122 Chương 122 Vạn Vũ Đế Vương
“Đây là…” Trần An Vĩ ánh mắt co rút nhìn lấy mảnh tàn đồ trước mặt.
Chỉ thấy lúc này đây, nó đang phát sáng lập lòe như đang muốn báo hiệu điều gì đó. Phải biết rằng khi hắn vừa nhận được nó từ tay Dược Chương trưởng lão trước khi bước vào bí cảnh, hắn cũng đã thử áp dụng mọi cách nhằm thăm do bí mật bên trong nó.
Nhưng kết quả nhận được lại khiến hắn phải thất vọng, bởi vì mảnh tàn đồ thậm chí còn không hèm phản ứng với bất kì thứ gì. Bất kể là dùng Hồng Hỏa Nguyên Lực thiêu đốt, hay sử dụng Băng Hỏa Luân Hồi Diễm thì mảnh tàn đồ vẫn cứ trơ ra.
Thậm chí trước lúc vào bí cảnh, hắn cũng đã từng quan sát rất kĩ nó, chỉ thấy nó không khác gì một trang giấy bình thường, à chỉ khác là nó có một màu hoàng kim huyền ảo, nhưng dù vậy nó vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Thế mà bây giờ đây, khi bước vào vùng không gian trước mặt này, sau khi thu lấy phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân vào bên trong Bát Diện Thạch, mảnh tàn đồ lại phát sáng liên tục.
Bên trên nó bỗng xuất hiện những nét vẽ rất nguệch ngoạc như thể được trẻ con vẻ lên.
“Khí tức này…” Bỗng nhiên, Trần An Vĩ phát hiện ra điều gì, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tập trung thần thức vào bên trong mảnh tàn đồ.
Chỉ thấy thần thức của hắn vừa mới tiến vào bên trong mảnh tàn đồ đã bị một thứ gì đó cắn nuốt sạch sẽ, thậm chí linh hồn hắn cũng đang có dấu hiệu bị hút vào trong.
Nếu không phải có Vô Thượng bảo vệ, hắn không chừng đã bị mảnh tàn đồ này ăn luôn cả linh hồn, trở thành kẻ vô tri vô giác.
Bất quá, trong khoảnh khác nhỏ đó, hắn cảm nhận được ở bên trong có một cỗ khí tức cực kì quen thuộc, như thể hắn từng gặp ở nơi nào rồi.
“Khoan đã, liệu có phải…” Trần An Vĩ cảm nhận được khí tức quen thuộc, hắn phất tay một cái, Băng Hỏa Luân Hồi Diễm đã lập tức xuất hiện, lơ lửng xung quanh hắn, khí tức toả ra giống hệt luồng khí tức mà hắn cảm nhận đc bên trong mảnh tàn đồ.
"Chính là nó! Thật không ngờ, ẩn sâu bên trong mảnh tàn đồ này lại là khí tức của một loại Hỗn Độn Thuộc Tính!" Trần An Vĩ sau khi phát hiện khí tức bên trong vậy mà lại là của một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, hắn mừng như muốn phát điên.
Hỗn Độn Thuộc Tính là một loại Dị Thuộc Tính chỉ tồn tại bên trong Hỗn Độn. Nó tồn tại không hợp theo lẽ thường, hoàn toàn đánh tan nhận thức của nhân loại bình thường.
Ví như Băng Hỏa Luân Hồi Diễm của hắn, có ai sẽ nghĩ ra rằng Băng và Hỏa lại có thể cùng lúc tồn tại trên cùng một hình thể như vậy? Các loại như Niết Bàn Sinh Mộc Thủy hay Vạn Binh Kim Hỏa Thần cũng vậy.
“Quả thật lầ một loại Hỗn Độn Thuộc Tính!” Ảnh Nhi gật đầu xác nhận, bất quá ngay sau đó giọng điệu của nàng lại có chút gấp rút “Bất quá công tử hãy nhanh chóng ra khỏi nơi này, Xích Mao Sư sắp chịu không nổi rồi!”
