Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 174 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

174 Chương 174 Vạn Vũ Đế Vương

“10… 10 vạn?” Đám người nghe thấy tiếng nói vọng ra từ căn phòng số 26, lập tức mộng bức nhìn nhau.

Bất quá lúc này đám người mới nghĩ lại, một hạt giống nhìn qua thì bình thường nhưng lại có thể được Vạn Bảo Hội đánh giá cao tới nỗi được đưa vào làm vật phẩm cuối cùng của Đấu Giá Đại Hội, nó thực sự sẽ tầm thường sao?

Để trở thành vật phẩm đấu giá cuối cùng của Đấu Giá Đại Hội, chứng tỏ Vạn Bảo Hội cũng đánh giá rất cao nó, chỉ tiếc rằng bọn hắn không biết là gì mà thôi.

Liễu Hinh cũng bất ngờ trước tiếng nói phát ra từ phòng số 26, căn phòng của Trần An Vĩ.

Phái biết rằng khi nàng vừa nhận được hạt giống này từ tay gia chủ, nàng cũng không khỏi bất ngờ vì một hạt giống rất ư là bình thường này lại có thể được mang lên đấu giá.

Bất quá đã có thể đem lên đấu giá, nàng cũng đủ thông minh để hiểu hạt giống này không tầm thường như vẻ bề ngoài.

Nghe tiếng nói của nam nhân của kia vừa dứt, nàng liền thực hiện chắc trách của mình, môi thơm hé mở, nãi thanh nãi khí hỏi “Còn ai tiếp tục đấu giá với vị khách nhân trong phòng 26 hay không?”

Đám người nhất thời còn đang do dự thì chợt một giọng nói trong trẻo mềm mại của nữ nhân vang lên “Hạt giống thần bí? Bổn tiểu thư trả 15 vạn!”

Hít!

Đám người cực độ mộng bức nhìn nhau, đồng loạt hít một hơi lạnh, trong đầu đang không hiểu hai con người vừa lên tiếng kia nghĩ cái gì trong đầu mà lại trả giá cao như vậy cho một cái hạt giống.

Nhất thời bọn hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với lai lịch của hạt giống này và cả hai người vừa lên tiếng kia.

Bất quá hiếu kỳ thì hiếu kỳ, bọn hắn không phải kẻ ngu nên đều thừa biết có thể mạnh dạn ra giá trên trời như thế này không phải người của Tôn cấp thế lực thì ít nhất cũng là Tông cấp thể lực chi chủ.

Vì vậy cũng không manh động mà im lặng chờ xem chuyện này sẽ ra sao.

Trần An Vĩ ở phía này nghe xong cái giá 15 vạn kia thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh hắn lại hờ hững lên tiếng “20 vạn!”

“25 vạn!” Trần An Vĩ chưa kịp dứt lời, thanh âm nữ nhân kia cứ như biết trước mà lại lên tiếng.

“Cái này…” Đám người lúc này càng là kinh ngạc, 25 vạn Nguyên Thạch cho một cái hạt giống kì lạ? Các người giàu quá có thể cho chúng ta một ít được không a? Bấy nhiêu đó đã là đủ để mua hai đến ba kiện Tông cấp Hạ phẩm Pháp Bảo rồi nha.

Trần An Vĩ hứng thú nhìn về phương hướng phát ra giọng nói kia, chỉ thấy đó là một căn phòng nhìn qua cũng không khác căn phòng hắn và chúng nữ đang ngồi là mấy.

Bất quá dựa vào kiến thức về các văn tự, Trần An Vĩ dễ dàng nhận ra căn phòng kia nhìn thì bình thường những thực chất lại có tới ba loại trận pháp đang âm thầm vận chuyển.

Một trong số đó là Cách Ứng Trận, trận pháp ngăn cản dò xét của những người bên ngoài. Khiến cho khí tức và đặc điểm nhận dạng của người bên trong được bảo mật tuyệt đối.

Thử nghĩ người đi đấu giá được thứ đồ tốt, những kẻ khác lại biết rõ ngươi là ai, vậy thì liệu ngươi có dám bước chân ra khỏi Vạn Bảo Hội không? Mà Vạn Bảo Hội cũng vì lý do này nên mới bố trí Cách Ứng Trận, nhằm đảm bảo an toàn cho những tu sĩ tham dự đại hội.

