173 Chương 173 Vạn Vũ Đế Vương
“Đấu Giá Đại Hội xin được phép bắt đầu!”
Thanh âm trong trẻo của Liễu Hinh vừa dứt, cả quảng trường lập tức rầm rộ tiếng vỗ tay hân hoan của đám người, hiển nhiên là ai cũng muốn tìm được thứ mình mong muốn trong Đấu Giá Đại Hội lần này.
“Không biết đại hội lần này sẽ có những thứ đồ gì nhỉ?” là câu hỏi mà không ít người trong quảng trưởng lần này tự hỏi.
Không để đám người đợi lâu, Liễu Hinh lại một lần nữa lên tiếng “Cũng như mọi lần, Đấu Giá Đại Hội lần này cũng gồm có hai phần, sau khi kết thúc phần Đấu Giá, sẽ là lúc các vị có thể tiến lên lễ đài này trao đổi vật phẩm mình cần!”
Quy tắc của Đấu Giá Đại Hội thì ai cũng đã rõ, vì thế chẳng cần Liễu Hinh phải nói nhiều, đám người liền gật đầu.
Mà Liễu Hinh cũng không tiếp tục chần chừ, nàng phất tay ra hiệu.
Rất nhanh sau đó một thị nữ thân mặc y phục hoàng kim sắc đặc trung của Lương gia đã nhanh chóng bước lên, trên tay nàng còn bê một chiếc mâm gỗ chứa một kiện vật phẩm.
“Đó là…” Nhìn thấy kiện vật phẩm kia, không ít Thủy Hệ tu sĩ có mặt trong quảng trường lập tức trở nên cuồng nhiệt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm thứ trên tay thị nữ.
Chỉ thấy nó là một kiện Pháp Bảo hình cầu nhỏ, trên thân được điêu khắc từng đường nét uốn lượn tinh xảo như những làn sóng, lực lượng tỏa ra từ nó khiến Thủy Hệ Nguyên Lực trong không gian như sủng nịnh vờn quanh nó.
“Linh cấp Trung phẩm Pháp Bảo – Ứng Thủy Cầu! Một loại Pháp Bảo dạng hình cầu giúp tu sĩ đi lại dưới lòng đại dương, đồng thời cũng gia tăng ngộ tính cho chủ nhân đối với các loại Thủy Hệ Nguyên Thuật.”
“Công dụng của nó, Liễu Hinh có lẽ không cần phải nói quá nhiều, các vị có thể tự trải nghiệm. Giá khởi điểm: 1 vạn Nguyên Thạch! Mỗi lần tăng không dưới 1 nghìn Nguyên Thạch!” Liễu Hinh lên tiếng nói.
“1 vạn 5 nghìn Nguyên Thạch!” Rất nhanh sau đó một tiếng nói ở căn phòng số 23 đã vang lên.
“Ta trả 2 vạn!” Một giọng nói khác liền lập tức đáp trả, lần này là một vị khách ngồi trong căn phòng số 56.
Dường như vị khách số 49 cũng muốn góp vui, hắn lập tức đưa ra cái giá 3 vạn khiến đám người nhất thời khựng lại, không biết có nên tiếp tục ra giá hay không.
Bởi lẽ Ứng Thủy Cầu dù có công dụng khiến tu sĩ Thủy Hệ tăng ngộ tính, đồng thời cũng giúp chủ nhân đi lại dưới đại dương, nhưng ngoài ra nó cũng không có gì quá đặc biệt, vì vậy 3 vạn đã là cái giá cao nhất mà đám người có thể nghĩ ra.
Vị khách số 49 kia đương nhiên cũng biết điều đó, vì vậy hắn mới ra cái giá này. Và lẽ đương nhiên khi không còn ai tranh giành, Ứng Thủy Cầu rất nhanh đã thuộc về hắn.
“Chúc mừng vị khách ở căn phòng số 49 đã đấu giá được Ứng Thủy Cầu! Tiếp theo chúng ta đến với kiện vật phẩm thứ hai!” Liễu Hinh một lần nữa lên tiếng, vỗ tay nhẹ một cái.
Rất nhanh một thị nữ lại bước lên, cùng với đó là một quyển trục nhìn qua rất ư là bình thường, đến nỗi nó chẳng tỏa ra bất kì khí tức nào. Nhưng khi nhìn kĩ, đám người mới phát hiện ra những dao động nhỏ liên tục phát ra từ quyển trục kia.
