Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 119 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

119 Chương 119 Vạn Vũ Đế Vương

Nhìn thấy tàn hồn của Xích Mao Sư đang tan biến dần, ánh mắt Trần An Vĩ dần trở nên trầm tư.

Những lời tiền bối nói, hắn đều đã nghe, cũng đã hiểu được đôi chút chuyện của bọn hắn. Xích Mao Sư năm xưa từng có một vị hồng nhan tri kỉ và một vị bằng hữu.

Vị hồng nhan tri kỉ kia chính là người đã sáng tạo ra Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp, cũng đồng thời là chủ nhân của Hồng Yên Kiếm.

Vị bằng hữu năm xưa theo lời kể của tiền bối, rất có thể có liên quan tới vị Hỗn Thế Nguyên Long mà hắn đã gặp dưới Cửu Long Tuyền và đạt được Hỗn Thế Nguyên Long Tâm.

Bởi vì đó cũng là vị Nguyên Thánh cảnh cường giả duy nhất mà hắn từng gặp.

Nhưng nếu vậy, truyền thuyết mà Ảnh Nhi kể cho hắn nghe liệu sẽ sai chỗ nào đó sao?

“Tiểu Vĩ – Phu quân!”

Đang mải suy nghĩ, chợt hai tiếng gọi trong trẻo êm tai vang lên, cùng với đó là xúc cảm mềm mại và mùi hương thơm ngọt bất chợt ập tới, khiến Trần An Vĩ lập tức hoàn hồn.

Nhìn thấy ánh mắt bất an tràn đầy lo lắng của Á Huyền Ngân và Cổ Tự Thư, Trần An Vĩ yêu thương không dứt ôm lấy ngọc thể mềm mại của hai nữ vào lòng, nhẹ hôn lên môi các nàng một cái trấn an.

“Chàng và Xích Mao Sư đã nói chuyện gì vậy?” Á Huyền Ngân sau khi được nam nhân an ủi, tâm trạng bất an cũng dần lắng xuống, chần chừ một lúc rồi lại hỏi.

Nếu xét về tuổi tác, tuổi của nàng có lẽ không bằng số lẻ của Xích Mao Sư, nhưng nếu xét về bối phận, bản thân nàng cũng là một vị Tôn Sư cấp bậc Luyện Đan Sư, vì thế không cần thiết phải gọi Xích Mao Sư là tiền bối.

Thế giới cường giả vi tôn mà, thực lực mới là thứ quyết định địa vị của ngươi trong mắt thế nhân.

Mà khi nghe câu hỏi của Á Huyền Ngân, Cổ Tự Thư ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn lấy nam nhân nhà mình, ánh mắt vẫn còn chất chứa sự lo lắng bất an.

Trần An Vĩ suy nghĩ một chút, sắp xếp lại toàn bộ sự việc rồi cũng không giấu giếm mà nhanh chóng kể cho hai nữ nghe.

Càng nghe, Á Huyền Ngân và Cổ Tự Thư càng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới vị Luyện Đan Sư Yêu Tộc này trong quá khứ lại có một giai thoại như vậy, càng không ngờ tới cả Hồng Yên Kiếm, Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp và cả Hỗn Thế Nguyên Long Tâm đều là những thứ có liên quan tới hắn và hai người kia.

“Bất quá, theo cổ tịch của Đan Các ghi chép lại, tại An Nam Tinh Cầu này chỉ có duy nhất một vị Hỗn Thế Nguyên Long từng tồn tại, cũng chính là người mà chàng gặp dưới lòng Cửu Long Tuyền.” Á Huyền Ngân sau khi hết kinh ngạc thì liền nói.

Cổ Tự Thư ở bên cạnh cũng suy nghĩ một chút rồi nói “Những ghi chép của Cổ Tự Tộc bọn thiếp cũng không ghi nhận có vị Hỗn Thế Nguyên Long nào khác ngoài vị kia!”

Trần An Vĩ nghe hai nữ nói liền lâm vào trầm tư, nếu là như vậy, liệu có điều gì bí ẩn đằng sau sao?