Như để xác thực cho Trần An Vĩ, thanh âm quen thuộc của Xích Mao Sư không biết từ nơi nào mà truyền tới đầu hắn, thanh âm cực kì khẩn trưởng “Tiểu tử, cứu được người thì mau chóng rời đi, luồng tàn hồn này của lão phu không cầm cự được lâu đâu!”
“Tiền bối cố gắng cầm cự, ta sẽ nhanh chóng hội họp với các nàng rồi trở ra!” Trần An Vĩ nhanh chóng nói một câu, rồi liền vận dụng Hỏa Phiêu Vạn Lý cùng Tốc Văn, ý đồ muốn nhanh chóng đi gặp chúng nữ.
Bất chợt lúc này, mảnh tàn đồ trong tay hắn đột nhiên vùng vẫy, thoát khỏi tay hắn mà bay về một phía.
“Không ổn!” Trần An Vĩ nhìn thấy mảnh tàn đồ đang yên đang lành lại thoát khỏi tay hắn, sắc mặt kịch biến.
“Ảnh Nhi, nếu ta đuổi theo thu nó về liệu có kịp không?” Trần An Vĩ hết cách, đành phải hỏi lời khuyên từ Ảnh Nhi. Hỗn Độn Thuộc Tính quả thực quá quý giá, dù cho hắn có không sử dụng được, thì đem về chúng nữ bên cạnh cũng có thể dùng.
Ảnh Nhi được hắn hỏi, cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng gật đầu, miệng nhỏ phun ra từng chữ “Kịp! Nhưng công tử chỉ có thời gian năm nén hương trước khi nơi này hoàn toàn sụp đổ, vì vậy hãy nhanh lên!”
"Được!" Trần An Vĩ gật đầu, nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo mảnh tàn đồ kia.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Dường như đang có thứ gì triệu hoán mảnh tàn đồ, nó bất chấp không gian xung quanh đang dần sụp đổ mà lao tới phía trước, càng tiến về phía trước, ánh sáng nó phát ra càng chói lòa hơn.
“Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?” Trần An Vĩ trong lòng tự hỏi không biết có thứ gì khiến mảnh tàn đồ vốn không phản ứng với đủ mọi loại phương thức, lúc này lại đang lấy tốc độ nhanh nhất mà lao tới một phía kia?
Rồi như trả lời câu hỏi của hắn, sau một lúc lâu, vượt qua bao nhiêu hiểm nguy do không gian tạo ra, cuối cùng mảnh tàn đồ cũng tới được một vùng không gian trống rỗng có vô tận Trận Văn huyền ảo.
Mà ngay khi tới được nơi này, mảnh tàn đồ lại hưng phấn hò reo mà bay xung quanh một viên tinh cầu nhỏ được những Trận Văn kia bao quanh, như thế bên trong ẩn giấu thứ gì.
Rắc! Rắc!!!
Dường như cảm nhận được có lực lượng kì lạ xâm nhập, không gian nơi này không chịu nổi mà dần vỡ nát.
“Không ổn!” Trần An Vĩ sắc mặt kịch biến, vươn tay muốn bắt lấy mảnh tàn đồ, nhưng dường như nó có được linh tính, liên tục bay qua bay lại trước mặt hắn như thể muốn nói điều gì.
“Ảnh Nhi, chuyện này là thế nào?” Trần An Vĩ nhìn thấy nó cứ bay trước mặt mình, không gian xung quanh thì đang liên tục sụp đổ, trong lòng sốt ruột hắn liền hỏi tiểu nha đầu.
Ảnh Nhi nghe gọi liền hiện thân bên cạnh hắn, ánh mắt chăm chú quan sát tinh cầu nhỏ xíu kia cùng mảnh tàn đồ vẫn đang bay bay trước mặt này, không chắc chắn nói “Có lẽ bên trong tinh cầu này có một mảnh tàn đồ khác!”
“Một mảnh khác?” Trần An Vĩ trầm tư, lại nhìn thấy từng luồng Trận Văn bao phủ tiểu tinh cầu kia, mảnh tàn đồ vẫn cứ bay qua bay lại xung quanh nó, cảm thấy cũng có lý.
Hắn liền động lấy ý niệm, Khí Văn Chi Lực từ cơ thể liên tục trào ra ngoài, hòa lẫn vào từng luồng Trận Văn huyền ảo kia.