Loại trận pháp này ở những căn phòng khác đều có, vì thế Trần An Vĩ cũng không quá bất ngờ.

Thứ hắn bất ngờ chính là Truyền Tống Trận và một loạt các Trận Văn bao trùm quanh thân ảnh ngồi bên trong kia.

Có thể sở hữu Truyền Tống Trận, chỉ có căn phòng dành cho những thế lực lớn từ Tôn cấp trở lên mới có, điều đó cũng chính là nói thân ảnh ngồi bên trong có khả năng là người của Tôn cấp thế lực.

“Chẳng trách nàng có thể thoải mái sử dụng giọng thật của mình!” Trần An Vĩ lúc này như bừng tỉnh, hiển nhiên dám hiên ngang sử dụng giọng nói thật của mình tại những nơi như thế này, chỉ có hai lý do.

Một là ngươi rất mạnh, mạnh tới nỗi không cần sợ kẻ khác nhắm vào. Hai là… hậu thuẫn của ngươi rất mạnh, cũng chẳng cần quan tâm bất kì kẻ nào có ý đồ bất chính với mình.

Ngay cả Trần An Vĩ dù có Hệ Thống và Vô Thượng cũng không mạnh dạn tới nỗi đó, không phải hắn sợ kẻ khác sẽ nhắm tới mình, mà là hắn lo cho nữ nhân và người thân của hắn.

Nhắm vào hắn thì không sao, nhắm vào chúng nữ và người thân của hắn thì không yên ổn đâu!

“Còn luồng Trận Văn kia là sao đây?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi, định lên tiếng hỏi Ảnh Nhi thì lại nhìn thấy tiểu nha đầu vẫn một mực nhìn chằm chằm vào hạt giống đang lơ lửng trên tay Liễu Hinh kia mà không để ý tới hắn.

Bất đắc dĩ hắn đành bỏ qua một bên mà tiếp tục ra giá, nếu Ảnh Nhi và Hệ Thống đều muốn hắn thu thập hạt giống được gọi là Thần Thụ kia, hắn cũng không thể bỏ lỡ a…

Lại nói, Cách Ứng Trận mặc dù có thể ngăn cản dò xét khí tức, nhưng dao động của các loại trận văn thì nó lại hoàn toàn không thể che giấu, vì vậy cũng không quá bất ngờ khi Trần An Vĩ có thể biết những luồng trận văn đang dao động trong căn phòng kia.

“50 vạn!” Trần An Vĩ trực tiếp ra một cái giá khiến đám người rung động, mà ở bên cạnh phụ thân và nhạc phụ của hắn cùng chúng nữ đang dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc nhìn tên này.

“Chàng… rốt cục giàu bao nhiêu vậy?” Lục Thanh Vân đại diện chúng nữ hỏi, các nàng cũng biết hắn giàu có, mỗi lần các nàng bế quan đều là hắn đưa Nguyên Thạch cho mà dùng.

Gia Tốc Cung lại luôn hoạt động trong Bát Diện Thạch, lượng Nguyên Thạch nó sử dụng cũng không hề ít. Cơ mà… giàu đến nỗi dùng 50 vạn Nguyên Thạch mua một thứ như hạt giống kia thì các nàng không thể không bất ngờ nha.

Trần An Vĩ nghe câu hỏi của nàng, hắn bật cười gẩy gẩy mũi quỳnh của giai nhân nhẹ giọng thủ thỉ “Giàu đủ nuôi các nàng!”

Lục Thanh Vân và chúng nữ nghe vậy thoáng ngây người, ngay sau đó liền đỏ mặt mà gắt một tiếng “Chàng thật là, còn cha và các vị trưởng bối ở đây mà, trêu chọc bọn thiếp hoài!”

Mặc dù nói vậy, nhưng chúng nữ không thể nghỉ ngờ là đang rất vui vẻ, động tác bóp vai cho nam nhân nhà mình càng là nhiệt tình hơn.

“Khụ!” Trần Vĩnh Long và Lục Bảo Hành ở bên này cũng ho khan mấy tiếng, bị tiểu tử thúi kia cho ăn cơm tró, kể cả hai người cũng có chút ăn không tiêu.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ bật cười nhìn phản ứng của chúng nữ, rồi sau đó cũng không tiếp tục trêu chọc các nàng mà chú ý tới phản ứng tiếp theo của nữ nhân vừa rồi.

