166 Chương 166 Vạn Vũ Đế Vương
Một tháng này…
Trần An Vĩ vừa ở lại Đan Các Chi Nhánh dưỡng thương sau khi tiếp nhận Tam Sắc Đan Lôi, vừa học hỏi các tiền bối luyện đan, vừa tìm thêm các loại Linh Thảo cần thiết cho Cô Bản Bồi Nguyên Đan, lúc rảnh rỗi thì lại tìm đến Dược Chương trưởng lão luận bàn chuyện luyện đan, không thì lại đến phụ giúp Á Huyền Ngân công việc của Đan Các.
Một ngày này…
Trong Bát Diện Thạch, tại một góc nào đó nơi một căn chòi nhỏ tọa lạc. Đây là căn chòi Trần An Vĩ đã dựng lên nhằm làm nơi ở tạm cho hai vị phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân. Tuy nói là chòi, nhưng thực ra nó rộng lớn không khác gì một căn đình viện của chúng nữ.
Nói là tại một góc, là bởi… hắn muốn hai vị tiền bối có không gian yên tĩnh dưỡng thương, tránh để lúc hắn và chúng nữ làm gì đó, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hai người.
Bên trong căn chòi, một nam nhân diện mục nghiêm nghị ngồi trước một dược đỉnh được kết tinh từ Băng Hệ Nguyên Lực, xung quanh có hỏa diễm hừng hực bốc cháy.
Trước mặt hắn là hai thân ảnh quen thuộc với Âu Dương Kỳ Hân, bởi đơn giản đó chính là phụ mẫu của nàng. Ở trong Bát Diện Thạch một thời gian, mặc dù tình trạng không khá hơn được nhiều lắm, nhưng cũng khiến cho hai người khôi phục phần nào.
Mà nam nhân kia không ai khác chính là Trần An Vĩ, lúc này đang muốn tiến hành luyện chế Cố Bản Bồi Nguyên Đan.
Đúng vậy, trong suốt một tháng này, ngoài những công việc đã kể ở trên, Trần An Vĩ hắn còn tranh thủ luyện đan, nâng cao trình độ của bản thân, tới nay cũng đã phần nào luyện được Tôn cấp Trung phẩm Đan Dược.
Trong lúc hắn tập trung vào Băng Hỏa Đỉnh trước mặt, thì ở phía sau, Âu Dương Kỳ Hân vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn từ nãy giờ.
Nam nhân này từ luc gặp mặt tới ngày hôm nay luôn đem tới cho nàng không ít bất ngờ, từ việc muốn hợp tác với nàng, đến nảy sinh quan hệ cới Huyền Ngân tỷ tỷ, bây giờ lại trực tiếp luyện chế Tôn cấp Trung Phẩm Đan Dược, đẳng cấp mà nàng cũng vừa đạt tới.
“Bản thân hắn biết luyện đan, tại sao hắn lại muốn hợp tác với ta?” Trong lòng còn nhiều câu hỏi, nhưng Âu Dương Kỳ Hân cũng biết luyện đan cần sự tập trung cao độ, nên không quấy rầy hắn.
Trong khoảng một tháng gần đây, nàng cũng không rảnh rỗi, một phần tiếp nhận truyền thừa của Xích Mao Sư, một phần nâng cao trình độ luyện đan của bản thân, tới hiện tại cũng đã đạt được không ít thành quả.
Hơn nữa nàng cũng có ra ngoài một vài lần, từ Huyền Ngân tỷ tỷ biết được thành tích mới đạt được của hắn, nàng không khỏi kinh ngạc.
Là Tiểu Thư Đan Các, đồ đệ của Các Chủ, nàng đương nhiên biết Đan Lôi và Đan Vân là hai khái niệm gì. Chính vì thế mà nàng đã phải mất rất lâu mới có thể hoàn hồn trước điều mà Huyền Ngân tỷ tỷ vừa nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy viên Hộ Hồn Nguyên Hải Đan có Đan Vân mà hắn luyện chế ra, nàng nhất định sẽ không tin tưởng.
