Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 100 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

100 Chương 100 Vạn Vũ Đế Vương

“Ưm…” Cổ Tự Thư bị nam nhân chiếm lấy đôi môi kiều diễm, từng bộ vị mẫn cảm trên cơ thể lại bị đôi tay ma thuật của hắn nhào nặn thành muôn hình vạn trạng, cảm giác mới lạ khiến nàng chỉ có thể để yên mặc cho nam nhân bày bố.

“Nàng mẫn cảm quá bảo bối!” Trần An Vĩ bất chợt cười tà nhìn nàng, hắn chỉ vừa mới hôn nàng, tay cũng chỉ vừa xoa nắn đôi gò bông đào mềm mại, mà khẽ suối ở dưới của nàng đã bắt đầu róc rách nước.

“Ưm… còn chẳng phải do chàng sao?” Cổ Tự Thư hờn dỗi nói, trong khoảng thời gian ở trong Bát Diện Thạch, nhìn qua không ít lần hắn cùng các tỷ muội khác ân ái, nàng cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.

Lúc này lại bị hắn trêu chọc từng bộ vị mẫn cảm, nàng làm sao có thể không động tình?

“Á… ưm…” Dưới sự thuần thục lão luyện của Trần An Vĩ, Cổ Tự Thư đương nhiên chẳng thể chịu nổi, hạ thể co giật dữ dội, từng dòng thánh thủy từ u cốc thần thánh phun ra thành dòng.

Trần An Vĩ càng không nhịn được mà cúi người xuống u cốc mềm mại kia mà húp lấy húp để.

“Á, đừng mà…” Cổ Tự Thư thấy hắn như vậy thì vươn tay muốn đẩy hắn ra, nào ngờ chưa kịp hành động thì đã bị nam nhân bắt lấy, đem bàn tay nhỏ nhắn của nàng đặt lên tiểu huynh đệ đã sớm ngẩng đầu, đôi môi lại một lần nữa bị chiếm lấy.

Trần An Vĩ thậm chí còn đem cái lưỡi dính đầy thánh thủy của mình tiến sâu vào bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của giai nhân, không ngừng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng mà nhấm mút.

“Ưm…” Cảm nhận được khí tức nam tính mạnh mẽ của Trần An Vĩ, ở phía dưới lại đang nắm lấy côn thịt của nam nhân, Cổ Tự Thư ưm nhẹ một tiếng, rồi cũng dần hòa nhập với hắn.

Bàn tay nhỏ nhắn lấy hết can đảm mà xoa nắn tiểu huynh đệ của nam nhân, thỉnh thoảng lại vuốt ve đầu nấm hồng hào của hắn.

Hít!

Động tác của nàng khiến Trần An Vĩ cũng phải kinh ngạc đôi chút, nhưng rồi rất nhanh lại tiếp tục phần việc của mình. Đôi gò bông đào của giai nhân bị bàn tay ma thuật của hắn nhào nặn tới muôn hình vạn trạng, thỉnh thoảng còn se lấy hai nhũ hoa đã căng cứng của nàng.

Tay còn lại thì lướt trên từng thớ thịt mềm mại của giai nhân, lướt xuống thẳng phía dưới u cốc mê người của nàng mà trêu chọc.

Từng động tác của hắn khiến Cổ Tự Thư cảm thấy linh hồn mình đang lìa khỏi xác, cảm giác lâng lâng khó tả khiến nàng chỉ còn biết rên rỉ cùng uốn éo theo cử động của hắn.

“Ưm… Tiểu Vĩ… thiếp ngứa quá…” Cổ Tự Thư chịu hết nổi, toàn thân thấy trống rỗng chỉ đành lên tiếng khẩn cầu.

Trần An Vĩ cũng nhịn hết nổi, nghe nàng nói thì xém chút bùng nổ mà đút vào. Bất quá hắn cố gắng nín nhịn vì tiểu huynh đệ vẫn còn rất khô, nếu đút vào nàng sẽ rất đau. Vì thế, hắn ghé sát tai nàng thủ thỉ một câu, khiến giai nhân đỏ bừng mặt.

Cổ Tự Thư liếc xéo hắn một cái, rồi trong ánh mắt nóng rực của Trần An Vĩ, nàng cúi đầu, hé miệng nhỏ ngậm lấy tiểu huynh đệ của hắn.