Chỉ thấy sau khi hắn ra cái giá 50 vạn, căn phòng kia dường như có chút lưỡng lự, lại có chút đắn đo mà không ra giá ngay, mãi cho tới khi Liễu Hinh cất tiếng đếm, bên trong mới truyền ra một giọng nói đắc thắng.

“Hừ, nếu đã muốn chơi, bổn tiểu thư chơi lớn với ngươi! 100 vạn!” Lời nói vừa cất lên, cả quảng trường như ong vỡ tổ, không ít kẻ kinh ngạc xôn xao vì cái giá gấp đôi mà nàng vừa đưa ra, số ít kẻ khác giữ được bình tĩnh thì lại nhìn về căn phòng số 26 kia, như để chờ đợi phản ứng từ chủ nhân của nó.

“Thế nào? Sao không ra giá tiếp đi? Hết Nguyên Thạch sao?” Nữ nhân cười lớn đắc ý nói, nhưng trong lòng lại đang lo lắng, 100 vạn Nguyên Thạch đã là cực hạn của nàng.

Nếu kẻ kia vẫn tiếp tục ra giá, nàng chỉ đành buông bỏ loại Thần Thụ này.

“Không được, dù thế nào cũng phải đem nó về bồi dưỡng bằng mọi giá, nó rất quan trọng với gia tộc!” Nữ nhân tự động viên chính mình, nếu kẻ kia mà tiếp tục nâng giá, nàng sẽ bất chấp mọi thứ mà cướp lại nó.

Dường như nữ nhân này lại là tộc nhân của một gia tộc nào đó, không biết có hùng mạnh và thần bí gì hay không, nhưng mà có thể nhận biết lai lịch của hạt giống kia, chứng tỏ không hề tầm thường.

Ngay cả Trần An Vĩ cũng phải nhờ tới sự giúp đỡ của Ảnh Nhi mới có thể biết được đây là hạt giống của một loại Thần Thụ.

Trong lúc nữ nhân đang mải suy nghĩ, thì ở phía bên này, Trần An Vĩ cũng đang suy tư về thân phận thật sự của nữ nhân này. Bất quá suy tư thì suy tư, không có nghĩa hắn sẽ sợ thân phận của nàng.

“100 vạn lẻ 1 Nguyên Thạch!” Như để trêu tức nữ nhân kia, hắn trực tiếp đưa ra cái giá có thể khiến bất kì ai gào thét vì tức giận.

Đám người nghe cái giá hắn đưa ra, ánh mắt lập tức trở nên quái dị, ngươi có cần thiết phải trêu tức người ta như vậy không nha?

“Ngươi…” Quả nhiên nữ nhân trong căn phòng kia liền bị chọc giận, kẻ kia dường như biết nàng không còn nhiều Nguyên Thạch, vì vậy mới đưa ra cái giá như trêu ngươi thế kia.

Liễu Hinh lúc này cũng phải phì cười trước hành động của nam nhân trong căn phòng số 26 kia, vì vậy đành lên tiếng nhắc nhở “Vị khách nhân này, ngươi dường như quên lời Liễu Hinh nói rồi?”

“Hắc hắc, thật xin lỗi thật xin lỗi a…” Trần An Vĩ nghe nàng nhắc nhở thì lập tức cười nói, đồng thời rất nhanh đã đưa ra một cái giá khác “101 vạn!”

“Cái này…” Bây giờ thì ngay cả Liễu Hinh cũng không thể nói gì hơn, cái giá này cũng có khác gì ban nãy đâu chứ?

“Hừ, chờ đó, đừng để bổn tiểu thư tìm được ngươi!” Nữ nhân trong căn phòng sang trọng kia dường như bị chọc tức tới cực điểm, nàng hậm hực một câu rồi liền im bặt, kiên quyết không lên tiếng.

“Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi còn giữ nó, ta nhất định sẽ lấy lại!” Nữ nhân lẩm bẩm một câu rồi âm thầm quan sát tình hình tiếp theo của Đấu Giá Đại Hội.

Nàng phụng mệnh gia tộc tới đây giành lấy hạt giống kia, không có nó nàng chưa thể rời đi.

