Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 170 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

170 Chương 170 Vạn Vũ Đế Vương

Dược gia lúc này…

Sau khi gia chủ dẫn đại lượng trưởng lão đi theo Dược Hiên tìm gốc Tam Sắc Ly kia, Dược gia hiện tại chỉ còn một mình nam tử trung niên Đại Trưởng lão tọa trấn, hắn cũng chính là kẻ mà khi Dược Hiên chữa trị cho Dược Quân lại lên tiếng miệt thị.

Hắn cũng rất muốn đi cùng gia chủ tìm lấy gốc Tam Sắc Ly kia, biết đâu lại có thể tìm được một loại Linh Thảo hiếm có nào thì sao. Nhưng gia tộc không thể không có người cai quản, vì thế hắn chỉ đành ở tại nơi này.

Đúng lúc này, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang tiến lại gần, hắn liền đứng dậy lên tiếng hỏi “Thiếu Chủ, ngươi đã khỏe rồi sao?”

Thiếu niên trước mặt hắn nhẹ gật đầu, cất giọng hỏi “Phụ thân ta và các vị trưởng lão đã đi đâu rồi? Sao gia tộc trống trơn vậy?”

Tên Đại trưởng lão lúc nãy mới cười khổ nói “Gia chủ cùng đám trưởng lão đã đi lên đường đi tìm một gốc Linh Thảo tên là Tam Sắc Ly nằm trong Hỏa Nguyên Lâm rồi, ta được lệnh ở lại gia tộc tọa trấn!”

Dược Quân nghe vậy chỉ gật đầu nói “Được rồi, Đại trưởng lão cứ tiếp tục công việc của mình, đừng để ý tới ta!”

Đại trưởng lão nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, sau đó liền quay lưng trở về vị trí của mình.

Nhưng ngay thời khắc hắn quay lưng, Dược Quân bất chợt nở nụ cười lạnh lẽo, trên tay rất nhanh đã xuất hiện một thanh đoản đao ẩn chứa một đạo Hồn Lực đen kịch u trầm. Không chút chần chừ hắn đã đâm vào tên Đại trưởng lão, lạnh lùng gằn từng chữ nói “Loại người như các ngươi tốt nhất nên đi chết!”

“Thiếu Chủ… Ngươi…” Tên đại trưởng lão hiển nhiên không thể ngờ được Thiếu Chủ nhà mình đột nhiên lại muốn giết hắn, nhưng chưa kịp làm ra phản ứng gì hắn đã lập tức cảm nhận được linh hồn của mình đang bị một thứ gì đó thôn phệ.

“Aaaaa…” Đến cuối cùng hắn chỉ kịp la lên một tiếng rồi triệt để ngã xuống, linh hồn đã bị thôn phệ triệt để, chết đến không thể chết lại.

Dược Quân hờ hững nhìn lấy tình cảnh này, động lấy ý niệm, hỏa diễm đã bùng cháy đốt trụi thi thể của tên đại trưởng lão xấu số, sau đó như bị thứ gì kích động, hắn đột nhiên mất đi ý thức mà ngất đi.

Hỏa Nguyên Lâm…

Như đã nói, đây là một vùng rừng rậm rộng lớn với vô vàn các loài Linh Thảo và Hỏa Hệ Yêu Thú, cũng là địa phương lý tưởng cho các tu sĩ Hỏa Hệ thoải mái tu luyện.

Lúc này đây, một đoàn người toàn thân mặc bạch sắc y sam, diện mục tiên phong đạo cốt, trên ngực trái còn thêu một chữ Dược đại biểu cho thân phận Dược gia mà ai cũng ngưỡng mộ.

Đám tu sĩ đang tu luyện gần đó nhìn thấy tình cảnh này cũng âm thầm kinh hãi, bởi vì bọn hắn nhìn thấy một nhóm gồm bảy người trong đó do Dược gia chủ đi đầu, bên cạnh còn sáu vị trưởng lão đi cùng.