Mặc dù ban đầu còn trúc trắc chưa quen, nhưng nhìn thấy biểu hiện sung sướng của hắn, bản năng nữ nhân bên trong nàng lập tức trỗi dậy, Cổ Tự Thư càng ra sức bú mút, hai tay nhẹ nhàng vân vê hai hòn long ngọc của hắn.

Động tác của nàng khiến Trần An Vĩ không thể nhịn nổi nữa, hắn gầm nhẹ một tiếng, rút tiểu huynh để ra khỏi miệng nàng, nhắm ngay khe suối thần thánh mà đâm vào.

“Ưm…” Cảm nhận được hạ thân bị xâm nhập, Cổ Tự Thư ưm lên một tiếng, đôi mày liễu cau lại cho thấy nàng đang cảm thấy đau đớn.

Trần An Vĩ đương nhiên không muốn nữ nhân yêu thương chịu đau đớn, hắn liền động lấy ý niệm, Phục Mệnh Thiên Mộc phá thể mà ra, đang muốn trị liệu cho nàng thì lại nghe bên tai thanh âm dịu dàng của Cổ Tự Thư.

“Chàng… cứ tiếp tục, thiếp có thể chịu được mà!”

Giọng điệu của nàng bị đau đớn làm cho lạc đi đôi chút, nhưng ẩn chứa trong đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nam nhân nàng yêu đang hòa nhập làm một với nàng!

Trần An Vĩ yêu thương hôn lên trán nàng một cái trấn an, hạ thân lại dồn sức đẩy mạnh.

Ót! Một dòng máu đào chảy ra, lớp màng quý giá nhất của nữ nhân bị xé toạc.

“Ưm…” Hai tiếng rên nhẹ cùng lúc vang lên, Trần An Vĩ biết Cổ Tự Thư đang rất đau, vì thế cũng cố gắng kiềm nén ham muốn của bản thân mà trườn lên phía trước, nhắm môi nàng mà hôn xuống, hai tay không ngừng xoa bóp đôi gò bồng mềm mịn của nàng nhằm xoa dịu cơn đau lần đầu của giai.

Không lâu sau, hắn đã cảm nhận được hạ thân nàng đang uốn éo mời gọi. Được giai nhân cho phép, Trần An Vĩ đương nhiên không từ chối, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đút vào.

“Ưm… mạnh lên đi chàng, thiếp không đau nữa!” Cổ Tự Thư thấy hắn vì sợ mình đau mà nhẹ nhàng, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm, bất quá nàng cũng muốn nam nhân được tận hứng.

Nghe vậy, động tác của Trần An Vĩ lập tức nhanh hơn, liên tục ra vào bên trong u cốc mê người của thê tử.

Phạch… phạch… phạch…

“Ưm… A… Sướng…” những tiếng rên khe khẽ được cất lên, lại như nghẹn ngào vì đôi môi còn bị hắn chiếm giữ.

“Sướng không bảo bối? Ta cũng sướng!” tiếng rên của nàng làm cho hắn như uống phải thuốc kích thích, hạ thân cũng dần chuyển động nhanh hơn.

“Ưm ưm… a… a… sướng quá… Tiểu Vĩ… Tiểu Vĩ…” Cơn sướng khoái khiến Cổ Tự Thư không thể suy nghĩ được gì nữa, nàng chỉ có thể gọi tên hắn theo từng nhịp nhấp.

“Bảo bối, nàng khít quá, ta yêu nàng!” Vừa nói hắn vừa ngậm một bên ngực của nàng, bên kia đã bị bàn tay hư hỏng nhào nặn thành muôn hình vạn trạng.

“A đáng ghét, chàng… là tên đại dâm tặc!” Cổ Tự Thư khẽ đánh yêu hắn một cái. Cơn sướng khoái vẫn không ngừng dâng lên, lời nói chưa ra tới miệng lại liên tục bị ngắt quãng, nàng chỉ còn biết rên rỉ “Sướng… sướng… chết thiếp rồi…”

Cả căn phòng vang lên tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng thở dốc của nam nhân cũng tiếng da thịt va chạm đầy ám muội.