Nhận thấy vị khách nhân ở căn phòng kia không tiếp tục ra giá, Liễu Hinh cũng bất đắc dĩ phải tuyên bố hạt giống kia thuộc về Trần An Vĩ. Bất đắc dĩ là bởi, nàng không ngờ tên này đùa dai như vậy nha.

Nếu Trần An Vĩ biết suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ chỉ cười nói “Nữ nhân các nàng đúng là nên nhận được sự tôn trọng, nhưng cũng phải tùy người nha, nữ nhân càng bướng bỉnh ta càng thích trêu chọc!”

Mà sau khi vật phẩm cuối cùng đến tay Trần An Vĩ, Đấu Giá Đại Hội chính thức khép lại phần Đấu Giá.

“Ngay sau đây, các vị có thể đem vật phẩm mình muốn trao đổi lên lễ đài, giải thích sơ qua công dụng cũng như yêu cầu mà bản thân muốn để tiến hành trao đổi! Nếu trong vòng 1 nén hương không ai có nhu cầu trao đổi với ngươi, ngươi phải rời chỗ cho người khác!” Liễu Hinh lên tiếng giải thích.

Đám người nhìn nhau một chút rồi sau đó rất nhanh đã có một vị lão giả bước lên. Chỉ thấy hắn toàn thân mặc bạch sắc sam y, bên hông dắt một thanh trường kiếm, đậm chất tiên phong đạo cốt.

Trần An Vĩ khóe mắt lóe lên chút sát ý nhìn lấy lão giả này, bởi lẽ hắn nhận ra y phục của kẻ này, y phục của Bạch Kiếm Tông. Hẳn lão giả này là cao tầng của thế lực đó.

Hắn sẽ không quên ngày đó tại Cửu Long Tuyền, Bạch Kiếm Tông và Hắc Đao Môn liên thủ vây đánh Lục Thanh Vân vì biết nàng sở hữu một kiện Tôn cấp Pháp Bảo.

Dù rằng hắn đã ra tay giết toàn bộ đám người lúc đó, nhưng cơn tức giận làm sao có thể nói hết là hết. Hơn nữa hắn làm sao không biết bọn chúng đang âm mưu điều gì, vì thế có cơ hội hắn sẽ không ngại tiêu diệt tận gốc.

Lão giả kia vừa bước lên lễ đài, bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng, không biết là vì cái gì, bất quá cũng không để ý nhiều mà lập tức lấy từ trong nhẫn ra một kiện Pháp Bảo.

“Đây là Địa Hỏa Kiếm, đạt tới Linh cấp Trung phẩm. Khi sử dụng có thể gọi ra hỏa diễm từ trong lòng đất, biến chúng thành vũ khí cho bản thân!” Lão giả nhanh chóng nói ra.

“Lão phu cần đổi một viên Đan Dược đồng cấp có tác dụng trị thương liên quan tới Hỏa Hệ Nguyên Lực!” Lão giả ngừng một chút rồi lên tiếng, giọng điệu ẩn ẩn có chút tức giận.

Trong một trận chiến với một kẻ sử dụng kiếm và Hỏa Hệ Nguyên Lực, hắn đã thua thảm hại, không chỉ thanh kiếm ưa thích bị chém đứt đôi mà bản thân còn bị ngọn hỏa diễm của kẻ đó làm cho trọng thương.

Lúc này dù tiếc đứt ruột nhưng hắn vẫn phải lấy Địa Hỏa Kiếm – một trong những thanh kiếm mà hắn ưa thích ra trao đổi, số lượng Nguyên Thạch hắn có đã dùng để trị thương cho bản thân, vì không thể trị dứt điểm nên mới đành đem nó đi trao đổi.

Nhìn thấy thanh kiếm kia, không ít người trong đại hội lúc này liền trở nên hưng phấn, trong số đó có không ít kiếm tu. Bởi vì đa phần đám người ở đây đều là người của Tông cấp thế lực hoặc là tán tu, vì vậy Linh cấp Pháp Bảo vẫn là thứ gì đó rất đáng giá.

“Ta có một viên Hỏa Hệ Đan Dược – Bài Hỏa Nguyên Đan, đẳng cấp cũng là Linh cấp Trung phẩm Đan Dược, công dụng bài trừ hỏa diễm trong Nguyên Hải, muốn được đổi với đạo hữu!” Rất nhanh chóng, một giọng nói ồm ồm không nghe rõ giới tính tuổi tác vang lên.