Trong đầu bọn hắn lập tức xuất hiện câu hỏi “Dược gia đi đâu mà kéo lượng lớn cường giả như vậy nhỉ?”

Lòng hiếu kỳ cùng tò mò nổi lên, đám người âm thầm tỏa ra thần thức của mình mà theo dõi, rồi đồng loạt cảm thấy khó hiểu khi nhìn thấy bọn hắn đi đến một nơi u tối trong Hỏa Nguyên Lâm.

“Trong đó có thứ gì hấp dẫn được Dược gia sao?” Đám người tự hỏi, thân là gia tộc Luyện Đan Sư, đám người Dược gia đối với các loại Pháp Bảo dường như không quá hứng thú, thứ hấp dẫn được bọn hắn chỉ có Đan Phương hoặc Linh Thảo quý hiếm mà thôi.

Bất quá khó hiểu thì khó hiểu, đám người cũng chỉ im lặng mà tiếp tục quan sát.

Bọn hắn đâu hề biết rằng Dược gia kéo cường giả đi lần này là tìm lấy một gốc Tam Sắc Thảo tại địa phương tăm tối này. Nhưng lại càng không thể hay biết được rằng, bọn hắn sẽ một đi không trở lại.

“Dược Hiên, chẳng phải ngươi nói phát hiện được Tam Sắc Ly ở nơi này sao, tại sao chúng ta tìm mấy ngày trời rồi vẫn không thấy?” Một tên trưởng lão bất mãn nhìn Dược Hiên chất vấn.

“Đúng vậy, còn tôn Thiên Độc Xà mà ngươi nói đâu?” Một tên trưởng lão khác nghi ngờ hỏi.

Bọn hắn đã tìm quanh hang động này nhiều ngày liên tiếp, nhưng tuyệt nhiên không hề phát hiện ra khí tức của Tam Sắc Ly. Cả tôn Lục giai Hậu Kỳ Thiên Độc Xà kia nữa, hắn không hề đụng mặt trong nhiều ngày qua, điều này khiến không chỉ hắn mà gia chủ Dược Hinh và các trưởng lão khác bắt đầu nghi ngờ.

Bởi vì Tam Sắc Ly hay Thiên Độc Xà đều là những thứ rất nổi bật. Tam Sắc Ly luôn phát ra ánh sáng ba màu xích sắc, thanh sắc và lục sắc, kể cả trong nơi tối tăm này vẫn có thể phát hiện được nó.

Thiên Độc Xà càng là nổi bật hơn, khi đạt tới Ngũ giai, cơ thể nó sẽ luôn phát tán độc tố ra không gian xung quanh biến không gian này trở thành một lĩnh vực của độc, muốn tiến vào cũng đã khó, huống chi muốn diệt được nó.

Mà tôn Thiên Độc Xà này đã đạt Lục giai Hậu Kỳ, bản năng bảo vệ lãnh thổ rất lớn, hơn theo lý đã có thể hóa hình, làm sao bọn hắn có thể yên ổn khi đi vào lãnh thổ của nó như vậy?

Dược Hinh dường nhưu cũng cảm nhận được điều bất thường, lạnh lùng nhìn tên lão giả trươc mặt, gằn giọng hỏi “Ngươi mau giải thích cho bổn gia chủ biết chuyện này là thế nào? Nếu không có lời giải thích hợp lý, đừng trách ta không niệm tình xưa!”

Dược Hiên cười nhạt nói “Các người gấp cái gì, mau đi theo lão phu!”

Dứt lời, Dược Hiên không tiếp tục chần chừ đã thi triển thân pháp đi vào sâu bên trong hang động.

“Hừ, tốt nhất lần này nên là thật!” Đám trưởng lão đồng loạt hừ lạnh một tiếng, nhưng rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Dược Hinh ánh mắt phức tạp nhìn lấy thân ảnh Dược Hinh đang dần biến mất, cảm thấy có gì đó rất kì lạ ở tên lão giả này, nhưng nghĩ mãi không biết là kì lạ ở điểm nào, vì thế cũng nhanh chóng đuổi theo

Đám người mải đi theo Dược Hiên, không hề hay biết một trong số bọn hắn đã biến mất từ khi nào.