Rắc!
Trận Pháp bao phủ tiểu tinh cầu bị sự xâm nhập của Khí Văn Chi Lực, nó liên tục trở nên yếu dần rồi tan rã, thứ bên trong dần được hé lộ. Mà mảnh tàn đồ kia khi nhìn thấy thứ bên trong, nó liên tục rung lên, ánh sáng cũng nhấp nháy liên tục như thể đang vui mừng vậy.
“Thật không ngờ nơi này còn có một mảnh tàn đồ khác!” Trần An Vĩ nhìn thấy vật bên trong lộ ra ngoài, mỉm cười nói.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
“Nguy rồi, công tử mau rời khỏi nơi này, không gian nơi này suy yếu nhiều hơn Ảnh Nhi dự kiến, Xích Mao Sư không thể chịu nổi nữa rồi!” Ảnh Nhi gấp gáp nói.
Trần An Vĩ nghe vậy sắc mặt đại biến, Tốc Văn nhanh chóng kích hoạt, Hỏa Phiêu Vạn Lý nhanh chóng xác định được vị trí của lửa gần chúng nữ nhất trong phạm vi vạn lý.
“Đi!” Nhẹ giọng hộ lên một tiếng, hắn đưa tay thu lấy hai mảnh tàn đồ vào Bát Diện Thạch, đôi chân khẽ động, thân ảnh đã lập tức biến mất.
…
Rắc! Rắc! Rắc!!!
“Nguy rồi! Không gian nơi này sắp sụp đổ, Thiếu Chủ mau rời khỏi nơi này!” Đại Trưởng lão Dược gia sắc mặt ngưng trọng nhìn lấy từng mảng không gian đang nứt vỡ nói.
“Cái gì?” Dược Quân cũng nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm, cũng không chậm trễ mà theo Đại Trưởng lão rời khỏi nơi này.
Chợt đi ngang qua nơi Âu Dương Kỳ Hân đang tiếp nhận truyền thừa, nhớ tới mối nhục nhã mà hắn phải gánh chịu, đôi mắt chợt đỏ ngầu, trên tay liền điều động Nguyên Lực, hướng về phía Âu Dương Kỳ Hân mà đánh tới.
“Tiện nhân, để bổn Thiếu Chủ tiễn ngươi một đoạn!” Dược Quân cười nham hiểm nhìn lấy nữ nhân vẫn đang tập trung nhận truyền thừa kia một cái trong lòng chắc mẩm nàng không chết cũng trọng thương, rồi nhanh chóng xé lấy Dịch Chuyển Phù mà biến mất.
Nhưng Dược Quân không hề biết rằng, ngay khi hắn vừa biến mất, một nam nhân khác đã lập tức xuất hiện sau lưng Âu Dương Kỳ Hân, nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của hắn trong ánh mắt bất ngờ của hai nữ nhân bên cạnh.
“Đi thôi!” Trần An Vĩ bình thản nhìn hai nữ trước mặt nói.
Á Huyền Ngân và Cổ Tự Thư nhìn lấy bộ dạng của hắn, chẳng hiêu sao lại vô thức cảm thấy hắn đang tức giận, bất quá lại nhìn qua Âu Dương Kỳ Hân đang ngồi bên cạnh, ngập ngừng nói “Nhưng Kỳ Hân…”
“Không sao! Ta sẽ đem nàng ấy và cả bảo tọa vào Bát Diện Thạch!” Trần An Vĩ nói, đây là cách Ảnh Nhi đã gợi ý cho hắn. Bởi vì Âu Dương Kỳ Hân tiếp nhận truyền thừa bên trong chiếc bảo tọa, vì vậy chỉ cần có thể di chuyển được kiện bảo tọa, hắn liền có thể đem nàng rời đi.
Mà cách nhanh nhất để làm điều này, chính là thu cả bảo tọa và nàng vào Bát Diện Thạch.
“Tiểu tử! Nhanh lên đi, lão phu chỉ còn cầm cự được một phần tư nén hương nữa mà thôi!” Giọng nói của Xích Mao Sư lại vang vọng trong không gian khiến Trần An Vĩ và mấy nữ sắc mặt đại biến.