Ảnh Nhi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hắn, nhìn thấy nam nhân trầm tư như vậy, trong lòng nàng cũng rất bức bối. Bất quá, nàng cũng hết cách, cứ mỗi lần nàng muốn nói cho hắn biết sự thật, thì Hệ Thống lại ra sức ngăn cản.

Thậm chí lần trước truyền thuyết mà nàng kể hắn nghe cũng là nàng nói theo lời của Hệ Thống. Mặc dù không muốn nhưng nàng cũng hiểu vị kia chắc chắn có mục đích gì đó nên mới đồng ý hợp tác.

Trần An Vĩ càng suy nghĩ, càng thấy trong lòng rối bời, hết cách hắn chỉ đành hỏi Ảnh Nhi. Nàng là người kể truyền thuyết đó cho hắn, hẳn là nàng sẽ có câu trả lời.

Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, lần này Ảnh Nhi lại không giải đáp thắc mắc của hắn, mà chỉ trả lời gọn lỏn một câu “Xin thứ lỗi, Ảnh Nhi không thể nói!”

Cố gắng gặng hỏi cũng không ích lợi gì, Trần An Vĩ quyết định ném chuyện này ra sau gáy. Hiện tại hắn đã tìm lại Kim Sát Hồng Yên Kiếm Pháp mảnh Thượng, cũng xem như thu hoạch không tồi.

“À đúng rồi, lần tỉ thí luyện đan kia, chàng với Huyết Hương ai là người chiến thắng?” Nhìn thấy hắn không tiếp tục nói tới vấn đề này, Á Huyền Ngân lại hỏi.

Lúc đó nàng nhận lời giám sát cho lần tỉ thí này, nhưng lại nghe tin Âu Dương Kỳ Hân đột nhiên mất tích, nên đã không nghĩ nhiều mà liền rời đi, không biết kết quả ra sao.

Trần An Vĩ nghe nàng nói thì giả vờ thở dài một hơi, ảo não nói “Ta thất bại rồi!”

“Thất bại?” Á Huyền Ngân nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, nam nhân này mà thất bại được sao?

Như để trả lời câu hỏi của nàng, Cổ Tự Thư bất chợt nói, vừa nói nàng vừa hung hăng trừng hắn một cái, tay còn liên tục véo lên người nam nhân “Đúng rồi, chàng thất bại vì cố tình để Huyết Hương thắng mà!”

“Ách, bị nàng phát hiện rồi!” Trần An Vĩ cười khan nhìn hai nữ nói “Bất quá các nàng đừng lo, Thanh Lực Yêu Hỏa sẽ tự tìm tới ta mà thôi!”

“Ý chàng là sao?” Á Huyền Ngân thắc mắc nói, dựa theo những gì nàng hiểu biết về nam nhân này, nàng biết hắn không phải loại người thích nói bừa, một khi hắn đã nói điều gì thì chắc chắn đã có suy tính.

Bất chợt lúc này, dị biến phát sinh…

Một cái Đại Thủ đen kịch nồng đậm mùi máu huyết từ đâu bay tới, nhưng nó dường như có được linh tính mà bỏ qua Á Huyền Ngân và Cổ Tự Thư, hướng thẳng tới chỗ của Trần An Vĩ.

“Tới rồi!” Trần An Vĩ nhìn thấy Đại Thủ kia hướng về phía mình, chẳng nhưng không né tránh mà còn nhếch mép cười.

“Nguy hiểm!” Á Huyền Ngân và Cổ Tự Thư hoàn hồn nhìn lấy Đại Thủ đang lao tới kia, chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi lao tới muốn đỡ thay hắn. Nhưng tình cảnh tiếp theo khiến hai nữ khựng lại một lúc lâu, miệng nhỏ há to trông rất đáng yêu.

Chỉ thấy khi Đại Thủ kia sắp tiếp cận Trần An Vĩ, nó bỗng dưng dừng lại đột ngột rồi tan biến, để lộ một nữ nhân ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn, tay cầm huyết sắc trường kiếm kề sát cổ nam nhân, như muốn ra tay kết liễu hắn.

“Tại sao ngươi không né tránh!” Nữ nhân nhìn hắn gào lên, tay cầm kiếm run lên từng đợt, nước mắt như chực chờ rơi xuống.