Trở lại với Dược gia…

Dược Quân sau một lúc nằm bất động, cuối cùng bị một giọng nói làm cho kinh hãi mà phải tỉnh dậy, ánh mắt chất chứa đầy nỗi hoảng sợ, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.

“Còn ngây ra đó làm gì, hay muốn ta điều khiển cơ thể ngươi?” Giọng nói thần bí lại một lần nữa vang lên khiến Dược Quân kinh hãi tột độ.

“Ngươi… ngươi là ai?” Hắn sợ hãi đến nỗi không thốt nên lời, liên tục lặp lại một câu nói nhiều lần.

Trong lòng Dược Quân đang hoảng sợ tới cực điểm, hắn không tài nào hiểu được vì sao mình lại có thể bị một kẻ thần bí điều khiển, càng khiến hắn hoảng loạn chính là thực lực của kẻ thần bí kia.

Trong lúc bị kẻ thần bí kia điều khiển, Dược Quân nhìn thấy hắn tự tay giết chết đại trưởng lão chỉ với một con dao ẩn chứa Hồn Lực, còn trực tiếp dùng hỏa diễm thiêu rụi thi thể đã lạnh ngắt của lão.

Điều này trực tiếp ảnh hưởng tới tâm cảnh của Dược Quân, chỉ bằng một thanh đoản đao bình thường và một đạo Hồn Lực, một kẻ có tu vi cao như đại trưởng lão lại có thể bị hắn một kích giết chết. Điều đó chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ rằng kẻ đang điều khiển hắn có thể dễ dàng giết chết hắn nếu như kẻ đó muốn. Chẳng qua vì muốn thực hiện kế hoạch nào đó nên mới giữ mạng của hắn lại mà thôi.

Sau khi nhận ra điều đó, với bản tính hèn hạ luồn cúi của mình, Dược Quân chợt kính cẩn nói “Cầu tiền bối tha mạng, chỉ cần ngài tha mạng cho ta, ta đảm bảo sẽ cho ngài mọi thứ!”

“Ta có thể luyện đan cho ngài miễn phí nếu ngài muốn!” Như để tăng thêm tính thuyết phục, Dược Quân lại lên tiếng nói, giọng điệu đậm chất một kẻ chuyên nịnh hót.

“Ồ?” Giọng điệu thần bí kia lại cất lên, không khó để nghe ra một tia hứng thú.

Tia hứng thú kia không nghi ngờ là khiến Dược Quân cảm thấy có hy vọng, hai mắt sáng rực hỏi “Ý người thế nào?”

“Cũng không phải là không được, nhưng ngươi vẫn nên đi chết thì hơn!” Giọng điệu kia lại hờ hững nói.

“Ngươi…” Dược Quân sắc mặt trắng bệch lắp bắp, hắn muốn tức giận, nhưng lại nhận ra bản thân vậy mà thực sự sợ hãi kẻ thần bí này, đến nỗi không sinh ra nổi ý niệm phản kháng.

Rồi như không muốn dài dòng với tên này, kẻ thần bí kia đã động ý niệm, loại cổ tự ẩn sâu trong linh hồn Dược Quân lại lập lòe phát sáng, chính nó đã chiếm lấy quyền điều khiến cơ thể của hắn.

Và chỉ có một loại cổ tự có thể làm được điều này, chính là Khống Văn. Mà kẻ thần bí kia đương nhiên không ai khác ngoài Trần An Vĩ.

Trong viên Đan Dược mà hắn đưa cho Dược Hiên, hắn đã âm thầm ẩn chứa vào trong đó Khống Hồn – loại Hồn Thuật mà Trần An Vĩ dựa theo Định Hồn trong Đế Hồn Kinh.

Cũng giống như khi hắn điều khiến Sở Thiên Nham và Hàn Vô Nhất, Khống Hồn sau khi được thi triển vào cơ thể, Khống Văn sẽ lập tức được khảm vào linh hồn kẻ đó, nếu không phải Khí Văn Sư sẽ không bao giờ phá bỏ được.

