp eo Giang Phong một cái lộ vẻ oai oán.

“Đệ chỉ biết trêu chọc tỷ là giỏi nhỉ. Nếu thương thế khỏi hẳn thì cũng nên đối luyện thôi nào.”

Giang Phong bất đắc dĩ bị Diệp Tử Nghiên mang đi đối luyện dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của nhóm nam đệ tử.

Đến một khu vực lý tưởng, Diệp Tử Nghiên ra hiệu.

“Đệ ra tay đi, để nhị sư tỷ xem trong thời gian qua đệ có tiến bộ chút nào không?”

Giang Phong gật đầu một cái rút kiếm ra hô lên.

“Đao kiếm không có mắt, nhị sư tỷ cẩn thận.”

“Hây a…” Giang Phong cầm kiếm xông đến vung lấy một đường vòng cung chém đến Diệp Tử Nghiên.

“Đến hay lắm, sư đệ nên xem trọng rồi.”

Diệp Tử Nghiên cũng bị kích phát chiến ý mà khẽ quát lên một tiếng xuất kiếm ra.

Bang...keng...keng

Từng tiếng kiếm đánh nhau va chạm vào tạo thành những tiếng kêu như một nhịp điệu bài hát nào đó đang cất lên.

“Hoàng Liên kiếm pháp, Hoàng Liên trảm.”

“Tốt, Hoàng Liên kiếm pháp, Hoàng Liên Khuynh Thiên.”

Diệp Tử Nghiên càng đánh càng hăng mà quên để ý đây chỉ là đối chiến giao hữu với sư đệ mình mà xuất thủ toàn lực dùng đến chiêu thứ ba trong Hoàng Liên kiếm pháp, Hoàng Liên Khuynh Thiên.

Một kiếm vừa ra, kiếm ảnh bay xung quanh một khu vực nhỏ, chúng nó hư hư thực thực làm Giang Phong nhìn muốn hoa cả mắt.

Cuối cùng, Giang Phong vì bị sự biến hóa ảo diệu của chiêu thức này cho đánh bại mà trúng một vài nhát kiếm chém trúng dẫn đến máu chảy không ngừng.

Diệp Tử Nghiên thấy vậy trong lòng cả kinh, vội vàng chạy đến lộ vẻ lo lắng.

“Sư đệ, là lỗi của sư tỷ, tỷ không nên dùng toàn lực để đối chiến với đệ.”

Nhìn thấy Diệp Tử Nghiên cặp mắt to rưng rưng ngập nước như muốn khóc, Giang Phong sắc mặt có chút tái nhợt vì mất máu cười khổ nói ra.

“Sư tỷ nếu không cầm máu kịp thì đệ sẽ chết.”

“A… không muốn.”

Diệp Tử Nghiên thấy vậy mà quýnh lên lộ vẻ bối rối hô lên.

“Nè, mấy người các ngươi có ai mang theo dược thảo cầm máu không, đến đây giúp đỡ Phong sư đệ cầm máu này.”

Mấy cái nam đệ tử gần đó đang tập trung đối luyện không rảnh chú ý đến bên này. Cho tới khi Diệp Tử Nghiên hô lên thì bọn họ mới để ý tới là Giang Phong bả vai cùng vùng eo có vài vết chém đang chảy máu nhiều đến đủ cả một bình nước cỡ vừa, không dám chậm trễ, mạng người quan trọng nên mấy cái nam đệ tử cũng chạy đi lấy dược thảo cầm máu, còn có người chạy đi báo cáo việc này cho sư nương cùng sư phụ đi.

Sau một lúc cầm lại được máu cùng nuốt đan dược bổ sung khí huyết vào, sắc mặt Giang Phong mới khá hơn một ít, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi: mém chút nữa Phong ca phải ngủm củ tỏi dưới tay cô nàng nhị sư tỷ bạo lực này rồi.

Giang Phong trong lúc bất chợt cảm thấy có chút sợ hãi nhị sư tỷ này của mình.

Diệp Tử Nghiên có chút áy náy cùng tự trách.

“Xin lỗi Phong đệ, ta, ta, ta,...”

Mặc dù có chút oán trách hành vi của Diệp Tử Nghiên nhưng Giang Phong cũng không muốn tính toán so đo cái gì nên khoát tay nói.

“Đệ không trách tỷ, tỷ không cần phải xin lỗi đệ. Đây chỉ là việc ngoài ý muốn, lần sau khi đối luyện với đệ hay với người khác thì tỷ nên kiềm chế một chút là được.”

Diệp Tử Nghiên cảm thấy vô cùng tự trách mình, khẽ cắn môi một cái như quyết định cái gì, nàng thanh âm khe khẽ nói ra.

“Phong đệ, việc này là lỗi của tỷ. Vì bày tỏ thành ý xin lỗi của tỷ, đệ có thể yêu cầu tỷ làm một việc. Có điều những việc tỷ không muốn thì sẽ không làm.”

Nghe thấy nhị sư tỷ muốn mình đưa ra điều kiện, ánh mắt Giang Phong lộ ra một tia tà mị, cặp mi khẽ cong lên như đang suy nghĩ về điều kiện muốn đưa ra.

“Đinh, tuyên bố tân thủ nhiệm vụ 3: tiến hành thu nạp Diệp Tử Nghiên vào hậu cung thành nữ nhân của mình. Phần thưởng: hai ngàn đồng thường, hai vạn bạc khóa.”

Haha, cơ hội tốt.

Giang Phong trong lòng lóe lên cái ý nghĩ rồi thanh âm có chút suy yếu.

“Sư tỷ, đệ bị thương vẫn chưa khỏi hẳn. Cộng thêm thương thế lần trước đánh với Thất Tinh môn đệ tử thì thương càng thêm thương. Bây giờ hậu tích bạc phát làm đệ khó chịu lắm. Có lẽ, đệ...sắp… không được...khụ...khụ.”

Giang Phong trong lòng cười to mà bội phục bản thân sát đất: không ngờ bản thân vô cùng có tài trong lĩnh vực diễn xuất à.

Diệp Tử Nghiên thấy vậy càng thêm gấp mà nước mắt không nhịn được chảy xuống ôm lấy Giang Phong.

“Phong đệ, không được, đừng ngủ mà, đừng ngủ mà. Là tỷ không tốt, là tỷ không tốt.”

Ngay lúc này, Bạch Tuyết Dao cùng Bạch Ngưng Băng cũng chạy đến. Khi nhìn thấy Giang Phong đang nằm trên mặt đất thoi thóp, Bạch Ngưng Băng lạnh lùng phun ra một chữ.

“Cút.”

“Đại sư tỷ, muội.” Diệp Tử Nghiên lộ vẻ áy náy cùng không dám ngẩng mặt lên đối diện sư phụ cùng sư tỷ mình.

“Ta bảo ngươi,... cút!”

Bạch Ngưng Băng tiếng nói gầm thét lên như muốn chấn vỡ cả màng nhĩ những người xung quanh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.