103 Chương 103 Vạn Vũ Đế Vương
“Hức… hức…” Tiếng khóc nấc của nữ nhân vang lên, nàng càng khóc càng lớn, khiến cả một vùng không gian đều vang vọng tiếng khóc của nàng.
Trần An Vĩ nằm trên người nàng thu hết tình cảnh này vào mắt, trong lòng tê rần rần, hắn và nàng chỉ mới quen biết nhau, chưa hề có tình cảm, vậy mà hắn đã cướp mất lần đầu của người ta.
Dù cho có là cường giả, nhưng chung quy nàng vẫn là nữ nhân, chỉ vừa gặp hắn đã bị hắn làm ra điều tồi tệ, ai có thể chịu đựng được.
Hắn quay người rời khỏi người nàng mà nằm về bên cạnh, vươn tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của giai nhân, miệng lại thủ thỉ “Ta thực sự xin lỗi!”
Á Huyền Ngân để mặc hắn ôm lấy, nghe hắn nói cũng chẳng thèm trả lời mà vẫn tiếp tục thút thít trong lòng hắn.
Trần An Vĩ thấy nàng không để ý tới mình thì cũng không tức giận mà nhìn lấy từng vết thương trên người Á Huyền Ngân, trong lòng thương xót mà động lấy Phục Mệnh Thiên Mộc chữa trị cho nàng.
Miệng lại tiếp tục thủ thỉ “Ta biết bây giờ nàng đang rất giận ta, chỉ vì ta mà nàng lâm vào tình cảnh này.”
Á Huyền Ngân nghe hắn nói thì thân thể nhẹ run lên một chút, nhưng cũng chẳng phản ứng gì thêm.
Hắn lại tiếp tục nói “Dù rằng chúng ta đều vì ảnh hưởng của Xuân Tình Bạo Phong Vũ mà làm ra chuyện này…”
“Thế thì đã sao, chẳng phải ngươi cũng vô cùng tận hưởng sao?” Nàng thầm nghĩ, rồi như uất ức quá mà cắn lấy lồng ngực săn chắc của nam nhân, như một cách trả đũa tên nam nhân này.
Trần An Vĩ thấy nàng rốt cục cũng phản ứng lại lời mình nói, ánh mắt dịu dàng nhìn lấy tiểu giai nhân đang nghịch ngợm trong lòng mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền dài mượt của vị Tinh Linh Tộc này.
Nhìn phản ứng dễ thương không chịu nổi của nàng, Trần An Vĩ không nhịn được mà nhắm ngay đôi môi kiều diễm của nàng mà hôn xuống.
“Ưm…” Bị nam nhân hôn bất ngờ, Á Huyền Ngân trừng mắt nhìn hắn, bất quá cũng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trần An Vĩ hôn nàng một cách dịu dàng nhất, như thể hắn muốn bù đắp cho những gì hắn đã gây ra cho Á Huyền Ngân.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm. Dù hiện tại có thể nàng chưa yêu ta, ta cũng vậy, nhưng ta tin tưởng chúng ta sẽ hạnh phúc!” Trần An Vĩ nhẹ thủ thỉ vào tai nàng.
Á Huyền Ngân sau khi khóc, tâm tình cũng bình tĩnh lại đôi chút, nghe câu nói của hắn, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, rồi như chợt nghĩ tới điều gì, nàng đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói “Sau này chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết là được!”
“Nàng…” Trần An Vĩ kinh ngạc nhìn nàng, hắn không nghĩ Á Huyền Ngân có thể nói ra câu nói đó.
“Không cần nói nữa, thân phận ngươi và ta quá chênh lệch, làm sao có thể ở bên nhau?” Á Huyền Ngân chặn họng hắn, hừ lạnh một tiếng nói.
“Ý nàng là tu vi Nguyên Tôn của nàng?” Bị lời nói có phần vô tâm của nàng chọc giận, Trần An Vĩ đét lên bờ mông kiều nộn của nàng một cái, khiến giai nhân vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
Mặc dù vậy, nội tâm nàng đang cực kì bối rối, chẳng hiểu sao nàng không thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với nam nhân này.