“Ta không có Linh cấp Trung phẩm, bất quá ở đây có một kiện Luyện Hỏa Bảo Bình đạt đến Linh cấp Hạ phẩm, tuy không thể ngay lập tức trừ bỏ hỏa diễm trong cơ thể, nhưng nếu có thể ngồi trong đó, mọi loại hỏa diễm sẽ được luyện hóa và trở thành lực lượng của bản thân.” Một giọng nói khác lại vang lên.

Nghe tới đây, vị lão giả kia đã bắt đầu động tâm, Bài Hỏa Nguyên Đan hay Luyện Hỏa Bảo Bình đều rất cần thiết đối với hắn lúc này. Vì thế không vội trả lời mà chậm rãi suy nghĩ.

Ở phía bên này, Lục Thanh Huyền dường như cũng muốn có Địa Hỏa Kiếm, vì vậy khẽ kéo tay Trần An Vĩ nũng nịu “Thiếp cũng muốn!”

Trần An Vĩ thấy vậy cũng không quá bất ngờ, Lục Thanh Huyền thân là Nhị tiểu thư Lục gia, bản thân cũng là một kiếm tu lại càng là Hỏa Hệ kiêm Lôi Hệ tu sĩ vì vậy lúc này nảy sinh ham muốn với Địa Hỏa Kiếm là bình thường.

Thấy ánh mắt long lanh ngập nước nhìn mình của nàng, Trần An Vĩ cưng chiều xoa đầu thủ thỉ “Với thực lực của nàng hiện tại, Linh cấp Trung phẩm đã không theo kịp! Ta đã chuẩn bị cho nàng một thanh bảo kiếm tốt hơn rồi!”

“Thật?” Lục Thanh Huyền hai mắt sáng trưng hỏi lại.

“Đương nhiên là thật!” Trần An Vĩ gẩy gẩy cánh mũi quỳnh của giai nhân, cưng chiều nói.

“Chàng là nhất!” Lục Thanh Huyền nở nụ cười tươi như trăm hoa đua nở, thưởng cho hắn một cái hôn lên má.

Ở phía bên này, sau một hồi suy nghĩ lão giả kia đã chọn lấy kiện pháp bảo Luyện Hỏa Bảo Bình, vì Đan Dược suy cho cùng cũng chỉ có thể sử dụng một lần, Pháp Bảo lại có thể sử dụng lâu dài. Lợi ích bên nào cao hơn có thể thấy rõ.

Ngay sau đó cũng có thêm một vài người nữa bước lên tiến hành trao đổi, Trần An Vĩ vận khí cũng không tệ khi vô tình gặp được một loại Dị Thuộc Tính khá mạnh mẽ.

À… thực ra cũng không biết nên nói vận khí không tệ, hay là oan gia ngõ hẹp. Bởi lẽ Dị Thuộc Tính mà hắn đổi được lại chính là thứ đã “giúp” hắn có được Phó Các Chủ Đan Các. Đúng vậy, chính là Dị Phong – Xuân Tình Bạo Phong Vũ.

Nó được một cường giả tinh thông Phong Hệ Nguyên Lực thu phục, nhưng rồi lợi ích nó đem lại không quá nhiều nên hắn đã đem nó đi đổi lấy một kiện Phong Hệ Pháp Bảo đạt Linh cấp Cực phẩm.

Trần An Vĩ thì không kén chọn như vậy, hắn chỉ cần Dị Thuộc Tính là đủ, hơn nữa với cái đầu của hắn, Xuân Tình Bạo Phong Vũ không chừng sẽ trở thành một con át chủ bài a…

“Hắc hắc, không biết nàng nhìn thấy thứ này sẽ phản ứng như thế nào?” Trần An Vĩ sau khi nhận được Xuân Tình Bạo Phong Vũ, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía chúng nữ.

Chúng nữ đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hắn, không hiểu vì sao lại có chút rùng mình, trong lòng tự hỏi tên này lại âm mưu điều gì?

Mà bất chấp Trần An Vĩ và chúng nữ nghĩ gì, Đấu Giá Đại Hội vẫn tiếp tục được diễn ra…

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.