Nếu không phải vì còn chuyện sử dụng tới tên này, Trần An Vĩ đã lập tức giết hắn, mà không phải dùng đến Khống Hồn này làm gì cho rắc rối.

“Người đâu! Mang theo thư mời của ta gửi tới Tiểu Thư Âu Dương gia!” Dược Quân sau một thoáng khựng lại, cuối cùng hờ hững cất giọng.

Tên thuộc hạ sau khi nghe câu nói của hắn cũng không nghĩ nhiều mà lập tức thực hiện. Trong đầu bọn hắn đều nghĩ rằng Thiếu Chủ muốn chơi đùa với nữ nhân Âu Dương gia kia, vì thế cũng chẳng ai thắc mắc vì sao Thiểu Chủ hắn lại gọi nàng tới làm gì.

Thư mời nhanh chóng được gửi tới Âu Dương gia, đến tay một nữ nhân, đó cũng chính là Tiểu Thư của bọn hắn, nữ nhân đã bày kế để Âu Dương Kỳ Hân tự tay phế đi đôi mắt của mình. Cũng là mục tiêu mà Trần An Vĩ muốn hướng tới lần này.

Hắn muốn nàng ta phải trả giá cho những gì đã gây ra cho Âu Dương Kỳ Hân, và đương nhiên cái giá như thế nào sẽ nàng tự quyết định, hắn sẽ không tự ý quyết định thay nàng.

Đó là sự tôn trọng hắn dành cho Âu Dương Kỳ Hân và gia tộc nàng, nếu không hắn đã trực tiếp diệt đi Âu Dương gia.

Rất nhanh sau đó, một thân ảnh nữ nhân đã xuất hiện trước mặt Dược Quân. Mà vì Dược Quân đang bị Trần An Vĩ điều khiển thông qua Khống Hồn, nên đương nhiên hắn cũng nhìn thấy tất cả.

Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, trái với suy nghĩ của hắn, nữ nhân này lại không ăn mặc hở hang lẳng lơ theo lẽ thường, mà ngược lại nàng một thân mặc thanh sắc cung trang bó sát lấy thân thể thon thả để lộ đường cong chữ S dụ nhân của mình.

Ánh mắt lại hoàn toàn trong sáng và sắc sảo chứ không phải loại lẳng lơ dụ tình như của hạng nữ nhân chuyên dụ dỗ nam nhân. Khí chất lại càng là thanh tao nhã nhặn chứ không phải của loại dâm nữ tầm thường.

Thật khó có thể tin tưởng nữ nhân trước mặt Trần An Vĩ này lại rắp tăm hãm hại Âu Dương Kỳ Hân và phụ mẫu nàng như vậy.

“Tinh! Phát động nhiệm vụ Mục Tiêu, cấp bậc Trung phẩm: Uẩn khúc!”

Trong lúc mải quan sát nữ nhân trước mặt, Trần An Vĩ bất chợt nghe âm thanh máy móc vô cảm của Hệ Thống vang lên khiến hắn không khỏi bất ngờ, liền động lấy ý niệm mở ra thông tin nhiệm vụ.

“Thông tin nhiệm vụ: Mọi việc có đôi khi lại không như những gì nó thể hiện!”

“Phần thưởng: 5 nghìn Nguyệt Ảnh Tệ, một lần triệu hoán Linh Thảo bất kì.”

“Thất bại: không có.”

Nhìn lấy dòng thông tin nhiệm vụ có chút tùy ý cùng phần thưởng không quá tốt kia, Trần An Vĩ không nhịn được mà khóe môi giật liên hồi, thầm mắng tên nào đã viết ra những chữ cái này. Bất quá lại nhìn thấy hai chữ “Uẩn khúc” trong tên nhiệm vụ, hắn cũng không khỏi rơi vào trầm tư.