Nếu như ban đầu là chút địch ý vì hắn khi dễ Tiểu Thư nhà nàng, thì bây giờ sau khi cùng hắn xảy ra chuyện hoang đường kia, nàng càng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Không thì sao? Ngươi định làm gì để vượt qua khoảng cách đó? Phải biết rằng hiện tại ngươi chỉ mới là một Nguyên Vương nhỏ nhoi, phải mất bao lâu ngươi mới đạt được Nguyên Tôn cảnh?”
“Khi ngươi đạt tới Nguyên Tôn cảnh thì ta có khi đã trở thành Nguyên Thánh cảnh cường giả!” Á Huyền Ngân hít sâu một hơi giữ bình tình, gằn từng câu từng chữ mà nói.
Nàng tin tưởng, sau khi nàng nói ra những điều đó, ít nhiều sẽ khiến hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người là quá xa mà từ bỏ.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Á Huyền Ngân, nghe câu nói của nàng, Trần An Vĩ không những không nhụt chí, mà ngược lại còn cảm thấy hưng phấn hơn.
“Ta nói cho nàng biết, không cần biết khoảng cách giữa ta và nàng chênh lệch bao nhiêu, ta chỉ cần biết nàng một lần là nữ nhân của ta, thì mãi mãi sẽ là nữ nhân của ta!” Trần An Vĩ nhìn nàng gằn từng chữ nói.
“Ngươi… thật bá đạo!” Á Huyền Ngân nhìn biểu hiện của hắn, cũng hết cách, nàng không nghĩ tên này nghe nàng nói vậy mà không có chút biểu hiện nản chí gì, thậm chí còn có chút hưng phấn.
“Tin tưởng ta!” Trần An Vĩ bất chợt nắm lấy tay nàng, chân thành nhìn nàng nói.
Câu nói của hắn khiến nàng sững sờ nhìn hắn, tại sao nàng lại có cảm giác lời nói của hắn rất đáng để tin tưởng, và tại sao trong lòng nàng vô thức cảm thấy vui vẻ vì những lời nói của hắn?
Nàng nhìn hắn thật lâu, rồi cũng không trả lời mà nhẹ nhàng rời khỏi lòng hắn, phất tay lấy ra một kiện y phục mặc vào người, môi thơm hé mở, nàng liếc nhìn hắn nói “Chúng ta mau tiếp tục lên đường thôi!”
Trần An Vĩ nhìn thấy biểu hiện của nàng, dù nàng không trả lời hắn, nhưng trong ánh mắt vừa nãy của nàng cho hắn biết, Á Huyền Ngân cũng có chút tin tưởng hắn.
Mỉm cười dịu dàng, hắn cũng nhanh chóng mặc lại y phục, rồi từ từ tiến lại gần giai nhân trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể thon thả thanh mát của nàng vào lòng.
Á Huyền Ngân bị nam nhân ôm bất ngờ thì thân thể lập tức khựng lại một nhịp, khóe miệng bất chợt cong lên một chút.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!” Á Huyền Ngân cố giữ cho bản thân mình bình tĩnh rồi nói, đồng thời cũng rời khỏi lòng hắn mà ngự không bay đi.
Trần An Vĩ nhẹ gật đầu, hắn cũng biết bây giờ không phù hợp để tán gẫu, vì thế cũng nhanh chân mà rời đi.
…
Ở một vùng đất trùng trùng băng giá của Hành Thiên Đại Lục, nơi tọa lạc một tòa cung điện nồng đậm Băng Hệ Nguyên Lực.
Tòa cung điện này chia làm rất nhiều tầng riêng biệt, từng tầng lại có thêm vô số Trận Văn bao phủ toàn bộ chúng. Tại trung tâm tòa cung điện này khắc ba ký tự to lớn nhưng lại vô cùng đẹp đẽ: Tuyết Vực Cung.
Tại Tuyết Vực Cung, mỗi tầng đều có công dụng đặc biệt khác nhau, có tầng là nơi ở cho các nữ nhân trong cung, cũng có tầng được dùng để làm nơi luyện tập và thi đấu cho các nàng và đủ các loại công dụng khác.