Rắc! Rắc!
Như trùng hợp, không gian nơi bảo tọa từng tọa lạc lập tức nứt ra, hình thành một vùng Không Thời Loạn Lưu đen kịch muốn hút hắn cũng mấy nữ vào bên trong.
“Nguy hiểm!” Trần An Vĩ vẫn là phản ứng nhanh nhất, Tốc Văn một lần nữa được kích hoạt, Viễn Siêu Thánh Văn không chần chừ mà kích hoạt theo, hắn nhanh chóng ôm lấy vòng eo thon gọn của hai nữ mà rời đi.
Những thế lực còn lại cũng đồng dạng nhanh chóng thi triển thân pháp, xé Dịch Chuyển Phù các loại, miễn là có thể nhanh chóng rời khỏi vùng không gian này.
Ầm! Ầm! Ầm!!!
Cũng chính vì đồng loạt có nhiều loại lực lượng bùng phát, không gian nơi này sụp đổ với tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, chôn vùi toàn bộ những kẻ xấu số vì tham lam mà không kịp dùng thân pháp bỏ chạy.
Nhưng ít ai biết được rằng, giữa vùng không gian hỗn loạn tới cực điểm kia, lại có một thân ảnh đen kịch thản nhiên đứng đó, ánh mắt luôn dõi theo nam nhân đang ôm lấy vòng eo của hai vị tuyệt sắc giai nhân bên cạnh.
Mà vùng không gian kia dường như chẳng thể tác động được tới dù chỉ là một chút da thịt của thân ảnh kia. Nếu Trần An Vĩ có thể nhìn thấy thân ảnh này, hắn sẽ vô cùng bất ngờ khi nhận ra hắn đã từng gặp người này, thậm chí cũng từng giao thủ.
Mà lúc này, dường như chú ý tới kiện viên đá bát diện trốn sau lớp y phục của nam nhân, thân ảnh kia khẽ nhếch môi lẩm bẩm “Bản đồ rồi sẽ đến tay ta!”
Dứt lời, thân ảnh người kia đột nhiên biến mất, như thể người đó vốn không hề ở đây vậy.
…
Bên ngoài Thanh Dược Tiểu Giới…
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Vô số tu sĩ xung quanh nơi này tự hỏi, bọn hắn cũng như bao ngày, chỉ đang bế quan tu luyện theo nếp sống thường ngày, thế nhưng lại cảm nhận được không gian xung quanh có dị tượng.
Đầu tiên là một bí cảnh với cấp bậc bị giới hạn ở Nguyên Tông Đỉnh Phong bỗng nhiên lại xuất hiện trên bầu trời nơi này. Tiếp theo đó là lượng dược hiệu ngào ngạt tỏa ra xung quanh khiến không ít Linh Thảo được hưởng lợi.
Cũng vào thời điểm đó, vô số Hỏa Hệ tu sĩ dường như cảm nhận được Hỏa Hệ Nguyên Lực trong người mình sinh ra cộng hưởng, chúng như quân thần gặp đế vương, muốn nhanh chóng phá thể mà trở về phục tùng.
Rồi bỗng nhiên ngày hôm nay, những vết nứt vỡ trên bầu trời đột nhiên rung lắc dữ đội, chúng bạo nộ khắp vùng không gian trên trời này, khiến cho tình cảnh vô cùng bất lợi.
“Bí cảnh này sắp sụp đổ sao?” Dược Chương trưởng lão trải qua bao nhiêu biến cố của cuộc đời, đương nhiên hiểu rõ hiện tượng này là gì.
Trong lòng vô thức nảy sinh bất an, đang muốn áp chế tu vi muốn tiến vào bên trong, thì từ bên trong bí cảnh lại chợt nhảy ra một tổ hợp nhất nam nhị nữ.
“Tiểu tử? Tiểu nha đầu? Các người ra rồi sao?” Ánh mắt Dược Chương trưởng lão liền trở nên hiền từ, nỗi bất an trong lòng cũng vì thế mà vơi đi một nửa.
Bất quá như cảm nhận được điều gì, Dược Chương gương mặt ngưng trọng hỏi “Tiểu nha đầu Kỳ Hân đâu, sao không thấy nàng ra ngoài cùng với ngươi?”
