123 Chương 123 Vạn Vũ Đế Vương
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Trần An Vĩ sắc mặt nghiệm trọng nhìn lấy vị tuyệt sắc giai nhân đang ngồi trên hoàng kim sắc bảo tọa kia.
Chỉ thấy tình trạng bây giờ của nàng phải nói là cực kì thê thảm và nghiêm trọng. Không kể đến khóe môi tuyệt mĩ đang rỉ máu kia, thì thân thể thon thả dụ nhân của nàng cũng đã bị nhuốm máu bởi vô số máu huyết của bản thân.
Khí tức toàn thân tán loạn, gương mặt xinh xắn tinh xảo vốn có của nàng cũng trở nên trắng bệch vì mất máu.
Á Huyền Ngân trong lòng bất an cực độ nhìn lấy Âu Dương Kỳ Hân đang tiếp nhận truyền thừa bên trong bảo tọa kia, thì đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của Trần An Vĩ khiến nàng vô thức cảm thấy bình yên hơn.
Nhìn thấy hắn cùng Cổ Tự Thư nhanh chóng bước tới, nàng hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng rồi nói “Thiếp cũng không biết cụ thể, chỉ biết ngay khi chàng đem muội ấy tiến vào Bát Diện Thạch, thì liền gặp tình trạng này.”
Trần An Vĩ nghe nàng nói thì lâm vào trầm tư, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát tình huống cơ thể của Âu Dương Kỳ Hân, trong lòng tràn ngập ngưng trọng.
“Tình huống của nàng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, chẳng qua là truyền thừa của vị Xích Mao Sư kia ẩn chứa quá nhiều tri thức về việc luyện đan nên khí tức toàn thân mới bị tán loạn như vậy mà thôi!”
Ảnh Nhi cũng đồng thời quan sát tình huống cơ thể nàng, lúc này nãi thanh nãi khí nói.
“Thế nhưng còn những vết thương kia thì sao?” Trần An Vĩ chỉ vào những vết thương chi chít trên cơ thể nàng, nói.
Ảnh Nhi một lần nữa quan sát kĩ càng những vết thương trên cơ thể Âu Dương Kỳ Hân, phát hiện chúng chỉ là những vết thương ngoài da, dù cho mất máu nhiều, nhưng không có gì nghiêm trọng.
Nhìn thấy cái lắc đầu của nàng, Trần An Vĩ nhẹ nhõm thở phào, đồng thời cũng đem tình hình cho nói cho hai nữ nghe.
Á Huyền Ngân cùng Cổ Tự Thư sau khi nghe xong, tâm trạng lo lắng bất an cũng dần được buông lỏng.
…
Cùng lúc đó…
Âu Dương Kỳ Hân lúc này đang đứng trên một mảnh đại lục xanh tươi tràn đầy Linh Thảo, không khí trong lành mát mẻ khiến tâm trạng căng thẳng bao lâu nay của nàng vô thức được thả lỏng.
Nàng đi dạo quanh phiến lục địa này, hứng thú ngắm nhìn các loài Linh Thảo đủ mọi đẳng cấp, từ nhỏ tới lớn đang mọc tại nơi này, trong lòng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ khác lạ.
“Tiểu nha đầu đến rồi sao?” Bất chợt lúc này, một giọng nói hiền từ vang lên khiến Âu Dương Kỳ Hân giật mình.
“Tiền bối khỏe!” Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy thân ảnh đang bước tới kia, nhẹ nhàng cúi người chào.
“Ừm!” Xích Mao Sư nhẹ gật đầu, mở miệng nói “Phụ mẫu ngươi đã được cứu, có vui không?”
“Tiền bối nói thật?” Âu Dương Kỳ Hân nở nụ cười rạng rỡ khi nghe Xích Mao Sư nói vậy. Hiển nhiên nàng rất vui mừng khi nghe tin phụ mẫu mình đã an toàn trở về.
“Lão phu không quản chuyện của đám người trẻ tuổi các ngươi, nhưng tiểu tử kia không tồi đâu!” Xích Mao Sư nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn mỉm cười hiền từ nói.