Chẳng biết qua bao lâu sau, Trần An Vĩ dồn sức, hông đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút, cuối cùng bằng một tiếng rên dài của Cổ Tự Thư, nàng tiết thân, hắn cũng bắn từng đợt sinh mệnh nóng hổi vào tận cũng hoa tâm nàng.

“Ấm… ấm quá! Chàng làm thiếp sướng chết mất!” Cổ Tự Thư mệt nhoài, thở dốc nằm trong lòng hắn, tiểu huynh đệ vẫn còn cương cứng nằm trong người nàng.

Trần An Vĩ nhẹ nhàng ngả người xuống bên cạnh nàng, khẽ vuốt ve tấm lưng trần của giai nhân giúp nàng tận hưởng hết dư vị của đợt cao trào.

“Thư Nhi! Nàng gả cho ta nhé?” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng mà thủ thỉ.

Cổ Tự Thư vừa được nam nhân ân ái, vừa nghe hắn thổ lộ, trong lòng như chảy xuôi một dòng nước ấm, nàng mỉm cười nhìn hắn thủ thỉ “Bị chàng ăn sạch rồi, thiếp chỉ còn biết phó thác cho chàng! Xin đừng phụ thiếp!”

Trần An Vĩ cười yêu thương nhìn vị Ngũ Công Chúa Cổ Tự Tộc đang nép vào lồng ngực mình, nhẹ hôn lên trán nàng “Ta sẽ không!”

Hắn đối với từng nữ nhân của mình đều là thật lòng, chỉ cần đã là nữ nhân của hắn và không làm ra hành vi phản bội, Trần An Vĩ sẽ không bao giờ phụ bạc các nàng.

Cổ Tự Thư nằm trong lòng hắn, những tưởng đó sẽ là kết thúc, nhưng nàng đã lầm, nằm nghỉ chưa được bao lâu, đã cảm thấy tiểu huynh đệ của hắn lại lớn hơn một vòng.

Bốp!

“Ưm…” Chưa kịp nói thêm câu nào, đã thấy hắn xoay người nàng lại, đặt nàng ngồi lên người hắn, cử động bất ngờ khiến côn thịt đâm vào sâu bên trong khiến nàng không nhịn được mà rên lên một tiếng yêu kiều.

“Nhún đi bảo bối!” Trần An Vĩ nhìn lấy thê tử đang ngồi trên người mình, bên dưới tiểu huynh để vẫn đang ở bên trong u cốc dụ nhân của nàng, hắn nhìn nàng khích lệ nói.

Cổ Tự Thư nghe vậy liếc xéo hắn một cái rồi hạ thân cũng bắt đầu nhún lên.

“Ưm…” Xúc cảm mới lạ khiến nàng rên lên một tiếng, đôi mắt yêu mị liếc nhìn hắn.

Nàng lại một lần nữa ngồi xuống, tiểu huynh đệ được đà lại tiến vào sâu bên trong u cốc nàng.

Ở tư thế này nàng có thể cảm nhận được tiểu huynh đệ của hắn đâm sâu vào tới tận cùng hoa tâm của nàng.

“Ưm… sướng quá…” Sau vài lần ban đầu, Cổ Tự Thư dần đắm chìm trong khoái cảm, theo từng nhịp nhấp của mình, nàng chỉ cảm thấy linh hồn như được lên mây, phiêu phiêu dục tiên.

“Tốt lắm bảo bối!” Trần An Vĩ nhìn thấy thê tử của mình vậy mà chịu thực hiện tư thế này, trong lòng cảm động, khẽ lắc mình, một lần nữa lại đảo khách thành chủ.

Cảnh tượng xuân sắc ngập tràn vẫn cứ tiếp diễn…

Trước thời điểm hiện tại vài tuần thời gian, tại một nơi nào đó trên An Nam Tinh Cầu…

Nơi đây là một tòa đại điện màu đen kịch, tọa lạc trên đại dương mênh mông, khí tức nồng đậm Huyết Lực từ tòa đại điện tỏa ra nhuộm đỏ cả một vùng biển rộng lớn kia.

Bên trong tòa đại điện, một nam tử trung niên đang quỳ gối, gương mặt tràn đầy hoảng sợ đang ngước nhìn một thân ảnh ngồi gần đó.