Ngoài các tầng có công dụng đã kể trên, Tuyết Vực Cung còn có những tòa cung điện nhỏ hơn quay xung quanh, chúng được gọi là Tuyết Liên Cung, là nơi ở dành riêng cho Thất Tinh Tuyết Liên các nàng.
Tại một tòa Tuyết Liên Cung được trang hoàng hai màu vàng và trắng riêng biệt, có một nữ nhân thân mặc Kim Băng Chiến Giáp ngồi đó, ánh mắt thơ thẩn nhìn về một phía, xung quanh nàng là những vị tuyệt sắc giai nhân đang ngồi oanh oanh yến yến nhìn qua cực kì vui vẻ.
“Đại tỷ, người đang nhớ hắn sao?” Bỗng một tiếng nói thanh lãnh trong trẻo vang lên, giọng điệu có chút trêu đùa. Câu nói của nàng khiến đám nữ nhân cùng lúc nhìn lấy vị giai nhân thân mặc Kim Băng Chiến Giáp kia.
Tuyết Kỳ bất chợt bị hỏi, gương mặt bỗng chốc đỏ lên, khẽ gắt một tiếng “Ta… ta làm gì có chứ!”
Nhìn thấy biểu hiện của nàng, mấy nữ đồng loạt cười khúc khích, cả những nữ tính cách khá nhạt hơn so với những nữ còn lại như Tuyết Nguyệt và Tuyết Hân cũng mỉm cười, ánh mắt thâm trường nhìn nàng.
“Đừng nhìn ta như vậy chứ! Hai muội chẳng phải là người mong hắn nhất sao?” Tuyết Kỳ bị mấy nữ nhìn như vậy ngượng chín mặt đành hướng hai tiểu sư muội song sinh mà nói ra, chính các nàng cũng là người đã hỏi nàng câu đó.
“Bọn muội… bọn muội đương nhiên mong hắn tới rồi!” Tuyết Nhi và Tuyết Mi ngập ngừng một lúc, hai gò má bất giác đỏ lên nhìn khả ái vô cùng.
Mấy nữ nhìn thấy vậy nhẹ lắc đầu, hai tiểu nha đầu này bị tên kia làm cho chết mê chết mệt rồi, trong lòng lại vô thức nhớ tới từng chiến tích của tên này, đúng thật là khiến người khác phải kinh ngạc.
…
Ở một nơi khác, tầng cao nhất của Tuyết Vực Cung, một vị nữ nhân đang ngồi xếp bằng, xung quanh nàng là tầng tầng Băng Hệ Nguyên Lực bao phủ toàn bộ căn phòng.
Thậm chí nếu để ý kĩ sẽ nhìn thấy từng mảng băng khối đang dần hình thành bên trong không khí, khiến nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống vài phần.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn sẽ rất bất ngờ. Bởi vì Tuyết Vực Cung vốn là một kiện Băng Hệ Pháp Bảo, không khí bên trong vốn đã rất lạnh so với không khí bên ngoài, vậy mà khi nàng tạo ra loại băng kia, không khí bên trong thậm chí còn lạnh hơn.
Phốc!
Bất chợt, nữ nhân dường như bị phản phệ, khóe môi tinh xảo chợt phun ra một búng máu, gương mặt tuyệt mĩ vốn hồng hào này lại tái nhợt khiến người khác nhìn vào cũng phải thương xót.
Từng tảng bảng xung quanh vì mất nguồn duy trì Băng Hệ Nguyên Lực, lúc này lần lượt tan vỡ, động tĩnh khiến Tuyết Vực Cung cũng phải rung chuyển.
“Ta bị làm sao vậy?” Tuyết An trong lòng tự hỏi, nàng đã tu luyện Đệ Tam Thức – Băng Hóa Trường Không trong Tuyết Vực Chung Tình Công này đã nhiều lần nhưng lần nào cũng bị phản phệ đúng lúc nàng gần như hóa băng được toàn bộ không gian xung quanh.