Dựa vào kiến thức kinh người của mình, đám người rất nhanh liền biết được đó là biểu hiện của một loại Thể Thuật nào đó, hơn nữa dựa vào sự dao động liên tục của nó, có thể thấy được đây là một loại Thể Thuật cao cấp.
Trong lúc nhất thời hàng loạt Thể Tu lập tức trở nên cuồng nhiệt, hận không thể lập tức đem quyển trục kia về mà nghiên cứu.
Bất quá đám người đều hiểu náo chuyện trong Vạn Bảo Hội là chuyện không tốt đẹp gì cho bọn hắn, vì thế tất cả đều nín nhịn mà chờ Liễu Hinh công bố thông tin của quyển trục này.
Mà Liễu Hinh cũng không tiếp tục giấu giếm, môi thơm hé mở, chất giọng non nớt nhưng không kém phần thanh lãnh vang lên “Tông cấp Hạ phẩm Thể Thuật – Phần Thiên Triệt Địa, một môn Thể Thuật chuyên về Quyền và Cước!”
“Tu luyện đến đại thành có thể dùng một quyền phá nát bầu trời, một cước đạp vỡ mặt đất! Giá khởi điểm: 5 vạn! Mỗi lần tăng giá không dưới 3 nghìn Nguyên Thạch!”
“Tông cấp Thể Thuật!!!” Nàng vừa dứt lời, Thể Tu có mặt trong hiện trường nhất thời hưng phấn đến bỏ qua giá cả mà hét lên.
Trước giờ Thể Thuật luôn là thứ khó lưu truyền nhất, bởi lẽ có rất ít nguyên liệu có thể chịu đựng được sức mạnh của một Thể Tu. Giống như cách Hồn Thuật và Nguyên Thuật được lưu truyền, Thể Thuật cũng được lưu truyền bằng dùng lực lượng của bản thân khắc lên nguyên liệu, biến chúng thành công cụ lưu giữ và truyền thụ Thể Thuật.
Nhưng không giống như Nguyên Thuật và Hồn Thuật, đa phần các loại nguyên liệu đều có thể chịu được Nguyên Lực, Hồn Lực, nhưng số lượng nguyên liệu có thể chịu đựng được sức mạnh của Thể Tu là rất ít, có thể chịu đựng được sức mạnh của Thể Tu cấp cao càng là hiếm hơn.
Theo sự tăng tiến của tu vi, lực lượng cơ thể, gọi tắt là Thể Lực, sẽ càng mạnh mẽ. Càng mạnh mẽ thì nguyên liệu dùng lưu giữ các loại Thể Thuật càng phải cao cấp, nếu dùng các loại nguyên liệu cấp thấp để lưu giữ các loại Thể Thuật, thì không cần quá lâu sau chúng nó sẽ bị phá vỡ thành bột mịn.
Thậm chí nếu lực lượng quá mạnh mẽ mà nguyên liệu quá tầm thường, ngươi có thể chưa kịp khắc xong nó đã lập tức vỡ vụn.
Chính vì vậy mà lúc này đây khi nghe Liễu Hinh công bố thông tin của quyển trục, không chỉ Thể Tu mà những người còn lại cũng không khỏi kinh ngạc.
Trần An Vĩ cũng có chút hứng thú nhìn lấy quyển trục trên tay nàng, đang suy nghĩ có nên đấu giá hay không. Bản thân hắn cũng là Thể Tu, đối với những loại Thể Thuật này cực kì có hứng thú.
“Kia chẳng phải là Lưu Tiểu Hy sao?” Bất chợt lúc này, Lục Thanh Vân vốn đang ngồi bên cạnh hắn lại lên tiếng, giọng điệu có chút bất ngờ.
Nghe tiếng Trần An Vĩ liền đưa mắt nhìn sang một phía, chỉ thấy cách căn phòng hắn và chúng nữ đang ngồi không xa, một thân ảnh nữ nhân mặc võ trang đứng thẳng, thân hình tuy không quá mĩ miều nhưng lại thon gọn rất ưa nhìn, mũi quỳnh nhỏ nhắn tô điểm thêm cho gương mặt trắng sáng của nàng.
Nàng đương nhiên là Lưu Tiểu Hy, Nhị Tiểu Thư của Lưu gia, một gia tộc dưới trướng của Lục gia.