Nữ nhân trước mặt hắn bây giờ thực sự có chút khác biệt so với những gì Trần An Vĩ đã từng gặp tại kiếp trước. Nếu nói những nữ nhân kia đều vì hai chữ giàu sang mà phản bội bằng hữu nhằm chiếm đoạt địa vị danh phận kia, thì nữ nhân này dường như có chút gì đó không cam lòng, nhưng lại có chút mãn nguyện.

Sự mãn nguyện mà hắn nhìn thấy không phải từ việc nàng chiếm được sự sủng ái của Dược Quân, mà dường như có chút gì đó khác biệt. Cả sự không cam lòng kia nữa, tất cả phản ứng trong ánh mắt nàng là ý gì đây?

Trần An Vĩ thực sự không hiểu, nói nàng là loại nữ nhân kia cũng không quá giống, nhưng nếu nói không phải, vậy thì hành động mà nàng đã gây ra cho Âu Dương Kỳ Hân là gì đây?

Khẽ lắc đầu, không nghĩ ra thì tốt nhất không nghĩ nữa, Trần An Vĩ điều khiển Dược Quân để hắn cư xử bình thường với nữ nhân này.

“Thiếu Chủ gọi thiếp tới đây làm gì nha?” Nhìn thấy Dược Quân cứ nhìn chằm chằm mình, nữ nhân Âu Dương gia kia có chút mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi.

Nàng là Âu Dương Ngọc Tú, Tiểu Thư của Âu Dương gia, vốn đang bế quan lại nghe tên này gửi thử gọi mình tới, nàng đành phải xuất quan tới Dược gia. Bất quá cũng không sao, vừa hay nàng cũng có chuyện cần làm với tên này.

Trần An Vĩ ở bên này càng lúc càng bất ngờ vì phản ứng của nàng, sự ghê tởm trong ánh mắt khi nàng nói ra câu nói kia, cùng chút sát ý trong đáy mắt nàng là ý gì đây?

“Thú vị!” Khẽ nhếch miệng, hắn quyết định tạm thời chưa hành động gì, để xem nữ nhân này sẽ làm gì tiếp theo. Vốn muốn lợi dụng Dược Quân bắt gọn nữ nhân này, nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.

Lại động lấy ý niệm, Dược Quân một lần nữa hành động theo suy nghĩ của hắn “Mau lại phục vụ bổn Thiếu Chủ!”

Dứt lời, Dược Quân ngồi xuống gần đó, tay chỉ lên đùi mình như muốn ra lệnh cho Âu Dương Ngọc Tú phải ngồi lên đó và phục vụ hắn.

Âu Dương Ngọc Tú thầm giấu sự kinh tởm trong đáy mắt, nàng phất tay lấy ra một đĩa linh quả được chuẩn bị sẵn rồi tiến lại gần ngồi lên đùi Dược Quân, tay cầm lấy một quả nho mà đút cho hắn.

Nhìn thấy tên này không suy nghĩ nhiều mà lập tức ăn mất, Âu Dương Ngọc Tú khẽ nhếch nụ cười lạnh lẽo, động tác “phục vụ” càng nhiệt tình hơn.

Những loại Linh Quả mà nàng chuẩn bị ngày hôm nay đã được nàng thêm vào đó một loại độc dược không màu, không mùi, không vị. Kể cả Luyện Dược Sư cũng không thể phát hiện ra loại độc dược này.

Chỉ cần trúng phải, đều sẽ lâm vào trạng thái định thân, bất kể kẻ đó tu vi coa cường bao nhiêu.

Nàng đã phải tốn không ít công sức mới tìm được nó, mục đích chỉ có một. Chính là diệt đi tên Dược Quân này, và ngày hôm nay nàng đã có cơ hội. Chỉ cần hắn bị định thân, nàng sẽ có thể giết hắn.

Bất quá, đó là suy nghĩ của Âu Dương Ngọc Tú, nàng không hề hay biết rằng loại độc dược kia khi vào cơ thể Dược Quân, đã lập tức bị lực lượng của tên nam nhân nào đó đốt trụi.

-----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.