Băng Hóa Trường Không này là một cơ sở quan trọng để tu luyện những chiêu thức tiếp theo bên trong Tuyết Vực Chung Tình Công.
Bởi vì ngoài công dụng hóa băng môi trường xung quanh, tạo ra một không gian riêng biệt cô lập đối thủ, thì nó còn giúp người thi triển có thể trực tiếp điều động từng mẩu băng khối bên trong làm vũ khí tần công đối thủ. Đó cũng chính là lý do vì sao nó trở thành chiêu thức cơ sở cho các chiêu thức khác.
Đệ Nhất và Đệ Nhị Thức của Tuyết Vực Chung Tình Công dù không cần loại không gian mà Đệ Tam Thức – Băng Hóa Trường Không tạo ra, nhưng nếu được thi triển bên trong thì sức mạnh sẽ được tăng lên vài phần.
Tuyết An lúc này dường như phát hiện ra điều gì, nàng thử kiểm trả tình huống cơ thể mình.
“Không ổn!” Ánh mắt chợt co rút, nàng phát hiện ra bên trong cơ thể mình tồn tại một vùng khí đen kịch đang lấy tốc độ cực nhanh mà lan ra khắp cơ thể mình.
Nó liên tục thôn phệ Băng Hệ Nguyên Lực trong người nàng, tốc độ thậm chí còn nhanh đến nỗi nếu nàng không phát hiện, thì sợ rằng chỉ trong vài canh giờ tới, nàng sẽ chết.
“Nhị Cung Chủ, có chuyện gì vậy?” Động tĩnh lớn xảy ra khiến mấy nữ khác đều biết, lúc này nhao nhao kéo lên xem tình hình.
Trước mắt các nàng là một khung cảnh lạnh lẽo đủ khiến những nữ chưa đạt Nguyên Hoàng cảnh cũng phải rùng mình. Chỉ thấy không gian bị Băng Hệ Nguyên Lực bao phủ, từng mảng băng khối vỡ tan nát rơi vãi xung quanh.
Tại trung tâm là Nhị Cung Chủ của các nàng đang ngồi xếp bằng, khóe môi tuyệt mĩ rỉ máu, gương mặt tái nhợt cùng sắc mặt ngưng trọng. Vẻ mặt của nàng khiến mấy nữ vô thức cảm thấy bất an.
Mà lúc này, Tuyết Nhược nhận ra điều gì, nàng nhanh chóng tiến tới kiểm tra tình huống cơ thể của Nhị Cung Chủ. Kiểm tra càng lâu, sắc mặt nàng càng ngưng trọng.
Tuyết Nhược là vị Tuyết Liên bài danh Đệ Tam, nàng cũng chính là vị Luyện Đan Sư duy nhất, cũng là người sở hữu Hỏa Hệ Nguyên Sắc duy nhất của Tuyết Vực Cung.
Nhìn thấy biểu hiện của Tuyết Nhược, mấy nữ càng lo lắng hơn. Bởi vì Luyện Đan Sư như nàng còn phản ứng như vậy, chứng tỏ tình trạng của Nhị Cung Chủ đang rất nghiêm trọng.
“Tiểu Nhược, Nhị Cung Chủ rốt cục bị làm sao?” Tuyết Kỳ vẫn rất xứng danh Đại tỷ, nàng là người đầu tiên bình tĩnh nhìn lấy Tuyết Nhược hỏi.
“Nhị Cung Chủ bị công pháp phản phệ! Nó đang lấy tốc độ rất nhanh mà hướng tới Nguyên Hải Tâm của nàng!” Tuyết Nhược kiểm tra một lúc nữa rồi ngưng trọng nói ra.
Nàng không phải chưa từng bị phản phệ trong đời, cũng không phải chưa từng chữa trị cho những trường hợp bị công pháp phản phệ, vì thế rất quen thuộc với luồng khí đen kịch kia.
Nó là do Tuyết Vực Chung Tình Công tạo ra khi tâm cảnh không vững nhưng lại cố gắng đột phá. Thông thường có hai cách để loại trừ nó. Thứ nhất không cần phải nói, chính là củng cố lại tâm cảnh.