Âu Dương Kỳ Hân nghe hắn nói, trong đầu vô thức nhớ lại tình cảnh hắn vội vàng chạy đi tìm phụ mẫu cho nàng có thể tiếp nhận truyền thừa, khóe môi bất giác nhếch lên cho thấy nàng đang cảm thấy rất vui.
“Được rồi, được rồi, nhìn mặt ngươi kìa!” Xích Mao Sư nhìn thấy biểu hiện của nàng, cười cười trêu chọc “Bây giờ lão phu sẽ truyền lại toàn bộ truyền thừa của mình cho ngươi! Có thể tiếp thu được bao nhiêu phải dựa vào bản thân nha đầu ngươi rồi!”
“Được!” Âu Dương Kỳ Hân nhìn lấy Xích Mao Sư, kiên định trả lời.
Vừa dứt lời, Xích Mao Sư liền hóa thành một cỗ lực lượng huyền ảo cao thâm, không chút chần chừ mà tiến vào cơ thể Âu Dương Kỳ Hân.
Hiển nhiên, Xích Mao Sư này chỉ là một luồng tàn hồn mà hắn đã lưu lại bên trong bảo tọa, cũng chính là truyền thừa của người nào may mắn ngồi vào được bảo tọa.
Bất quá, truyền thừa của hắn không ôn hòa như tính cách vốn có của hắn, mà ngay khi tiến vào cơ thể Âu Dương Kỳ Hân, lực lượng của nó nhanh chóng bạo tăng, khiến cơ thể nàng có chút không chịu nổi.
Cơ thể nàng liên tục bị nó trùng kích, mỗi một lần là da thịt vỡ nát, lỗ chân lông rỉ máu. Cũng chính vì vậy mà Trần An Vĩ và hai nữ nhìn thấy nàng có vô số vết thương, máu nhuộm đỏ cả y phục.
Bên cạnh nàng, những loại Linh Thảo vô cùng quý hiếm bỗng nhiên biến thành dược hiệu vô cùng nồng đậm.
Chúng thông qua miệng vết thương trên cơ thể nàng, lần lượt tiến vào bên trong, đem lại cho nàng tất cả tri thức về các loại Linh Thảo kia, cùng với một thứ mà bất kì Luyện Đan Sư nào cũng khát khao muốn có – Đan Phương.
Đúng vậy, truyền thừa mà nàng đang tiếp nhận, có một loại Đan Phương đạt tới Quân cấp Hạ phẩm, thứ mà đã không còn xuất hiện tại An Nam Tinh Cầu từ vạn năm trước.
Mà trùng hợp là, trong số những loại Linh Thảo mà Âu Dương Kỳ Hân đang tiếp nhận, trong đó có cả một loài tiệm cận Quân cấp. Nó là nguyên liệu chính được liệt kê trong loại Đan Phương kia.
Phải biết rằng, chỉ cần là Đan Phương, dù chỉ đạt Địa cấp cũng đã là thứ khó cầu, càng đừng nói là một kiện Quân cấp Hạ phẩm Đan Phương.
Bởi vì chỉ cần sở hữu được Đan Phương, ngươi không chỉ có thể luyện chế được Đan Dược đó mà còn có thể dễ dàng tìm ra những phương thức cải tiến nhằm làm tăng chất lượng của viên Đan Dược kia nhờ vào Đan Phương, khiến giá cả của nó ngày một tăng cao.
“Ưm…” Âu Dương Kỳ Hân khẽ rên lên một tiếng, đôi mày liễu cau lại dường như rất đau đớn, mồ hôi chảy ướt đẫm hết cơ thể.
Hiển nhiên việc tiếp thu một Đan Phương có đẳng cấp cao như Quân cấp Hạ phẩm này không phải việc đơn giản, đổi lại là người khác đã sớm ngất đi vì trí lực không đủ.
Ở bên ngoài, Trần An Vĩ và hai nữ nhìn thấy Âu Dương Kỳ Hân chốc chốc lại cau mày, cắn lấy cánh môi tới bật cả máu, tình cảnh nhìn qua cũng đủ biết nàng đang rất đau đớn.