“Nếu nàng muốn giết ta thì đã làm từ lâu rồi không phải sao?” Trần An Vĩ chỉ cười nhìn lấy nữ nhân trước mặt, tay lại nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mặt tuyệt mĩ của giai nhân.

“Tại sao… tại sao ngươi đối tốt với ta như vậy?” Huyết Hương lẩm bẩm, nước mắt chực chờ tuôn ra.

Nàng cứ ngỡ trải qua bao nhiêu chuyện, từ việc mẫu thân qua đời một cách bí ẩn và sự vô tâm của phụ thân cho tới việc vùi đầu tu luyện chỉ để trả thù, tâm cảnh của nàng sớm đã không còn để ý tới những chuyện tình cảm nam nữ này.

Nhưng càng tiếp xúc với nam nhân này, nàng lại càng nhận ra mình đã lầm. Từ hắn nàng cảm nhận được một sự quan tâm chân thành mà ngay cả phụ thân nàng cũng không thể cho nàng.

Từ việc hắn giúp nàng tìm kẻ trộm Đan Dược của nàng, lại đem tất cả đan dược hắn luyện chế đưa cho nàng, rồi cách đây không lâu, hắn vậy mà để nàng chiến thắng, dành lấy Thanh Lực Yêu Hỏa.

Nàng sẽ không tin hắn không biết công dụng của loại Dị Hỏa này mà nhường cho nàng dễ dàng như vậy.

Dù không biết mục đích của hắn là gì, nhưng sự quan tâm của hắn không thể phủ nhận là đã từng bước len lỏi vào trái tim của nàng. Tuy rằng nó không đủ để khiến nàng lập tức yêu hắn, nhưng nói nàng không rung động chính là nói dối.

“Đối với nữ nhân, ta luôn có một sự tôn trọng nhất định! Ta cũng chẳng tốt như nàng tưởng tượng, ta chỉ đơn giản làm những việc mà một nam nhân nên làm mà thôi!” Trần An Vĩ nghe câu hỏi của nàng, chân thành đáp.

Á Huyền Ngân và Cổ Tự Thư nghe câu nói của hắn, trong lòng bất giác chảy xuôi một dòng nước ấm, thầm cảm tạ trời đất vì đã cho các nàng cơ hội gặp được nam nhân này.

Huyết Hương toàn thân chấn động, ánh mắt ngơ ngác nhìn lấy hắn, một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng.

Keng!

Huyết sắc trường kiếm đột ngột rơi xuống đất tạo ra âm thanh thanh thúy, Huyết Hương bất chợt lao đến ôm chầm lấy Trần An Vĩ mà khóc.

“Hức… hức…” Tiếng khóc thút thít của nữ nhân vang lên khắp không gian, khiến những ai nghe thấy đều bất giác đau lòng.

Trần An Vĩ dù hơi bất ngờ trước phản ứng của nàng, nhưng cũng để mặc giai nhân ôm lấy mình mà khóc, bàn tay vô thức vuốt ve tấm lưng nhỏ, như muốn an ủi nàng.

Cổ Tự Thư và Á Huyền Ngân nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt lóe lên dị sắc, không biết là đang suy nghĩ gì.

“Hức…” Không biết qua bao lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần nhỏ dần, rồi cũng biến mất, Huyết Hương dần bình tĩnh trở lại, phát hiện ra mình vậy mà đang ôm lấy nam nhân này, gò má bỗng chốc đỏ bừng.

Luống cuống đẩy hắn ra, nàng hít sâu một hơi nhìn Trần An Vĩ nói “Đa tạ ngươi! Nhưng đây là thứ ngươi xứng đáng có được!”

Nói rồi, nàng phất tay đem Thanh Lực Yêu Hỏa giao lại cho hắn.

Không hiểu lý do vì sao, mà từ khi hắn rời đi Thanh Lực Yêu Hỏa lại bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn khiến cho việc thu phục nó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Với trí thông minh của nàng đương nhiên hiểu hai chuyện này có liên quan tới nhau, vì lẽ đó sau khi thu phục Thanh Lực Yêu Hỏa, nàng đã lập tức lên đường tìm hắn, bất chấp sự ngăn cản của Tam Trưởng lão.