Nhưng nói thì dễ hơn làm, tâm cảnh một khi nứt vỡ, sẽ để lại ám ảnh lớn trong đời tu sĩ, nó giống như tâm bệnh, chỉ có tâm dược mới chữa được. Nói dễ hiểu chính là, muốn tháo chuông phải tìm lấy người buộc.
Cách thứ hai thì đặc trị hơn, đó chính là dùng loại lực lượng đối nghịch với nó mà truyền vào cơ thể người mắc, để nó thôn phệ lực lượng đó và tự khắc sẽ được hóa giải.
Bởi vì Tuyết Vực Chung Tình Công vốn là Băng Hệ Công Pháp, nên muốn chữa trị theo cách này thì chỉ cần có Hỏa Hệ Nguyên Lực là được. Mà vừa hay nàng cũng là người có Hỏa Hệ Nguyên Lực nha.
Tuy nhiên sử dụng cách này chỉ là phương pháp tạm thời, như để giảm đi thời gian luồng khí đen kịch kia lan ra khắp cơ thể. Người bị Tuyết Vực Chung Tình Công vẫn phải tìm cách củng cố tâm cảnh của mình.
Ngoài ra còn có thể sử dụng các loại Đan Dược có công dụng củng cổ tâm cảnh như Bình Tâm Đan, hoặc các loại Đan Dược chuyên dùng bổ sung Hỏa Hệ Nguyên Lực cũng có hiệu quả tương tự.
Nhưng khiến nàng bối rồi chính là luồng khí trong người Nhị Cung Chủ dường như không có bất kì điểm yếu nào, Băng Hệ Nguyên Lực thì khỏi nói, là thứ nó thích nhất.
Kể cả khi nàng thử truyền Hỏa Hệ Nguyên Lực vào thì nó vẫn tự nhiên mà thôn phệ, Mộc Hệ Nguyên Lực của nàng cũng không ngoại lệ.
“Nhị tỷ, tỷ thử xem!” Chợt nhớ ra điều gì, Tuyết Nhược hướng về phía Nhị tỷ của mình nói, Tuyết Ca cũng là người hay giúp nàng chữa trị cho các tỷ muội trong cung.
Trường hợp nào không cần dùng Đan Dược, tỷ ấy đều có thể giúp nàng chữa trị nhanh chóng, giảm bớt khả năng tử vong cho các tỷ muội tới mức tối đa.
Tuyết Ca nghe vậy nhẹ gật đầu, liền tiến tới bên cạnh Nhị Cung Chủ, truyền Niết Bàn Sinh Mộc Thủy vào người Tuyết An.
Sinh mệnh lực dồi giàu từ Niết Bàn Sinh Mộc Thủy tiến vào cơ thể Tuyết An, đi tới đâu, mọi thương tổn do luồng khí đen kịch kia gây ra đều được chữa trị, sự thư thái khiến đôi mày liễu giãn ra, đau đớn cũng dần biến mất.
Luồng khí đen kịch kia gặp nguồn lực lượng mới, hưng phấn rung lên rồi nhanh chóng tiến tới mà thôn phệ, rồi như gặp phải khắc tinh, càng thôn phệ nó càng nhỏ dần.
“Được rồi!” Tuyết Ca cảm nhận được tình cảnh này, nhẹ nhàng mỉm cười.
Mà Tuyết Nhược cùng mấy nữ cũng thở phào nhẹ nhõm, tình huống không còn nguy hiểm nữa là các nàng có thể yên tâm rồi.
Phốc!
Bất quá, chưa vui vẻ được bao lâu, lại một tiếng thổ huyết vang lên khiến mấy nữ giật mình.
“Nhị Cung Chủ!!!”
---------------------
Alo!
Các đạo hữu còn chờ ta không a? Thực xin lỗi, vì tới giờ này mới post chương cho các vị!
Mong các đạo hữu thông cảm cho ta nha! Chúc các vị đọc chuyện vui vẻ!
-------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花