Thu lại dòng suy nghĩ, Âu Dương Kỳ Hân lại nhìn lấy nam nhân trước mặt kia, nghĩ tới hắn bất chấp nguy hiểm để cứu phụ mẫu mình, hiện tại lại tự tay luyện đan cho họ, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác là lạ.
Ở phía bên này, Trần An Vĩ không hề hay biết, một hành động tưởng chừng nhỏ nhặt của mình, lại khiến Âu Dương Kỳ Hân có một ấn tượng to lớn về hắn như vậy.
Hắn lúc này đang tập trung luyện chế nốt viên Cố Ban Bồi Nguyên Đan còn lại, vì đã thất bại nhiều lần trước đó, nên hắn rất nhanh đã nắm được nguyên lý khi luyện chế loại Đan Dược này.
Bất quá, khiến Trần An Vĩ thất vọng chính là lần này hắn lại không thể triệu hoán được Đan Lôi, vậy nên càng không thể có Đan Vân.
“Công tử nghĩ Đan Lôi dễ triệu hoán như vậy sao?” Ảnh Nhi đọc được suy nghĩ của tên này nhất thời trừng mắt nhìn hắn.
Trần An Vĩ khẽ vuốt mũi, quả thực hắn có chút tự kiêu khi cho rằng mình có thể dễ dàng triệu hoán Đan Lôi, mà quên mất rằng để thực hiện khải nghiệm của Đan Lôi cần rất nhiều yếu tố mà không phải chỉ cần mỗi thực lực.
Nghĩ vậy hắn liền tiếp tục luyện đan, không chú ý tới chuyện này mà điều động Băng Hoả Luân Hồi Diễm nhanh chóng đem dược lực bên trong Băng Hoả Đỉnh kết tinh, bắt đầu quá trình Thành Đan.
Không lâu sua đó, một mùi hương thanh mát dịu ngọt lan tràn khắp không gian Bát Diện Thạch, từ bên trong Băng Hỏa Đỉnh, hai viên Đan Dược màu trắng bạc dần dần hiện ra, ẩn chứa trong nó là nồng đậm dược lực từ các loại Linh Thảo bổ trợ hồi phục thương tổn về Nguyên Hải và linh hồn.
Trần An Vĩ không chút chậm trễ mà động lấy ý niệm, đem chúng lập tức tiến vào miệng của hai vị tiền bối, giúp bọn hắn phục dụng góp phần đẩy nhanh tốc độ hồi phục.
Làm xong tất cả, lúc này hắn mới chú ý tới nữ nhân vẫn luôn quan sát mình từ nãy giờ, nhìn thấy ánh mắt có chút khác lạ của nàng, Trần An Vĩ bất giác hỏi “Mặt ta có dính gì sao?”
Âu Dương Kỳ Hân bị hỏi bất chợt liền có chút giật mình nhìn hắn, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng vì đã nhìn chằm chằm tên này. Nhưng rất nhanh nàng đã trở lại bình thường, nhìn hắn nói “Công tử nếu đã có thể tự mình luyện đan, còn luyện được cả Đan Vân, hà cớ gì còn muốn hợp tác với ta?”
Trần An Vĩ nghe vậy cũng không bất ngờ, hắn nhẹ cười, lắc đầu nói “Ta đương nhiên rất muốn tự mình luyện đan cho các nàng, nhưng hiện tại sự vụ quấn thân, vì vậy vẫn cần nàng giúp đỡ nhiều lắm!”
Âu Dương Kỳ Hân cũng có chút hiểu biết về lý tưởng của hắn, vì vậy cũng không bất ngờ khi hắn muốn mình giúp đỡ luyện đan, chỉ nói “Đa tạ công tử đã giúp ta tìm lại phụ mẫu, đổi lại vì mối quan hệ hợp tác của chúng ta, ta sẽ giúp công tử!”
Trần An Vĩ cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Lát sau lại nghe giọng nói trong trẻo êm tai của nàng vang lên bên tai “Không biết công tử có thể để ta đem phụ mẫu ra ngoài được không?”