Từ sau lần tỷ thí với Lục Thanh Vân khi trước, nàng cũng đã tiến bộ rất nhiều, không chỉ đem tu vi Nguyên Tu đặt một chân vào Nguyên Tông cảnh, mà Thể Tu cũng được nàng tu luyện tới Tam Chuyển Ngũ Tinh.
Dù Thể Tu có phần thua kém hơn so với Nguyên Tu, nhưng ngay cả Lục Thanh Vân cũng cho rằng thực lực Lưu Tiểu Hy bây giờ thậm chí còn có thể đánh ngang tay với một Nhị tinh Nguyên Tông cảnh như nàng.
“Nàng ấy cũng tới để tham dự Đấu Giá Đại Hội sao?” Trần An Vĩ cảm thấy hứng thú thầm nghĩ.
Ở phía bên này Lưu Tiểu Hy không hề hay biết mình đã được chú ý, nàng đang mải suy nghĩ xem mình có nên đấu giá loại Thể Thuật này không, bởi lẽ không có điều kiện tu luyện khắc nghiệt, Thể Tu của nàng đã dừng lại tại Tam Chuyển Ngũ Tinh rất lâu rồi.
Nhưng Lưu gia nàng hiện đang tiến vào giai đoạn bế quan đột phá Nhất phẩm gia tộc, vì vậy hầu hết lượng Nguyên Thạch đều được sử dụng cho các trưởng bối trong tộc đột phá.
Hơn nữa, vì trong gia tộc hầu như chỉ có một mình nàng là Thể Tu, nên nàng cũng không thể sử dụng Nguyên Thạch của gia tộc được. Mà lượng Nguyên Thạch nàng đang có đã phần là tích góp của nàng nên không nhiều, sợ rằng không thể tranh lại những Thể Tu khác.
Đương mải suy nghĩ, chợt một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên trong đầu Lưu Tiểu Hy, nói “Nàng thích thì cứ đấu giá, ta sẽ trả thay cho nàng!”
Kinh ngạc vì lời nói kia, Lưu Tiểu Hy quay đầu nhìn quanh, nhưng nhìn mãi nhìn mãi cũng chẳng thấy ai có vẻ là người vừa lên tiếng. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng nhận ra chất giọng đó dường như rất quen thuộc, bất quá hiện tại lại không thể nghĩ ra đó là của ai.
“Nàng không tin sao? Ta nói được làm được đó nha!” Giọng nói kia một lần nữa vang lên, lần này Lưu Tiểu Hy càng thêm chắc chắn mình đã từng nghe qua giọng nói này ở đâu rồi.
Chợt phát hiện ra điều gì, nàng ngước mắt nhìn về phía căn phòng số 26, nơi mà một nam nhân đang ngồi. Nam nhân đó là cô gia của Tiểu Thư nhà nàng, cũng là nam nhân nàng muốn thách đấu.
Nhận thấy giai nhân nhìn mình, Trần An Vĩ khẽ mỉm cười truyền âm “Hoặc nếu không thích, ta có thể cho nàng thứ tốt hơn a…”
“Cô gia nói đùa, tiểu nữ vô công bất thụ lộc, làm sao có thể đòi hỏi!” Lưu Tiểu Hy nhẹ giọng lên tiếng nói.
“Cứ xem như ta đang đầu tư, nàng muốn nhận cũng được không muốn nhận thì vứt bỏ cũng được nha!” Trần An Vĩ lên tiếng nói.
Lưu Tiểu Hy lâm vào khó xử, giọng điệu có hắn tuy có chút tùy ý nhưng lại khiến nàng khó thể cự tuyệt được. Đứng trước cơ hội có thể tăng tiến sức mạnh, nàng cũng không muốn bỏ lỡ.
“Vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh!” Lưu Tiểu Hy suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu nói.
Dứt lời, một kiện túi trữ vật từ đâu bay đến trước mặt nàng, khẽ rung lên như thể ra hiệu nàng cầm lấy.
Túi trữ vật cũng giống như nhẫn trữ vật, nhưng nó chỉ có thể chứa đựng một loại vật phẩm duy nhất, bù lại thì sức chứa của nó không thua kém gì nhẫn trữ vật, thường được dùng để cất giữ Nguyên Thạch là chủ yếu.
