Trở về truyện

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ - Chương 13 Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

13 Chương 13 Xuyên Không Ta Có Được Hệ Thống Hết Sức Vô Sỉ

Hôm này hắn không tới lớp học mà đi tới vị trí ngày hôm qua,trên đường đi hắn vừa suy nghĩ,từ nơi hắn ngủ dậy cách nơi đó cũng không qua chẳng mấy hắn đã tới nới.

Mọi dấu vết gần như hoàn toàn đã được dọn dẹp sạch sẽ,nhưng hắn có Quỷ Nhãn một khi hắn đã nhìn qua một thì gần như không thể quên được dù là chi tiết nhỏ.

Từ vết thương trên xác hắn có thể đoán được vài phần võ hồn của hung thủ thuộc khí vũ hồn,và phải là một loại công kích sắc bên như kiếm,thương,vv...

Nhưng có vài điểm dị biệt khác thương cháy xám trên mặt đất khiến có đôi chút hoài nghi chính suy luận bản thân.

Quan sát tỉ mỹ từng chi tiết dù chỉ một vết xước nhỏ trên mặt đất,mắt hắn chầm chậm nhắm lại mọi thứ trong đầu hiện ra một khung cảnh chiến đấu giả định từ những vết tích hắn thu thập được.

Tưa hồ hung thủ ra tay rất tàn nhẫn nhưng còn có đôi phần hung bạo hơn hắn nhiều lần, như đang thể đang phát điên vì một điều gì đó.

Hắn không thể chắc 100% suy luận của mình là đúng, nhưng có lẽ hung thủ chủ hệ cường công hoặc hệ mẫn thì có thể sở hữu một tốc độ khủng khiếp như vậy,hắn tự hỏi nếu như là bản thân cùng tên đó giao thủ hắn có thể nắm bao nhiêu phần thắng.

Thứ hắn thật sự đau đầu đó là là đối phương làm cách thoát khỏi sự giám sát ,mà có thể giết người nếu dùng kết giới phong ấn thì lại càng không thể,vì theo hắn suy đoán trận chiến này diễn ra rất tình cờ.

Từ ngày hôm đó hắn bắt đầu giám sát thứ liên quan tới các hồn sự hệ mẫn công và cường công mà hắn nghi ngờ hắn cảm giác một loại cảm quen thuộc như đã gặp loại công kích ở đâu rồtruyenc.comại phong cách chiến đấu trái ngược hoàn với hắn nếu như hắn là loại tấn công của hắn là vây khống và kiểm soát thì đối phương như hắc mã mất cương mà xông pha chiến trường điên cuồng và uy mãnh.

olo

Một tháng, rồi hai tháng,một năm trôi qua hung thủ không ra tay thêm bất lần nữa cứ như chưa từng có việc gì xảy vậy,một nắm này hắn đã tỉ mỉ quan sát tất cả hồn sư hệ mẫn công và cường công của học viện nhưng không thể phát hiện ra điều khác thường.Hắn thật không thể tin ngoài hai hệ đó ra thì còn hệ nào mới có thể có phong cách chiến đấu đặc trưng về tốc độ nữa.

Mặc dù 'Lão Cáo Già' đó không nói gì nhưng hắn phát hiện xung quanh hắn đã thêm không ít ánh mắt chằm chằm nhìn vào hắn.Nếu không phải bản thân hắn vì là nghĩa tử của Bỉ Bỉ Đông sớm đã diệt trừ.Với phong cách của Vũ Hồn Điện thà giết lầm còn bỏ sót không dễ dàng để hắn sống tới hiện tại.

Hắn không vì có sự giám sát của người mà tỏ làm một chính nhân,vẫn vô sỉ không luyện công thì đi tìm kiếm manh mối,không đi tìm kiếm manh mối thì câu dẫn nữ sinh học viện.

Mọi thứ còn chưa nhiều khúc mắc chưa thể giải quyết,nhưng hắn đành phải gác lại tất cả vì hắn có muốn tiếp tục cũng không được,vì bây giờ là kỳ nghỉ của học viện tất cả học viện đều thu sớm trở về nhà,học viện cũng vì vậy mà trở nên hoang.

Hắn cũng đã chuẩn bị trở về sớm nhưng trước lúc về thì Quỷ Lão kéo chuẩn vài thứ cuối cùng thì hắn tới chiều muộn mới có thể bắt trở về.

Theo lối đường chính của học viện hắn nghêu ngao trong miệng bài hát hắn yêu thích,hắn chợt dừng lại khi ánh đèn le lói ở dãy nhà của nhưng học viện đặc biệt.Ở cái vị trí đó sao hắn lại không thể nhận ra đó phòng của Vân Vân,tò mò hắn đi tới.