Bất quá bằng vào ý chí kiên cường của mình, nàng vậy mà không hề kêu lên đau đớn.
Thời gian dần trôi, khí tức trên cơ thể Âu Dương Kỳ Hân dần ổn định trở lại, quá trình tiếp nhận truyền thừa cũng dần kết thúc.
“Tiểu nha đầu, chúng là tâm huyết một đời của lão phu, mong rằng, ngươi đừng làm ta thất vọng!” Xích Mao Sư hiền từ nói một câu, rồi luồng tàn hồn cuối cùng của hắn cũng dần biến mất.
Ngay khi hắn vừa biến mất, phiến lục địa mà Âu Dương Kỳ Hân đang ngồi cũng dần tan biến, để lại một luồng ánh sáng bao bọc lấy nàng, đem linh hồn nàng trở về cơ thể thực.
Phốc!
Mà dường như Âu Dương Kỳ Hân đã vượt quá giới hạn bản thân mình, không nhịn được liền thổ huyết một ngụm, rồi sau đó triệt để ngất đi.
“Kỳ Hân!” Nhìn thấy nàng từ bảo tọa ngã xuống, Á Huyền Ngân lo lắng gọi, định tiến lại đón lấy nàng thì Trần An Vĩ đã nhanh hơn một bước, vươn tay ôm lấy giai nhân vào lòng.
Đột nhiên cảm nhận được điều gì kì lạ, ánh mắt trợn tròn nhìn khung cảnh xung quanh. Mà hai nữ sau khi tiến lại gần, cảm nhận được tình hình hiện tại cũng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy Âu Dương Kỳ Hân sau khi thổ huyết một ngụm, thiên địa nguyên khí bên trong Bát Diện Thạch dường như bị nàng triệu hoán trong vô thức, chúng điên cuồng ùa về thân thể nàng.
Mà khi chúng nó tiến vào cơ thể nàng, những vết thương thê thảm kia lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy mà lành lại, đông máu rồi kết vảy, cuối cùng là hoàn toàn lành lặn, như thể chúng hoàn toàn không tồn tại.
Khí tức trên thân như được củng cố, đem tu vi vốn chỉ là Lục Tinh Nguyên Vương cảnh một đường thăng mạnh. Mãi cho tới khi nàng đạt được Cửu Tinh Nguyên Vương cảnh thì mới chậm rãi dừng lại.
Mặc dù đột phá là vậy, nhưng chính chủ lúc này thì lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Bất quá, cảm nhận được nhịp thở của giai nhân trong tay mình đang dần ổn định trở lại, Trần An Vĩ liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống một chiếc giường nệm được chuẩn bị sẵn, Trần An Vĩ đang muốn lau đi những vết mau nơi thân thể nàng, thì đột nhiên hai bên hông lại truyền tới cảm giác đau nhói.
Bên tai lại vang lên hai tiếng nói có chút giận dữ của hai tiểu giai nhân “Chàng tính làm gì?”
“Ách… Ta chỉ định lau đi những vết máu trên cơ thể nàng ấy thôi mà?” Trần An Vĩ sắc mặt cổ quái nhìn hai nữ nói, hắn không có ý đồ gì xấu xa có được không?
Khoan đã, ý đồ xấu?
“Khụ! Ta đột nhiên nhớ ra phụ mẫu của nàng ấy vẫn còn nguy hiểm lắm, công việc nơi này giao cho hai nàng!” Trần An Vĩ chợt nhận ra điều gì, ho khan một tiếng nói, rồi nhanh chân trốn mất dạng.
Hắn quả thực có ý định muốn lau đi những vết máu kia, nhưng nếu làm vậy chẳng phải hắn sẽ phải cởi bỏ y phục của Âu Dương Kỳ Hân sao?
Nếu nàng và hắn đã có quan hệ thì không có vấn đề gì, đằng này hắn vừa không có quan hệ gì với nàng, vừa có hai nữ nhân của hắn ở đó, công việc này đáng lẽ nên để hai nữ làm thì hơn.