Tình hình hiện tại của phụ mẫu cũng đã tạm thời ổn định, nàng cũng không thể tiếp tục làm phiền hắn để hai người trong Bát Diện Thạch, vì vậy liền ngỏ ý muốn đem hai người về Đan Các, khi đó nàng vừa thuận tiện chăm sóc họ, vừa có thể phụ giúp Huyền Ngân tỷ tỷ xử lý nội vụ.
Trần An Vĩ nghe qua cũng cảm thấy hợp lý, hơn nữa hắn cũng không có lý do giữ nàng và hai vị tiền bối bên trong mãi, vì thế liền nhanh chóng gật đầu, chỉ một ý niệm đã đem bốn người ra khỏi Bát Diện Thạch.
Sắp xếp nơi dưỡng thương cho hai người họ, Trần An Vĩ liền giao cho Âu Dương Kỳ Hân một tấm lệnh bài ẩn chứa một tia Hồn Lực của mình, đồng thời cũng không quên dặn nàng khi có chuyện gì gấp gáp liền bóp nát nó, hắn sẽ lập tức xuất hiện.
Sau đó, Trần An Vĩ liền đến từ biệt Á Huyền Ngân, tiếp tục cuộc hành trình của mình, vừa đến Tuyết Vực Cung vừa nói chuyện với Ảnh Nhi.
Hắn đương nhiên vẫn nhớ cảnh tượng ánh sáng từ chòm sao Song Ngư như ẩn như hiện chiếu rọi về phía Tuyết An và Tuyết Yên. Dù không biết đó là gì, nhưng hắn cảm giác các nàng sẽ có mối liên hệ nào đó với Tinh Không Song Linh Ngư trong tương lai.
Để chắc chắn, Ảnh Nhi cũng đã nói “Song Ngư Cung đã chọn hai người các nàng, hẳn là bản thân nó đã nhìn thấy điều gì từ các nàng, Ảnh Nhi không biết là gì, nhưng tin chắc đây sẽ là cơ duyên của hai nữ.”
Dù câu trả lời có vẻ lưng lửng và không chắc chắn nhưng là đủ để Trần An Vĩ biết Tuyết Yên và Tuyết An sẽ đạt được cơ duyên sau này, vì thế hắn muốn giúp hai nữ nhanh chóng khôi phục thời kì toàn thịnh.
Băng Hàn Khí trong cơ thể Tuyết An, hắn vẫn chưa biết cách hóa giải hoàn toàn, nhưng nếu chuyên tâm sử dụng Hồng Hỏa Nguyên Lực của hắn kiềm chế trong thời gian dài, lại kết hợp với Lam Băng Nguyên Lực áp chế nó, tin tưởng cũng sẽ có hiệu quả nhất định.
Tuyết Yên đã có Hồi Căn Đan, chỉ cần Tuyết Nhược luyện chế thành công, nàng sẽ nhanh chóng phục hồi.
Vừa nghĩ vừa lên đường, Trần An Vĩ không hề biết rằng phía sau lưng hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh nữ nhân yêu kiều quyến rũ.
Nàng không ai khác chính là Huyết Hương, sau một khoảng thời gian tiếp xúc với Trần An Vĩ, nàng bắt đầu cảm thấy tâm trí xuất hiện những điều kì lạ.
Nàng bắt đầu nghĩ về hắn nhiều hơn, từng cử chỉ ân cần, hành động quan tâm lo lắng của hắn dành cho nàng ngay giây phút đầu tiên, tới khi nhìn hắn bị thương, không hiểu sao nàng lại cảm thấy bất an và đau đớn.
Dù nàng có cố gắng xóa bỏ hình ảnh của hắn, dù có cố tu luyện hay luyện đan nhằm không nghĩ tới hắn, cũng đều vô dụng. Lại nghĩ tới nhiệm vụ mà mình đã đáp ứng phụ thân, trong lòng không kiềm được có chút đau đớn.
Mang theo cảm xúc hỗn độn, nàng lại đi đến Đan Các lúc nào không hay, nhìn thấy hắn trở ra, nàng nửa muốn tới gặp hắn, nửa lại không.
“Ta bị làm sao vậy?” Huyết Hương trong lòng tự hỏi, rồi như không muốn bản thân phải chìm trong dòng suy nghĩ khó xử này, nàng dứt khoát quay người tiến vào Đan Các.