Bây giờ đây đã tìm được người cần tìm, Huyết Hương không ngần ngại đem Thanh Lực Yêu Hỏa giao cho Trần An Vĩ.

Trần An Vĩ ở bên này đang tận hưởng xúc cảm mềm mại của giai nhân đột nhiên phát hiện vòng tay trống rỗng, lại nhìn thấy hàng loạt động tác của nàng, hắn cũng không bất ngờ.

Bởi vì hắn đã đoán được nàng sẽ làm như vậy, hơn nữa hắn còn biết tiếp theo nàng sẽ nói gì. Đó chính là…

“Ngươi nên cẩn thận, có người đang nhắm vào những thứ ngươi đang sở hữu!”

Dứt lời, Huyết Hương muốn quay người rời đi thì bên tai lại vang lên câu nói của nam nhân “Là cha nàng sao?”

Nghe câu hỏi của hắn, Huyết Hương ánh mắt khẽ co rút, thân thể cũng vì thế mà khựng lại một chút, nhưng rất nhanh nàng đã trở lại bình thường, không trả lời hắn mà quay lưng rời đi.

Trần An Vĩ cũng không ngăn cản nàng, ngược lại hắn chỉ cười cười đưa tay thu lại Thanh Lực Yêu Hỏa, trong lòng thầm hô một tiếng “Quả nhiên!”

Sau khi gặp nàng lần đầu tiên, hắn phát hiện nàng vậy mà còn có một thuộc hạ đang âm thầm ẩn nấp trong không gian.

Hiển nhiên với trực giác nhạy bén của mình, chút tiểu xảo ẩn nặc khí tức của tên thuộc hạ kia không qua mắt được Trần An Vĩ. Nhìn thấy y phục đặc trưng của tên Trưởng lão bên cạnh nàng, hắn lại một phen kinh ngạc khi phát hiện đó chính là kiểu y phục của Huyết Hải Môn.

Cho dù không biết rõ nội tình của Huyết Hải Môn, nhưng nếu được hỏi làm sao để nhận biết được bọn hắn, thì bất kì ai cũng sẽ trả lời “Dựa vào y phục bọn hắn mang trên người!”

Huyết Hải Môn nói riêng và bất kì thế lực nào khác nói chung, trên y phục đều sẽ có những đặc điểm riêng biệt mà chỉ riêng thế lực đó sở hữu.

Y phục của Huyết Hải Môn được đặc trưng bởi hai màu đỏ và đen, kiểu dáng có thể khác nhau tủy từng người, nhưng kí hiệu điêu khắc trên đó thì không lẫn đi đâu được.

Trên bộ y phục mà tên trưởng lão bên cạnh nàng lúc đó mặc có một chiếc đầu lâu được khắc thêm một chữ Tam trên trán, biểu thị cho địa vị Tam Trưởng lão trong Huyết Hải Môn.

Huyết Hào và Huyết Diễn cũng đồng dạng có biểu tượng như vậy, chỉ khác là của Huyết Hào là một chữ Nhất và Huyết Diễn sở hữu chữ Nhị. Cũng chính nhờ vậy mà Trần An Vĩ mới biết dược Huyết Hương cũng là người của Huyết Hải Môn, hơn nữa địa vị có thể rất cao.

Thử nghĩ phải là ai mới có thể được nhân vật như Tam Trưởng lão của một Tông cấp thế lực đi theo hộ pháp như vậy? Câu trả lời chỉ có thể là Tiểu Thư hoặc Thiếu Chủ của chính thế lực đó.

Hiển nhiên Huyết Hương cũng là trường hợp như vậy. Để có đáp án chính xác hơn, Trần An Vĩ đã lập tức dùng Chiêm Tinh Thuật của mình mà tìm hiểu mối quan hệ của nàng với Huyết Hải Môn.

Và không ngoài dự đoán, nàng đích thị là Tiểu Thư của Huyết Hải Môn, nữ nhi của kẻ đã cướp đi Ngũ Hành Nguyên Hải của hắn.

