Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 172 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

172 Chương 172 Vạn Vũ Đế Vương

Âu Dương Ngọc Tú bước vào bên trong Đan Các, theo sự hướng dẫn của Trần An Vĩ, rất nhanh đã tới được căn phòng mà Âu Dương Kỳ Hân đang ở.

Đứng trước cửa phòng, nàng đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn gật đầu, nàng cũng không tiếp tục chần chừ. Hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào, rất nhanh nàng đã nhìn thấy một nữ nhân đang nhắm mắt đã tọa, trước mặt là một kiện dược đỉnh, bên trong đó còn một viên Đan Dược đang thành hình.

Âu Dương Ngọc Tú cũng không vội mà tìm lấy cho mình một chỗ ngồi, nàng biết Luyện Đan Sư kị nhất là mất tập trung, vì vậy cũng không làm phiền Âu Dương Kỳ Hân luyện đan.

Bên phía Trần An Vĩ, sau khi đưa Âu Dương Ngọc Tú tới đây, hắn cũng không bước vào, chuyện này nên để hai nữ giải quyết với nhau thì hơn.

Trở lại với tình hình bên phía hai nữ, Âu Dương Kỳ Hân sau khi luyện đan xong, nhận thấy trước mặt mình xuất hiện một thân ảnh, ánh mắt ngay lập tức lóe lên sát ý.

“Kỳ Hân…” Âu Dương Ngọc Tú ngập ngừng gọi, sau những gì mà nàng đã gây ra cho Âu Dương Kỳ Hân, dù là bất đắc dĩ, nhưng nàng thực sự đã không còn tư cách đứng trước mặt vị muội muội này.

“Ngươi tới đây làm gì?” Âu Dương Kỳ Hân lạnh lùng cất giọng, nếu không phải nơi này là Đan Các, nàng đã trực tiếp động thủ với nữ nhân này.

Âu Dương Ngọc Tú nhìn thấy vẻ mặt của nàng, biết nàng không muốn nhìn thấy mình, càng không muốn nghe mình nói, vì thế nhất thời lâm vào im lặng, ánh mắt có chút né tránh không dám nhìn thẳng.

“Nếu không có chuyện gì thì mau rời đi, đừng nghĩ rằng ta không dám làm gì ngươi!” Âu Dương Kỳ Hân một lần nữa lên tiếng, giọng điệu vẫn là lạnh lùng vô cảm, à mà đâu chỉ vô cảm, nàng còn muốn giết nữ nhân trước mặt ngàn vạn lần.

Nhìn biểu hiện lạnh lùng của Âu Dương Kỳ Hân, biết mình có nói gì cũng vô dụng, vì thế Âu Dương Ngọc Tú đành quay lưng rời đi.

“Tiểu Thư… Hân Nhi…” Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng, đồng thời cũng khiến Âu Dương Kỳ Hân vui mừng tiến lại gần.

“Phụ thân, ngươi tỉnh rồi?” Âu Dương Kỳ Hân cất tiếng gọi, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng thấy rõ.

Âu Dương Ngọc Tú nghe tiếng gọi bất chợt thì ngừng lại một chút, nhìn thấy phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân không còn nghiêm trọng, khóe môi bất giác cong lên, tảng đá đè nặng trong lòng cũng giảm xuống một nửa.

Đang định tiếp tục rời đi, thì một lần nữa tiếng gọi yếu ớt kia lại vang lên “Tiểu Thư… đa tạ… đã cứu chúng ta…”

Năm xưa khi hai người bị truy sát, chính Âu Dương Ngọc Tú là người sử dụng Truyền Tống Trận đem hai người truyền tống đi nơi khác, cũng thoát khỏi sự truy sát của Dược gia trong một khoảng thời gian.

Câu nói khiến Âu Dương Kỳ Hân ngồi bên cạnh nhất thời khó hiểu, còn chưa kịp hỏi, thì phụ thân nàng đã tiếp tục nói “Hân Nhi, năm xưa Tiểu Thư làm như vậy cũng vì muốn bảo vệ con, nàng cũng vì bất đắc dĩ…”

Không nói tới thì thôi, nói tới chỉ càng khiến Âu Dương Kỳ Hân càng thêm tức giận, nàng không kiềm chế được mà gằn giọng nói “Người nói vậy là ý gì? Ý cha nói, nàng ta hại con phế mất đôi mắt là tốt cho con? Hại hai người bị truy sát là tốt cho con?”