Và kiện túi trữ vật này cũng không ngoại lệ, Lưu Tiểu Hy sau khi nhận lấy nó, lượng Nguyên Thạch bên trong lập tức khiến nàng giật mình.
“50 vạn Nguyên Thạch?” Nàng phải cố gắng lắm mới kiềm chế không để tiếng hét kinh ngạc của mình vang lên quá lớn. 50 vạn là khái niệm gì? Đó là thu nhập nửa năm của một Nhị phẩm gia tộc như Lưu gia của nàng đó.
Vậy mà tên này chỉ đơn giản vung tay một cái đã có thể đưa nàng 50 vạn? Điều này khiến Lưu Tiểu Hy vô thức tự hỏi thu nhập của Tông cấp gia tộc lớn đến thế sao?
Trong thời gian qua sự kiện hai đại gia tộc Trần gia – Lưu gia đã tấn thăng Tông cấp gia tộc không phải chuyện quá xa lạ gì với tu sĩ Nhật Nguyệt Đại Lục, thậm chí là ở các đại lục khác cũng nghe loáng thoáng sự kiện này, vì lẽ đó Lưu Tiểu Hy đương nhiên cũng biết.
Bất quá có điều này nàng không hề hay biết rằng, trong suốt thời gian qua Trần An Vĩ đã không ở gia tộc, vì thế lượng Nguyên Thạch hắn có đều là tự mình hắn kiếm được.
Hơn nữa nàng cũng không hề biết rằng lương Nguyên Thạch mà hắn kiếm được còn nhiều gấp mấy lần cả hai gia tộc Trần – Lục cộng lại. Bởi vì Trần An Vĩ có thể đem bán số Đan Dược mà mình luyện chế ra cho Vạn Bảo Hội, từ đó đem về số lượng Nguyên Thạch khổng lồ.
50 vạn Nguyên Thạch đối với nàng có thể lớn, nhưng với Trần An Vĩ chỉ là một góc nhỏ mà thôi.
“Đủ không? Nếu thiếu cứ truyền âm cho ta!” Giọng nói dịu dàng của Trần An Vĩ lại một lần nữa vang lên khiến nàng hoàn hồn mà gật đầu lia lịa.
Xong rồi mới phát hiện ra bản thân vậy mà không tự chủ thể hiện ra bộ mặt đáng xấu hổ kia, gương mặt tuyệt sắc vô thức ửng đỏ.
Mà Trần An Vĩ ở phía này cũng vô cùng kinh ngạc, khó tin một nữ nhân chuyên luyện võ như Lưu Tiểu Hy, tâm cảnh vốn bình lặng không thua gì Băng Hệ tu sĩ, vậy mà lại có lúc biểu hiện ra bộ mặt dễ thương như vậy.
“Ai ui… sao nàng lại nhéo ta?” Bất chợt bên hông truyền lên cảm giác đau đớn khiến Trần An Vĩ giật mình nhìn Lục Thanh Vân đang liên tục véo vào người mình, mà chúng nữ còn lại cũng đang u oán nhìn hắn.
“Hứ!” Chúng nữ nghe hỏi, đồng loạt yêu kiều hứ một tiếng, không thèm trả lời hắn, riêng Lục Thanh Vân vẫn tiếp tục thi triển “Véo Nhân Chi Thuật” lên người hắn.
Nếu không phải còn có các trưởng bối ở đây, chúng nữ nhất định sẽ đè tên này ra mà véo khắp người cho bõ ghét, dám lo lắng cho nữ nhân khác trước mặt các nàng.
Dù các nàng không phản đối hắn thu thêm nữ nhân, nhưng cái nào ra cái đó, nữ nhân hắn còn chưa mua cho thứ gì, đã mua cho nữ nhân khác, dù có hiểu chuyện cũng không thể thấy vui vẻ được.
Mà Trần An Vĩ cũng không phải kẻ vô tâm, nhìn biểu hiện chúng nữ, hắn liền bật cười, vươn ra vòng tay lớn của mình ôm hết các nàng vào lòng thủ thỉ “Các bảo bối đừng giận mà, phu quân cũng đã có quà cho các nàng rồi nè!”
“Thật không?” Chúng nữ ánh mắt long lanh nhìn hắn, chỉ cần là quà của hắn, dù là một chiếc nhẫn cỏ đơn giản các nàng cũng sẽ trân quý.
“Đương nhiên là thật!” Trần An Vĩ gật đầu cực kì nghiêm túc nói.