Và không chỉ có thế, Trần An Vĩ lại vô tình tìm được chút “tiểu sử” của kẻ đó. Phát hiện ra sự thật, bản tính thương hương tiếc ngọc lại nổi lên, hắn quyết định dùng sự chân thành nhất mà đối đãi Huyết Hương.

“Chàng rốt cục đang có dự tính gì vậy hả?” Hai nữ nhìn thấy hắn cứ ngẩn ngơ nhìn lấy nữ nhân đang rời đi, không chịu nổi mà véo hắn mấy cái đau điếng.

Trần An Vĩ bị hai nữ nhéo bất ngờ thì liền hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt u oán của hai nữ, hắn không nhịn được mà kéo lấy cả hai vào lòng an ủi nói “Hai bảo bối đừng giận mà!”

“Thực ra, ta cũng không có dự tính gì, chỉ đơn giản là cảm thấy Huyết Hương đang bị lợi dụng, nên mới muốn đối xử chân thành với nàng ấy một chút. Không nghĩ tới nàng ấy vậy mà trực tiếp giao Thanh Lực Yêu Hỏa cho ta!” Trần An Vĩ nghiêm túc nhìn hai nữ nói.

“Tin chàng mới là gặp quỷ!” Hai nữ bĩu mỗi nhìn hắn nói, biểu hiện của Huyết Hương như vậy mười phần thì hết sáu phần là rơi vào ma trảo của tên này rồi, hắn lại còn nói như thể bản thân không làm gì cả.

“Hắc hắc!” Trần An Vĩ cười nhìn hai tiểu giai nhân, ba người trò chuyện thêm một chút nữa rồi liền đứng dậy, lên đường tìm kiếm Âu Dương Kỳ Hân.

“Tiểu Thư, tại sao ngươi không trực tiếp giết hắn?” Tiếng nói già nua lạnh lẽo vang lên, trong giọng nói không che giấu nổi sự tức giận.

“Hừ! Bổn Tiểu Thư muốn làm gì, ngươi có quyền dạy bảo ta sao?” Huyết Hương hừ lạnh nói, từ trên người nàng một cỗ uy áp vô hình trấn xuống người vừa lên tiếng kia.

“Hự! Thuộc hạ… thuộc hạ không dám, xin… cầu xin Tiểu Thư tha mạng!” Tam Trưởng lão gương mặt trắng bệch nhìn nàng lắp bắp nói.

Tiểu Thư này của lão sở hữu một năng lực kì lạ, nghe nói từ khi sinh ra nàng đã sở hữu năng lực này, mỗi lần nàng kích hoạt nó đều khiến những Huyết Hệ tu sĩ như bọn hắn như gặp phải khắc tinh, cảm tưởng như chỉ cần một ý niệm, nàng lập tức có thể diệt sát tất cả bọn hắn.

“Hừ, còn có lần sau, ngươi tự chịu hậu quả!” Huyết Hương thu lại uy áp, liếc mắt cảnh cáo.

Dừng một chút, Huyết Hương lại nói, trong lời nói có thể cảm nhận rõ sự uy hiếp vô hình “Chuyện ta làm ngày hôm nay, không được để ai biết. Ta sẽ tự mình nói với phụ thân!”

“Rõ, rõ a!” Tam Trưởng lão toát mồ hôi hột nhìn nàng, cái đầu già nua gật liên tục như muốn rớt ra.

Huyết Hương lại không tiếp tục chú ý tới lão, ánh mắt nhìn về phía nơi nào đó một lúc lâu, rồi hóa thành giọt máu mà biến mất.

------------------

Chào các đạo hữu, là ta, Lãnh Tư Dạ đây!

Trong một số chương trước ta có nhầm lẫn chút xíu, một chữ thôi :D

Đó là loại Dị Hỏa bên trong Thanh Dược Tiểu Giới này, nó không phải tên Thanh Lực Hỏa, mà là Thanh Lực Yêu Hỏa nhé!

Tác đã sửa lại toàn bộ!

Đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ ta! Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

P/s: Có ai muốn trở thành tộc nhân của Dạ Tộc không a? :D

-------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.