Nói rồi nàng đưa mắt nhìn lấy vị Tiểu Thư từng một thời nàng xem là tỷ muội tốt kia “Ha, nếu đó là lòng tốt của ngươi, ta thà không nhận còn hơn!”

“Kỳ Hân… ta…” Âu Dương Ngọc Tú dường như muốn nói gì đó, nhưng lại đau đớn phát hiện mình không thể nói được gì.

“Hân Nhi, con đang hiểu lầm nàng!” Phụ thân của Âu Dương Kỳ Hân không biết lấy đâu ra sức lực, lúc này đã ngồi dậy kể lại mọi chuyện cho nàng.

Âu Dương Kỳ Hân càng nghe càng khó tin, sau đó là phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Ngọc Tú cũng không còn quá thù hằn, nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ tha thứ cho nữ nhân này.

Những việc nàng ta đã làm, dù là bất đắc dĩ nhưng muốn nàng tha thứ ngay lập tức cũng là một điều viễn vông.

“Đa tạ bá phụ đã giải thích giúp con!” Âu Dương Ngọc Tú cảm kích nhìn lấy vị bá phụ quen thuộc của nàng. Rồi sau đó lại nhìn sang Âu Dương Kỳ Hân, hít sâu một hơi nói “Mọi chuyện là như vậy, ta cũng không mong muội có thể tha thứ cho ta sau những chuyện đã xảy ra, nhưng ta vẫn mong muội hãy nhận lấy những thứ này!”

Nói rồi nàng phất tay đem hai chiếc bình ngọc tới trước mặt Âu Dương Kỳ Hân, hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ bên trong nó khiến một Luyện Đan Sư như Âu Dương Kỳ Hân cũng phải bất ngờ.

“Đây là hai bình Bổ Mệnh Phục Hồn Đan, mong rằng nó sẽ giúp bá phụ và bá mẫu nhanh chóng hồi phục!” Âu Dương Ngọc Tú không quá bất ngờ với phản ứng của nàng, vì khi tên nam nhân kia đưa chúng cho nàng, phản ứng của nàng cũng không khác là bao.

Âu Dương Kỳ Hân hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng chẳng nói gì.

Phía bên này sau khi đặt hai bình Bổ Mệnh Phục Hồn Đan xuống bên cạnh giường bệnh của bá phụ và bá mẫu, Âu Dương Ngọc Tú đưa mắt nhìn nàng thêm một lần, ánh mắt chứa đựng sự nuối tiếc khó giấu nhưng rồi sau đó liền rời đi.

Nhìn bóng lưng của vị tỷ muội mình từng thân thiết, Âu Dương Kỳ Hân cũng không khỏi lâm vào trầm tư.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng lại một lần nữa bật mở khiến nàng phải ngước nhìn. Nhận thấy trước mặt mình là Trần An Vĩ, nàng nhàn nhạt mở miệng “Tự tiện vào phòng nữ nhân, công tử cũng thật khiến tiểu nữ phải lau mắt mà nhìn!”

“Hắc hắc, xin thứ lỗi chẳng là ta có việc gấp nên quên mất không gõ cửa!” Trần An Vĩ cười cười gãi đầu nhìn nàng nói.

Âu Dương Kỳ Hân ánh mắt hiện lên chút hứng thú nhìn hắn nói “Chuyện gấp sao?”

“Ừm!” Trần An Vĩ gật đầu, rồi phất tay một cái, một đôi mắt quen thuộc từ cơ thể hắn chậm rãi tiến về phía nàng. Mối liên kết từ tận cùng huyết mạch khiến Âu Dương Kỳ Hân không thể không chú ý tới đôi mắt này.

“Cái này… công tử từ đâu có được nó?” Âu Dương Kỳ Hân chỉ mất chút thời gian liền nhận ra nó chính là đôi mắt của nàng, là đôi mắt mà chính tay nàng đã phế đi. Nhưng chẳng phải nàng đã tự tay phế nó rồi sao? Hắn vì sao có được nó?

Liên kết huyết mạch không thể làm giả, vì vậy chắc chắn đôi mắt này là của nàng. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?