Bài Độc Hoàn Sinh Đan mà Dược Chương trưởng lão cho nàng khi trước nàng vẫn chưa luyện được, đã ghé Đan Các, nàng cũng không ngại mua thêm ít Linh Thảo về luyện tập. Nàng không muốn bản thân mình bị tên nam nhân đáng ghét đó bỏ quá xa.
Trở lại với Trần An Vĩ, lúc này hắn đã tới địa phận của Tuyết Vực Cung, đương nhiên trước khi tiến vào hắn cũng không quên dùng Di Hình Hoán Ảnh đổi sang thân phận nữ nhân.
Nói về nữ nhân này, thì… bản thân Trần An Vĩ cũng không biết nàng là ai, chỉ biết rằng khi sử dụng Di Hình Hoán Ảnh, hắn liền vô thức biến thành nàng.
Ảnh Nhi dường như cũng không biết, tiểu nha đầu cũng vô cùng bất ngờ khi lần đầu tiên nhìn thấy hình dạng nữ nhân này của hắn. Bởi vì Di Hình Hoán Ảnh chỉ có thể cho phép người sử dụng mô phỏng lại người mà hắn hiểu rõ, hoặc ít nhất là đã từng tiếp xúc.
Nhưng Trần An Vĩ lại không nghĩ mình đã từng tiếp xúc với nữ nhân này trước đây, điều đó khiến cả hắn và Ảnh Nhi nghĩ tới một nguyên nhân.
“Bằng hữu kiếp trước!” Trần An Vĩ và Ảnh Nhi đồng thanh thốt lên.
Chỉ có thể là người mà hắn đã từng gặp ở kiếp trước, dù hắn không thể nhớ ra nàng là ai, nhưng đừng quên linh hồn của hắn bây giờ là chấp niệm từ kiếp trước xuyên không mà qua.
Vì thế ẩn sâu trong tiềm thức của hắn, ẩn chứa không ít ký ức quan trọng của kiếp trước, biết đâu lại tồn tại chút thông tin về nữ nhân này?
Bất quá, hắn cũng không nghĩ nhiều, bởi lẽ điều đó cũng không ảnh hưởng nhiều tới hắn, nếu có cơ hội tiến vào không gian tiềm thức một lần nữa hắn sẽ đi tìm thông tin về nàng, còn nếu không, Trần An Vĩ cũng sẽ không quá để tâm tới nó.
Trần An Vĩ sau khi giả nữ trang, liền tiến vào Tuyết Vực Cung, chúng nữ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, cũng không ngăn cản mà để hắn tiến vào, bất quá ánh mắt các nàng nhìn hắn lại không thể che giấu vẻ kì quái cùng khác lạ.
“Quái lạ, tại sao các nàng lại nhìn ta như thể sinh vật ngoài hành tinh thế này?” Trần An Vĩ trong lòng cảm thấy khó hiểu, lần trước hắn tới cũng không bắt gặp ánh mắt của các nàng như vậy nha?
“Nè nè, ngươi làm gì Nhị Cung Chủ của chúng ta rồi nha?” Như để trả lời cho câu hỏi của hắn, một đám nữ nhân bất chợt vây quanh hắn, ánh mắt hình viên đạn liên tục liếc xéo hắn.
“Đúng đó, Nhị Cung Chủ bọn ta cả ngày ngồi thẫn thờ, hệt như thiếu nữ mới yêu vậy a!” Một giọng nói có chút trêu chọc lại tiếp tục vang lên khiến chúng nữ cười khúc khích.
Chẳng biết vì sao khi có sự xuất hiện của nam nhân này, các nàng lại không tự chủ mà bỏ xuống chút lạnh lùng bên ngoài, đối xử với hắn như một nữ nhân bình thường. À ừ là như một nữ nhân bình thường.
“Thật?” Nghe chúng nữ kẻ xướng người họa, dù biết các nàng trêu chọc mình, nhưng Trần An Vĩ cũng không khỏi bất ngờ.