Cốc Cốc

-Ai vậy.

Vân Vân trên bàn học nghe thấy tiếng gõ cửa miệng vừa hỏi vừa đi ra mở cửa.

-Là Huynh.

Nàng nhìn thấy Vô Sỉ vẻ mặt rất bất ngờ nàng ngờ hiện tại hắn vẫn còn ở lại đây giống nàng, làm nàng không nhịn hỏi tới:

-Sao giờ này huynh con ở đây.

-Ta có thể hỏi ngược muội câu đó không.

-Ta...ta...không muốn về nơi đó.

Vân Vân gương mặt xụ xuống như một chiếc bánh mỳ cũ,ấp úp trong miệng không muốn đáp lại hắn.

Hắn nhìn nàng ủ có chút đau lòng liền bày trò chọc nàng cười:

-Tiểu Vân Vân à muội biết giờ này tất cả học viên và các lão sư của học viện đều rời đi hết rồi đồng nghĩa với gì không.

Vân Vân lắc đầu tỏ ý không hiểu.

-Là nơi này không có ai.

Hắn cười cười ,liếm mép một bày ra vẻ để tiện ,chậm rãi bước lên phía trước,dọa nàng bước lùi ra.

-Huynh muốn làm gì.

Vân Vân lúc này đã hiểu ra đại ý trong câu của hắn,nàng hai mắt trừng lớn không dám chớp mắt dù chỉ một giây nàng sợ một khi chớp mắt thật sự sẽ bị con sắc lang này không một mảnh xương.

Lúc này nàng đã bị hắn ép tới góc tường.

-Huynh dám làm càn, ta đánh trả thật đó.

Nàng giọng như sắp khóc,đôi mặt trừng trừng nhìn hắn,có đôi chút run rẩy, lớn tiếng uy hiếp.

-Vậy sao.

Hắn cười cười gương mắt dần áp sát lại nàng.

Nàng nhìn gương mặt hắn càng lúc càng gần thì hai mắt chặt lại chửi thầm hắn:" Đồ xấu xa bắt nạt ta".Nàng thầm nghĩ trong lòng nếu hắn chỉ hôn thôi thì xem như hòa,còn tên sắc lang này dám làm thêm chuyện gì thì nàng quyết không tha cho hắn.

Hắn ghé sát tai Vân Vân thổi nhẹ một hơi vào bên tai nàng,miệng thì thào:

-Không muốn về nơi đó thì về cùng ta,ta đưa muội đi xem cảnh đẹp sơn hà.

-Hả...

Nghe được những lời này toàn thân nàng đang căng cũng lập tức nhũn ra, không hiểu chuyện gì đáng xảy tử hỏi:" con sắc hôm này lại ăn chay sao".Lúc này nàng mơ hồ mở mắt ra thì gương mặt tên sắc lang đa cách nàng một đoạn,trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý.Nghĩ tới những suy nghĩ vừa nãy của bản thân hai má của nàng dần hồng lên xong chuyển thành đỏ kéo dài tới tận cả hai đôi tai,gương mặt nàng lúc này như trái cà chua,nàng xấu hổ ôm lấy gương đang bừng lắc đầu qua lại như muốn che dấu sự xấu hổ đấy.

Nhìn biểu cảm nàng không giấu được vui vẻ cười lớn,hắn biết trong lòng nàng nghĩ gì những hiện tại bên cạnh hắn có quá nhiều tai mắt của Thiên Đạo Lưu nếu mà hắn đụng tới viện' bảo thạch' mà lão đích thân cướp về này đứng nói là nghĩa tử của Bỉ Bỉ Đông,dù là nghĩa tử của Lão,Lão cũng có đánh chết.

-Thật không ngờ tiểu Vân Vân của chúng suy nghĩ thật phong phú đó.

Hắn vuốt vuốt cắm nhìn ngắm từ trên đầu xuống dưới chấn nàng như để trêu ghẹo cô nàng nhút nhát này:

-Nếu muội muốn cái đó thì ta chịu chút thiệt thòi dâng hiến lần đầu cho muội vậy.

-Vô sỉ...

Nàng hờn dỗi lườm hắn một cái,dù biết trước bản tính của hắn nhưng nàng từ trước đến giờ đã đánh giá sai hắn.Tên sắc lang này đã trèo lên người không biết bao nhiêu nữ vẫn có thể nói ra câu đó làm nàng có chút ghê tởm mà đứng cách xa hắn:

-Huynh về một mình đi ta không hứng thú.

Dứt lời nàng hừ lạnh một tiếng xoay người không thèm nhìn mặt hắn.