“Tắc trách a…” Trần An Vĩ khẽ chặc lưỡi một cái, bảo sao ánh mắt nhìn hắn của hai nữ đột nhiên giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Như thể đang hỏi rằng “Chàng thử tiếp tục xem?”
Hắn đương nhiên biết những nữ nhân của hắn đều là nữ nhân lý trí, sẽ không ghen tuông nhỏ nhặt, chẳng qua lần này làm vậy là để hắn và Âu Dương Kỳ Hân sau này không phải khó xử.
Nhưng mà… hai nữ không hề biết rằng, tên nam nhân mà các nàng vừa đuổi đi, thực sự có ý định thu cả Âu Dương Kỳ Hân vào hậu cung của mình.
Không tiếp tục suy nghĩ lung tung, Trần An Vĩ nhanh chóng trở lại nơi phụ mẫu của Âu Dương Kỳ Hân đang dưỡng bệnh.
“Tốt rồi! Khí tức của hai người họ cũng không yếu như lúc còn ở trong Thanh Dược Tiểu Giới nữa rồi!” Trần An Vĩ tay bắt mạch cho hai người, miệng vui mừng nói.
“Công tử đừng vội mừng!” Đột nhiên, một giọng nói nãi thanh nãi khí quen thuộc lại xuất hiện, như muốn dập tắc chút hào hứng kia của Trần An Vĩ.
“Vì sao lại nói vậy?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi, rõ ràng hắn cảm nhận được tình huống cơ thể bọn hắn, tất cả đều đang trở lại bình thường mà?
“Dựa theo tình hình hiện tại của bệnh nhân, Ảnh Nhi nghĩ rằng, bọn hắn đang chuẩn bị bước vào giai đoạn cuối cùng của độc tố!” Ảnh Nhi ngưng trọng nói.
“Cái gì? Độc tố?” Trần An Vĩ nghe nàng nói thì bất ngờ, hiển nhiên không hề nghĩ rằng trong người hai vị trưởng bối trước mặt này lại tồn tại độc tố. Hơn nữa, nhìn biểu hiện của Ảnh Nhi, xem ra loại độc tố này rất nguy hiểm.
“Đúng vậy! Loại độc này có tên là Phá Mạch Tán! Là một loại độc dược vốn có của một loài Yêu Thú nhỏ dạng hình rắn mang tên là Phệ Mạch Xà.” Ảnh Nhi ngưng trọng nói.
“Tu vi cao nhất có thể đạt được tuy chỉ đạt Tam giai, nhưng chỉ cần bị nó cắn trúng, người bị thương sẽ nhanh chóng bị nọc độc thôn phệ toàn bộ kinh mạch, phá bỏ căn cơ. Cuối cùng… là chết!”
Thử nghĩ mà xem, căn cơ là cội nguồn tu sĩ, là thứ khiến tu sĩ có thể tu luyện và đột phá, thế nhưng lại có một loại độc dược khiến tu sĩ không thể tu luyện được nữa, thậm chí còn khiến căn cơ giảm sút đến chết, thì nó phải kinh khủng như thế nào?
Đó cũng là lý do mà Âu Dương Kỳ Hân cảm nhận được phụ mẫu mình đang dần yếu đi.
Trần An Vĩ sau khi nghe nàng nói cũng biết tầm quan trọng của vấn đề, hắn hỏi “Có cách chữa trị không?”
“Trước tiên phải khử bỏ độc tố trong người hai vị này trước đã!” Ảnh Nhi suy nghĩ một chút liền cho ra đáp án.
“Được!” Trần An Vĩ nhận được câu trả lời, không chút chần chừ liền rạch một đường trên cổ tay của hai người họ. Không ngoài dự đoán, ngay khi có vết thương được rạch ra, từ bên trong nó lúc này, một làn khói xanh lục đậm bay ra ngoài.
Nếu để ý kĩ, có thể nhìn thấy ẩn ẩn bên trong làn khói xanh kia là một tôn tiểu xà đang lè lưỡi muốn cắn lấy Trần An Vĩ.