“Ngươi tự đến tìm nàng không phải sẽ biết sao?” Chúng nữ nhìn hắn cười nói, rồi rất nhanh đã chạy trốn mất, để lại Trần An Vĩ với sắc mặt mộng bức không biết các nàng trêu hay là thật.
Và theo ý muốn của các nàng, hắn cũng không dừng tại nơi đó quá lâu mà tiến thẳng đến Tuyết Vực Chủ Điện.
…
Tuyết Vực Chủ Điện…
Một thân ảnh nữ nhân phong hoa tuyệt đại, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo của hàn băng, nhưng lại pha thêm chút gì đó dịu dàng mà ôn nhu, nàng đứng tại nơi đó, ánh mắt có chút xa xăm nhìn về một phía, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Bất chợt, một vòng tay săn chắc từ đâu xuất hiện, chẳng ngần ngại mà ôm lấy vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của nàng, khiến nữ nhân giật thót.
Đang muốn điều động Băng Hệ Nguyên Lực muốn đánh bay tên nào đó vừa xuất hiện, thì chợt nghe giọng nói trầm ấm ôn nhu của nam nhân vang lên khiến động tác nàng khựng lại một nhịp.
“Nhớ ta không, Tiểu An Nhi?” Tên nào đó vừa xuất hiện đương nhiên là Trần An Vĩ, vừa gặp đã vô sỉ mà ôm lấy vòng eo thon gọn của vị Nhị Cung Chủ Tuyết Vực Cung.
“Nhớ!” Tuyết An nghe giọng nói trầm ấm của nam nhân, vô thức trả lời một câu, rồi lại nhận ra mình vừa thất thốt mà đẩy bay Trần An Vĩ, gương mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn.
“Ai ui, nàng đẩy mạnh như vậy ta có mệnh hệ gì thì sao chứ?” Trần An Vĩ bị Tuyết An đẩy văng bất ngờ, lúc này đang nằm sóng soài dưới sàn mà vô sỉ làu bàu.
“Hừ, đáng đời!” Tuyết An yêu kiều hừ một tiếng nói, rồi như thấy tội nghiệp mà cũng tới đỡ hắn đứng dậy.
Nhưng tên nam nhân vô sỉ kia đâu dễ cho nàng cơ hội, nhìn thấy nàng tiến tới hắn lập tức bắt lấy cánh tay trắng nõn của giai nhân mà kéo nàng vào lòng.
“Ngươi…” Tuyết An bị ôm bất ngờ, liền giẫy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của nam nhân, nhưng một câu nói vang lên khiến toàn thân vô lực mà nằm gọn trong lòng hắn.
“Ta nhớ nàng!” Trần An Vĩ ôn nhu nói, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh pha lẫn chút sắc xanh nhạt của Băng Hệ Thuộc Tính của nàng.
Tuyết An nghe lời mật ngọt của nam nhân, nhất thời thân thể mềm nhũn mà tựa vào lòng hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tuy vậy, nhưng trong lòng lại mang nỗi phân vân, về hành động của hắn, nàng từng nhìn thấy không ít nam nhân tồi tệ, luôn coi nữ nhân là đồ chơi mà tùy ý đùa bỡn và khỉnh bỉ.
Dựa vào biểu hiện của bản thân trong thời gian gần đây, nàng cũng dần nhận ra nam nhân này đã chiếm vị trí không thể thiếu trong lòng nàng, nhưng cũng chính vì vậy khiến một vị Nguyên Tông cảnh cường giả vốn lạnh lùng như nàng lại vô thức sợ hãi, sợ hắn rồi cũng sẽ giống như những nam nhân khác, đều chỉ coi nữ nhân các nàng là đồ chơi mà tùy ý vứt bỏ.
“Vì sao ngươi đối tốt với ta và tỷ tỷ như vậy?” Mang theo thắc mắc trong lòng, nàng bất giác ngước mắt nhìn hắn hỏi.
Trần An Vĩ cũng không bất ngờ với câu hỏi của nàng, hắn mỉm cười hôn lên trán giai nhân, nhẹ giọng thủ thỉ một câu mà nàng không bao giờ có thể quên…
-----------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花