"Cô nàng này học đâu chiêu này vậy" Hắn nhìn nàng xoay người nhưng không rời đi thì không khỏi cười thầm trong lòng,nếu nàng không muốn về cùng hắn thì với tính cách của nàng sớm đã đóng cửa tiễn khách,nhưng nàng lại bày ra bộ dáng hờn dỗi đương nhiên là nàng giận chuyện hắn khi nãy trêu đùa nàng, muốn bắt hắn dỗ dành nàng đến khi nàng nguôi giận mới thôi.

Uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần cuối cùng hắn cũng lừa được nàng đưa về thôn,nhưng hắn cũng chịu không ít thiệt thòi với cô nàng này.

Trên đường đi hắn phát huy toàn bộ khả năng vô sỉ của mình đem Vân Vân chọc ghẹo đến cực điểm.Vân Vân cũng không hiểu tại sao bản thân mình có ngu ngốc tới cực độ đồng thuận cùng tên sắc lang theo hắn trở về.

Vừa tới trước đầu thôn,hắn đã phát hiện thấp thoáng hai bóng người,hai người mặc ý phục bình thường sẫm màu đôi phần sờn cũ,gương mặt khắc khổ.Không giấu được phấn khích trong tâm hắn nâng tay lên vẩy qua vẩy lại:

-Ba ,Nương hài nhi trở về rồi đây.

Gương mặt hắn không giấu được vui vẻ,lập tức kéo tay Vân Vân tức tốc chạy lại.

-Sỉ nhi con lại gầy hơn trước rồi.

Vừa về tới hắn đã bị Nương của hắn một phen trách móc nhưng hắn không giận vì hắn biết đó là những lời qua tâm của bọn họ dành cho hắn.

Lúc hai người bọn họ mới để ý tới Vô Sỉ có dẫn theo mọi người cùng trở về,mẹ hắn tò mò hỏi tới:

-Sỉ nhi không biết vị này là.

-Nương tử tương lai mà con đích thân chọn dẫn về ra mắt hai người,Nương người thấy thế nào có phải rất xinh đẹp phải không.

Hắn rất tự nhiên trả lời nhưng trái với vẻ tự nhiên của hắn ba người nghe được lời nói thập phần vô sỉ của hắn thì như bị xịt kéo cứng.

-Vô Sỉ huynh loạn khẩu cuồng ngôn.

Vân Vân không giấu được xấu hổ trong lòng không biết xử trí như nào liên tất cả hỏa khí mà đổ lên đầu mà đuổi đánh:

-Huynh đứng lại cho ta.

-Tiểu Vân ta biết sai rồi,lần sau ta không...

Hắn vừa chạy vừa ôm đầu cầu xin.

-Lần sau?... huynh sống qua hôm nay đi rồi có lần sau.

Chưa để hắn nói hết lời nàng từng quyền từng đánh xuống đương nhiên nàng không có dùng lực, chỉ hắn diễn ra vẻ đâu đớn cho nàng nguôi giận mà thôi.

-Đừng đánh nữa Nương ta đang nhìn kìa.

Hắn cũng không ngờ lời nói vu vơ của mình lại khiến nàng dừng tay.

Vân Vân cứ như nàng dâu mới về ra mắt nhà chồng thẹn thùng nhìn qua thấy cảnh tượng Nương và Ba của Vô Sỉ đang nhìn hai người bọn hắn cưới thì lại càng thêm xấu hổ không biết nói gì, nàng liền nấp ra sau lưng Vô Sỉ.Nàng không biết hành động bạo lực của mình vừa rồi có để lại hình ảnh xấu trong mắt bọn họ hay không nghĩ tới đây nàng thêm giận liền không nói không rằng năm đầu ngón tay đưa tới bên hông sắc lang véo một cái thật mạnh.

"Cô nàng này lại phát bệnh gì đây" Hắn đáng cười nói thì phát bên eo mình truyền tới con đau nhói nhưng vẫn phải có không tỏ ra đâu đớn.

Hành động dù rất nhỏ của Nàng và Vô Sỉ chỉ là thoáng qua nhưng vẫn không thể thoát được ánh mắt của Nương hắn:

-Cuối cùng cũng người trị được tên tiểu tử nhà ta rồi.

Mẹ hắn nhìn hai người Vô Sỉ và Vân Vân cười ôn nhu,trên gương mặt của bà hiện vẻ tươi tắn rõ là đã rất ưng ý với người con dâu này rồi.

Nghe tới lời hai ma Vân Vân dần chuyển sang màu hồng.

Cả nhà bốn người cười nói với nhau vui đi về nhà.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.