“Hừ, chỉ một con tiểu xà mà muốn cắn ta?” Trần An Vĩ gầm nhẹ một tiếng, Long Uy lại nhàn nhạt tỏa ra khiến con Phệ Mạch Xà run lẩy bẩy, rồi trốn mất dạng.
Không tiếp tục để ý tới chuyện này, hắn nhanh chóng điều động Hồng Hỏa Nguyên Lực tiến vào bên trong vết thương của hai vị tiền bối góp phần đẩy độc tố ra bên ngoài nhanh hơn.
Không quá lâu sau đó…
“Phù! Cuối cùng cũng giải trừ hoàn toàn Phá Mạch Tán rồi!” Trần An Vĩ lau đi mồ hôi đọng lại trên người, nhẹ giọng cảm thán một câu.
Chưa kịp vui mừng được bao lâu, thì hắn lại phát hiện ra khí tức của hai vị tiền bối không những không hồi phục, mà nó còn đang lấy tốc độ nhanh nhất mà suy kiệt.
Nếu cứ để tình trạng này, bọn họ chắc chắn sẽ chết.
“Tình trạng này là giai đoạn cuối cùng của Phá Mạch Tán, khi mà nó đang tiến dần tới Nguyên Hải!” Ảnh Nhi nhanh chóng nói.
“Có cách nào điều trị dứt điểm tình trạng này không?” Trần An Vĩ nói, hắn đã khử được toàn bộ độc tố có trong người hai vị tiền bối, thế nhưng lại không hề giúp gì được gì cho hai người họ.
“Cách thì có…” Ảnh Nhi suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Nhanh chóng nhất có thể kể đến Hộ Hồn Nguyên Hải Đan và Bổ Mệnh Phục Hồn Đan! Bất quá đó chỉ là giải pháp tạm thời, giúp bảo vệ Nguyên Hải khỏi Phá Mạch Tán!”
“Muốn điều trị dứt điểm thì cần phải có...”
Theo sau đó là hàng loạt loại Linh Thảo cần thiết để hoàn toàn trị hết Phá Mạch Tán, càng nghe khóe môi Trần An Vĩ lại càng không tự chủ mà giật liên hồi, thầm mắng tên nào viết ra cái Đan Phương này.
Bất quá hắn cũng biết có chửi rủa cũng không giúp ích được gì, vì lẽ đó liền nhanh chóng ghi nhớ, một mặt khác lại lấy ra Vạn Thú Đỉnh, bắt đầu luyện chế Hộ Hồn Nguyên Hải Đan.
Mặc dù hắn chỉ mới là Đại Tông Sư cấp bậc Luyện Đan Sư, nhưng theo ước tính của Trần An Vĩ, hắn chỉ cần một vài tháng nữa là có thể luyện chế được Hộ Hồn Nguyên Hải Đan và cả Bổ Mệnh Phục Hồn Đan!
Ở phía bên này…
Cổ Tự Thư và Á Huyền Ngân sau khi vệ sinh thân thể cho Âu Dương Kỳ Hân, cũng không tiếp tục làm phiền nàng nghỉ ngơi, mà ngược lại hai nữ hứng thú nhìn lấy nam nhân đang chìm đắm trong luyện đan kia.
Trong đầu đều hiện lên một suy nghĩ “Nam nhân lúc nghiêm túc luôn là lúc hắn có sức hút nhất!”
Đột nhiên, Cổ Tự Thư như nghĩ tới điều gì, ánh mắt trở nên tinh nghịch, hướng Á Huyền Ngân hỏi “Hai người làm thế nào mà có quan hệ với nhau vậy?”
Á Huyền Ngân đột nhiên bị hỏi phải vấn đề khó nói, gương mặt tuyệt mĩ nhanh chóng ửng đỏ, ngập ngừng nói “Ta… chuyện này…”
Cổ Tự Thư đương nhiên không buông tha, nàng nhìn chằm chằm lấy Á Huyền Ngân như thế muốn nói rằng “Cô không kể ta không bỏ qua đâu!”
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nàng, cuối cùng Á Huyền Ngân chỉ đành hít sâu một hơi nói “Bắt đầu từ lúc đó…”
------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花