“Âu Dương Ngọc Tú đã giữ lại nó cho nàng, bởi nàng ấy biết đây là cội nguồn sức mạnh của Đột Phá, cũng chính là lý do khiến nàng bị Dược Quân nhắm tới.” Trần An Vĩ lên tiếng nói.

“Ngươi gặp nàng ta?” Âu Dương Kỳ Hân nghe thấy cái tên của nữ nhân kia liền lạnh lùng hỏi, cũng không tiếp tục gọi hắn hai tiếng công tử mà trực tiếp đổi xưng hô.

“Ừm! Âu Dương Ngọc Tú biết nàng sẽ không muốn nhìn thấy nàng ấy, vì vậy đã nhờ ta đưa nó cho nàng. Ta nghĩ nàng đừng nên từ chối, bởi lẽ không có nó, Đột Phá của nàng sẽ chỉ tồn tại thêm chút thời gian nữa mà thôi!” Trần An Vĩ gật đầu nói, giọng điệu ẩn ẩn sự chân thành.

Nói rồi hắn liền quay lưng rời đi, để lại không gian cho Âu Dương Kỳ Hân, hắn biết hiện tại nàng đang rất bối rối, quá nhiều chuyện xảy ra một lúc, dù là Trần An Vĩ hắn cũng có chút khó xử.

Bước ra khỏi phòng Âu Dương Kỳ Hân, nhìn thấy nữ nhân kia vẫn còn ở đây, Trần An Vĩ nhẹ giọng lên tiếng nói “Nàng cũng đừng quá lo lắng, ta tin nàng ấy sẽ hiểu mà!”

Âu Dương Ngọc Tú nghe tiếng liền ngoảnh lại nhìn hắn, trong mắt ẩn ẩn một tia cảm kích, khẽ lắc đầu nói “Ta không lo lắng, dù sau này muội ấy có tha thứ hay không, đối với ta như thế này đã là quá tốt!”

Nói rồi nàng định cúi người hành lễ thì một lực đạo đã đem nàng đỡ dậy, bên tai lại vang lên giọng nói của Trần An Vĩ “Không cần khách sao!”

Bất ngờ vì hành động của nam nhân, nàng mỉm cười nói “Đa tạ ngươi!”

Nhờ có nam nhân này, nàng mới có thể giải tỏa được gánh nặng và sự áy náy trong lòng, cho dù sau này Âu Dương Kỳ Hân có không tha thứ cho nàng và xem nàng như kẻ thù, nàng vẫn sẽ chấp nhận.

Dứt lời cũng là lúc Âu Dương Ngọc Tú quay lưng rời đi.

Trở lại với Âu Dương Kỳ Hân, nhận lại đôi mắt mình đã từng tự tay phế đi này, trong lòng tràn ngập phức tạp.

Đương lúc không biết phải làm thế nào thì giọng nói của phụ thân lại vang lên “Hân Nhi, ta và mẫu thân con hiện tại cũng đã không sao, đôi mắt con cũng đã lấy lại!”

“Nếu có thể, phụ thân vẫn mong con có thể dẹp bỏ thù hận mà tha thứ cho Tiểu Thư!” Phụ thân nàng lại nói.

“Phụ thân yên tâm, con tự có suy tính!” Âu Dương Kỳ Hân nhẹ giọng nói, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, không làm phiền phụ mẫu nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Thời gian thấm thoắt trôi, rất nhanh đã tới thời điểm tổ chức Đấu Giá Đại Hội…

Lương gia, trụ sở Vạn Bảo Hội…

Bầu không khí lúc này đang vô cùng hân hoan và tấp nập, từng đoàn người ra vào liên tục từ các hướng, có người là thương nhân vì muốn có được chỗ tốt nên tới từ rất sớm, lại có người là tộc nhân Lương gia, được giao nhiệm vụ vận chuyện các loại hàng hóa phục vụ cho đại hội.

Dưới sự chỉ huy của Lương gia chủ Lương Thăng Lộc, đại hội rất nhanh được hoàn thiện và bước vào giai đoạn tổ chức.

Dành cho những ai chưa biết, Đấu Giá Đại Hội là đại hội được cử hành mỗi mười năm một lần, tại trụ sợ Vạn Bảo Hội cũng chính là Lương gia. Đại hội là nơi ngươi có thể trao đổi những kiện Pháp Bảo hay Công Pháp, Nguyên Thuật các loại để đổi lấy thứ mình cần. Có đôi khi các thứ quý hiếm như Dị Thuộc Tính cũng sẽ xuất hiện.