“Xem như chàng có lương tâm!” Chúng nữ yêu kiều nói, nhưng trong lòng lại vui vẻ như được nếm mật.
Trần An Vĩ sau khi dỗ được các thê tử bảo bối của mình, hắn lại chú ý tới tình hình đấu giá hiện tại.
Lưu Tiểu Hy không quá bất ngờ khi đã đấu giá được Phần Thiên Triệt Địa với cái giá 25 vạn Nguyên Thạch, không quá cao cho một kiện Tông cấp Hạ phẩm.
Sau đó, Liễu Hinh lại đem lên một vài kiện vật phẩm khác, nhưng đa phần đều là những thứ mà Hệ Thống có, chất lượng thậm chí là tốt hơn, vì thế Trần An Vĩ không mấy hứng thú, đôi lúc thì dùng Nguyên Thạch của mình hỗ trợ cho phụ thân và nhạc phụ dành được những vật phẩm cần thiết cho gia tộc.
Những tưởng Đấu Giá Đại Hội sẽ kết thúc trong sự nhàm chán của tên nào đó, thì vật phẩm tiếp theo của Liễu Hinh khiến hắn lập tức giật mình.
Không phải vì sự trân quý của nó, mà là vì giọng nói đầy kinh ngạc mà chỉ mình hắn nghe được, giọng nói của Ảnh Nhi “Công tử phải mua thứ đó cho bằng được, nếu không công tử sẽ cực kì hối tiếc!”
Mà Hệ Thống cũng như phụ họa cho Ảnh Nhi, thanh âm vô cảm lập tức vang lên “Tinh! Phát động nhiệm vụ Mục Tiêu, cấp bậc Huyền Thoại: Thu thập Thần Thụ!”
“Cấp bậc Huyền Thoại?” Trần An Vĩ mộng bức lẩm bẩm, đây là nhiệm vụ Huyền Thoại thứ hai hắn nhận được rồi nha, Thập Nhị Hoàng Đạo Cung còn chưa thu thập đủ đâu, sao lại có cả Thần Thụ đây nữa nha?
“Bất quá Thần Thụ là gì?” Trần An Vĩ lập tức thắc mắc hỏi, hai chữ Thần Thụ đối với hắn có vẻ rất xa lạ.
“Cứ mua trước, Ảnh Nhi sẽ giải thích cho công tử sau!” Ảnh Nhi không nhịn được gấp gáp nói.
“Rồi, rồi!” Trần An Vĩ bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, tiểu nha đầu này ngày thường hắn hỏi điều gì đều trả lời ngay, hơn nữa lại không biểu lộ quá kinh ngạc, vậy mà hôm nay lại có biểu hiện như thế này?
Nhất thời Trần An Vĩ liền cảm thấy hứng thú với thứ được gọi là Thần Thụ này.
Ở bên phía này, trái ngược với biểu lộ kinh ngạc, hưng phấn, hứng thú của Trần An Vĩ và Ảnh Nhi, đám người lại cực độ mộng bức nhìn lấy mầm cây non, à không đúng hơn là một hạt giống kì lạ to bằng ngón cái đang lơ lửng trước mặt Liễu Hinh.
Ngoài việc to ngoại cỡ, nó lại không có biểu hiện gì là khác thường, như thể nó là một hạt giống bình thường vậy.
“Đây là thứ gì nha?” Đám người nhìn nhau hỏi.
Liễu Hinh bất đắc dĩ trả lời “Đây là kiện vật phẩm cuối cùng của phần Đấu Giá lần này, bất quá chúng ta cũng không xác định được nó là gì, vì vậy các vị cứ tùy tiện ra giá, vẫn theo quy tắc cũ, mỗi lần tăng không dưới 1 nghìn Nguyên Thạch!”
Dứt lời, đám người đưa mắt nhìn nhau, đều đấu tranh xem mình có nên mua thử, nhưng tuyệt nhiên không có ai tiên phong. Hiển nhiên bọn hắn không muốn rước về một thứ không rõ nguồn gốc, nếu nó tốt thì không sao, nhưng nếu trong hạt giống đó là thứ gì đó tà ác, lúc đó bọn hắn có khóc cũng không ai cứu a.
Bất chợt lúc này, một giọng nói bình thản nhưng lại uy nghiêm cất lên phá tan bầu không khí im lặng lúc này “10 vạn!”
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花