“Nàng ở trong này, đang tiếp nhận Xích Mao Sư truyền thừa!” Trần An Vĩ không nhanh không chậm lấy ra Bát Diện Thạch, chỉ vào bên trong đó nói.
“Tốt quá rồi!” Dược Chương trưởng lão thở phào nhẹ nhõm nói, bất chợt keseo hắn ra một phía vắng người, nhẹ giọng nói “Thế còn mảnh tàn đồ mà ta giao cho ngươi thì sao?”
“Chuyện này không tiện nói ở đây, trở về Đan Các Chi Nhánh ta sẽ nói cho tiền bối nghe!” Trần An Vĩ không nhanh không chậm nói, Dược Chương trưởng lão là người đã đưa hắn tấm tàn đồ này, vì lẽ đó hắn cũng không muốn giấu sự thật làm gì.
“Được được được!” Dược Chương trưởng lão nghe hắn nói thì cười sảng khoái nói. “Chúng ta lập tức trở về!”
Dứt lời, ông phất tay một cái, một kiện Phi Hành Pháp Bảo được ông thả ra không trung.
Chỉ thấy nó có dạng như một kiện xa giá, phía trước được một tôn Thanh Mộc Điểu đẳng cấp Ngũ Giai kéo xe, phía sau như chỉ đơn giản là một cái kiệu thô sơ giản dị, chiếc biển phía trước viết nguệch ngoạc mấy chữ Thanh Tâm Kiệu.
Dược Chương ra hiệu Trần An Vĩ và chúng nữ tiến lên Thanh Tâm Kiệu, rồi nhanh chóng truyền ý niệm cho Thanh Mộc Điểu khởi hành trở về Đan Các Chi Nhánh.
Trước khi lên Thanh Tâm Kiệu, Trần An Vĩ quay lại nhìn Thanh Dược Tiểu Giới lần cuối cùng trước khi nó hoàn toàn đóng lại, nhẹ cúi đầu, như để tưởng niệm vị tiền bối nọ.
Làm xong tất cả, Trần An Vĩ liền thể hiện phong thái nam nhân của mình, nhường đường cho mấy nữ lên kiệu trước, rồi cũng không nhanh không chậm mà bước lên, nhưng không ai hay biết rằng, từ cơ thể hắn, một luồng Hồn Lực vô thanh vô thức bay ra.
“Một chút giáo hoán dành cho ngươi, sau này ta sẽ tìm đến đòi công đạo!”
…
Bên trong Bát Diện Thạch…
Trần An Vĩ cùng hai nữ sau khi lên Thanh Tâm Kiệu đã nhanh chóng tiến vào nơi này, vì ngoài Âu Dương Kỳ Hân đang tiếp nhận truyền thừa, nơi này còn có phụ mẫu nàng vẫn đang hôn mê không tỉnh.
Nhìn qua tình trạng cơ thể hai người, Trần An Vĩ và hai nữ Cổ Tự Thư cũng phải hít một hơi lạnh, trong lòng tự hỏi không biết hai người đã trải qua những gì.
Chỉ thấy trên cơ thể của hai người bọn hắn là chi chít những vết thương do bị đao kiếm cắt phải, cũng có những vết thương giống như bị Yêu Thú cào xé. Thậm chí có những nơi còn có cả độc tố.
Nếu không phải Xích Mao Sư đã dùng một phần Hồn Lực của mình khống chế không gian, hẳn là hai người họ sẽ chết.
Nhẹ nhàng sắp xếp cho hai vị tiền bối một vị trí dồi giàu thiên địa nguyên khí, hỗ trợ cho quá trình phục hồi thương thế, hắn ngồi xuống định bắt đầu chữa trị cho hai người thì đột nhiên lúc này, Cổ Tự Thư lại xuất hiện bên cạnh hắn, thì thầm vào tai hắn một câu, giọng điệu có vẻ vô cùng gấp gáp.
Trần An Vĩ sau khi nghe nàng nói, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng thi triển thân pháp đến chỗ Âu Dương Kỳ Hân đang ngồi, nơi dị biến đang xảy ra…
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花