Cũng có thể sử dụng Nguyên Thạch để đấu giá, tuy nhiên thường chẳng ai sẽ đổi vật phẩm mình có lấy một đống Nguyên Thạch về làm gì.

Vì là đại hội được Vạn Bảo Hội tổ chức, nên uy tín và độ tin cậy có thể thấy được. Mà tuyệt nhiên không có bất kì ai dám thách thức Vạn Bảo Hội mà gây chuyện tại nơi này.

Bất quá không gây chuyện nhưng tạo điểm nhấn thì vẫn có a…

Trước cổng Lương gia, ngay trước mặt hai vị trưởng lão Lương gia được giao nhiệm vụ gác cổng, một vết nứt không gian bất chợt xuất hiện khiến hai người lập tức đề phòng.

“Kẻ nào? Dám gây chuyện ở Lương gia, ngươi muốn chết sao?” Một trong hai vị trưởng lão lập tức lên tiếng đe dọa, Quang Hệ Nguyên Lực trong người cấp tốc được vận chuyển.

Mà nhìn thấy cảnh tượng này không ít người âm thầm khinh bỉ, thầm buồn cười cho kẻ nào dám giễu võ giương oai trước mặt Lương gia bọn hắn.

“Hai vị trưởng lão thứ tội, tiểu bối chỉ vừa sử dụng năng lực của Nguyên Tông cảnh nên xuất hiện có phần thất lễ!” Bất chợt từ trong không gian, một thân ảnh nam nhân anh tuấn phong trần bước ra, kèm theo câu nói đầy lễ độ kia.

Theo sau hắn là từng vị tuyệt sắc giai nhân như hoa như ngọc đứng đằng sau, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm nam nhân kia.

“Kia… kia chẳng phải là Lục gia Đại Tiểu Thư – Lục Thanh Vân sao? Nàng vậy mà đã đạt Nguyên Tông cảnh rồi?” Đám người nhìn lấy một nữ nhân đứng sau tên nam nhân vừa xuất hiện kia, kinh ngạc nói.

Chỉ thấy xung quanh nàng, bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính vờn quanh không gian, lại như sủng nịnh nàng mà ngoan ngoãn lạ thường. Khí tức trên thân tỏa ra là một vị nữ Nguyên Tông cảnh hàng thật giá thật, càng khiến cho sự nguy hiểm của nàng trong mắt thế nhân tăng lên một bậc.

Hiển nhiên trong thời gian qua, Lục Thanh Vân cũng đã cố gắng rất nhiều, một mặt tiếp nhận Nguyên Tông Truyền Thừa, một mặt lại liên tục tu luyện Tứ Nguyên Lôi Kiếp Công, hiện tại đã đạt Nhị Tinh Nguyên Tông cảnh, thực lực không thể coi thường.

“Nữ nhân kia… chẳng phải là Hàn Mộng Nhu sao? Nàng vậy mà cũng đạt Nguyên Tông cảnh rồi?” Chợt đám người lại phát hiện ra một vị nữ nhân đứng sau hắn cũng đã đạt Nguyên Tông cảnh.

Hàn Mộng Nhu đã đột phá Nguyên Tông cảnh trong lần xuất quan trước, hiện tại nàng cũng trở thành một trong những nữ nhân có thực lực mạnh mẽ của Trần An Vĩ.

Nhìn lấy những nữ nhân như hoa như ngọc kia, đám người không khỏi kinh hãi vì thực lực của từng người các nàng. Chỉ mới mấy tháng không gặp, mấy nữ đã từ cảnh giới Nguyên Hoàng đột phá lên Nguyên Tông, người có tu vi thấp nhất hiện tại cũng đang ở Nguyên Hoàng Đỉnh Phong cảnh.

“Chưa hết, cặp song sinh tỷ muội kia… chẳng phải là người của Tuyết Vực Cung sao?” Chợt một người lại chú ý tới một cặp nữ nhân song sinh đứng sau Trần An Vĩ, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng nhìn hắn.

“Đúng đúng đúng, ta nhận ra các nàng, đó là Tuyết Nhi và Tuyết Mi, các nàng dường như… cũng đã đạt Nguyên Tông cảnh rồi!” Đám người lại lên tiếng, ẩn chứa bên trong đó là sự kinh ngạc cùng hoảng sợ.

Những tưởng đó là kết thúc sự kinh ngạc của đám người, thì lại một lần nữa một thân ảnh yêu kiều từ trong vết nứt không gian bước ra…

“Khoan đã… kia chẳng phải là… Công Chúa Hồn Tộc – Hồn Tử Huyên sao? Nàng vì sao lại đi cùng tên này?” Đám người một lần nữa lại kinh hãi khi nhìn thấy nữ nhân kia, khí chất ưu nhã phong hoa của một vị công chúa toát ra từ nàng không thể che lẫn đi đâu được.

Trong nhận thức của bọn hắn, Hồn Tộc là một chủng tộc vô cùng bí ẩn nhưng cũng cực kì mạnh mẽ. Bọn hắn gần như không có bất kì tiếp xúc nào với thế giới bên ngoài, vì vậy gặp được tộc nhân bọn hắn đã khó, càng đừng nói có cơ hội tiếp xúc thân mật.

Ấy vậy mà một lần nữa, thiếu niên này lại làm bọn hắn phải lau mắt mà nhìn, hắn không chỉ gặp được Công Chúa Hồn Tộc, mà dường như quan hệ giữa nàng và hắn lại không hề đơn giản.

Điều này khiến đám người vô thức nhìn lấy Trần An Vĩ, nửa đố kị nửa thắc mắc không biết hắn đã làm gì khiến những nữ nhân đi theo hắn cứ lần lượt mạnh mẽ lên nhanh chóng hơn nữa lại còn được sự chú ý của Hồn Tộc Công Chúa.

Chợt đám người chú ý tới lời nói của hắn, khó tin đến nối đồng loạt thốt lên “Ngươi đột phá Nguyên Tông cảnh rồi?”

Mà hai vị trưởng lão của Lương gia cũng kinh ngạc, bất quá cũng không thể hiện gì nhiều mà nói “Đã tới rồi thì mau vào đi, lần sau đừng phô trương như vậy!”

Trần An Vĩ cười hề hề nhìn hai người, rồi cũng không chú ý tới đám người mà cùng với nữ nhân của mình tụ họp với gia tộc đã đến nơi này từ trước.

Nhìn lấy nhi tử lâu ngày không gặp của mình, dù tu vi hắn không thay đổi quá nhiều nhưng người làm cha như Trần Vĩnh Long đương nhiên biết, thực lực của tiểu tử nhà mình đã tăng lên không ít.

“Phụ thân, Nhạc phụ!” Trần An Vĩ tiến tới liền hành lễ.

Trần Vĩnh Long và Lục Bảo Hành đồng loạt phất tay nói “Lâu không gặp, tiểu tử thúi ngươi lại đem thêm nữ nhân về!”

Câu nói của hai vị phụ thân khiến chúng nữ phía sau bất giác đỏ mặt, ánh mắt như có như không liếc về phía nam nhân này.

Trần Vĩnh Long nhìn lấy từng vị nử tử như hoa như ngọc trước mắt, thầm tán thưởng ánh mắt của nhi tử nhà mình. Bản thân ông không phải đối việc hắn thu thêm nữ nhân, miễn là đừng khiến các nàng chịu thiệt thòi là được.

Vì vậy khi nhìn thấy các nàng ai cũng là thiên tài vạn dặm có một, tính cách lại càng là không thể bàn cãi, ông cũng rất vui mừng.

Sau một chút hàn thuyên lại chuyện cũ, rất nhanh sau đó một thân ảnh nữ nhân quen thuộc với mọi tu sĩ trên An Nam Tinh Cầu bất chợt xuất hiện, nàng rất nhanh cất lên chất giọng mềm mại êm tai nói.

“Chào mừng toàn thể mọi người đã đến với Đấu Giá Đại Hội lần thứ 59 của Lương gia chúng ta! Trước khi đại hội bắt đầu, Liễu Hinh xin chúc cho mọi người đạt được vật phẩm mình mong muốn!”

“Còn bây giờ…”

“Đấu Giá Đại Hội xin được phép…”

“Bắt đầu!”

-------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.