Rắc! Rắc!

Tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng khiến đám người vô thức run rẩy, mà tên nam tử trung niên kia càng là hoảng sợ đến mức thổ huyết.

“Giải quyết một tiểu tử cũng không làm được, ta còn nuôi các ngươi làm gì?” Thân ảnh thần bí kia hờ hững nói, nhưng đám người có thể cảm nhận được sự tức giận ấn giấu bên trong.

“Thuộc hạ…” Nam tử trung niên chưa kịp nói hết câu, đã nhìn thấy trời đất quay cuồng, đầu hắn bay khỏi thân thể, mà thân thể hắn cũng không thoát khỏi số phận khi nó dần teo tóp lại rồi cuối cùng là hoàn toàn tan biến.

Nếu Huyết Hào và Huyết Diễn còn sống, bọn hắn sẽ nhận ra nam tử trung niên xấu số này và hét toáng lên một tiếng “Môn Chủ!”

Không sai, nam tử trung niên này là Môn Chủ Huyết Hải Môn, Huyết Hùng. Nhưng khi nhận ra điều đó, ngươi sẽ càng hãi hùng hơn khi biết thân ảnh kia vậy mà lại có thể một kích tiêu diệt cường giả Nguyên Tông cảnh như hắn?

Phải biết rằng, Trần An Vĩ khi đang ở trong trạng thái mất kiểm soát mới có thể nhờ vào Sát Vực cùng Chiến Vực một kích tiêu diệt Nguyên Tông cảnh cường giả. Ấy vậy mà thân ảnh thần bí kia lại không hề tung ra bất kì lực lượng nào vẫn có thể dễ dàng diệt đi Huyết Hùng?

Mà dường như thân ảnh kia có thân phận đặc biệt nào đó khiến cho đám người Huyết Hải Môn chỉ có thể bất lực quỳ gối cực kì cung kính.

“Huyết Hải Môn sau này sẽ do Huyết Hương làm chủ, mọi sự đều phải nghe theo nàng!” Thân ảnh thần bí kia vừa dứt lời, một nữ nhân liền xuất hiện bên cạnh hắn.

Nàng là Huyết Hương, một nữ nhân xinh đẹp. Nàng cũng tu Huyết Lực, nhưng điều đặc biệt là làn da của nàng không trắng bệch như những Huyết Hệ tu sĩ khác, mà ngược lại càng tu luyện, da dẻ nàng lại càng trở nên hồng hào.

Cộng thêm dáng người thon thả, đường cong chữ S mê người, chỗ cần lồi có lồi mà chỗ cần lõm có lõm, Huyết Hương nàng trở thành tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu nam nhân, kể cả Huyết Hệ tu sĩ và tu sĩ bình thường.

Bất quá, với tính cách lạnh nhạt vốn có, nàng luôn giữ một khoảng cách không gần không xa đối với mọi người, khiến đám nam nhân dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể chạm vào trái tim nàng.

Ngày hôm nay nàng vốn đi theo thân ảnh này, cũng chính là phụ thân nàng, đến nơi này để xem thử tình hình của An Nam Tinh Cầu, không hề nghĩ tới vừa tới nơi đã nghe được một tin động trời.

Huyết Hải Môn mà cha nàng cất công xây dựng sau bao nhiêu năm, bây giờ một tiểu tử chỉ mới Nguyên Vương cảnh cũng không giải quyết được.

Tiểu tử này thì nàng từng nghe nói, Ngũ Hành Nguyên Hải mà cha nàng đang sở hữu cũng chính là cướp được từ tên này.

Thời gian này không hiểu vì sao hắn lại có thể tiếp tục tu luyện, nhưng điều đó lại khiến cha nàng chú ý, vì thế ông đã ra lệnh cho Huyết Hải Môn nắm bắt thời cơ mà một lần nữa bắt ép tên này giao ra cơ duyên.

Nào ngờ Huyết Hải Môn một lần xuất động hai vị trưởng lão cao cấp cũng không thể làm gì được hắn, mà còn bị phản sát. Thật đáng thất vọng!

“Sắp tới tại trung tâm Hành Thiên Đại Lục có một bí cảnh sẽ mở ra, tiểu tử kia cũng sẽ tới đó, ta giao nhiệm vụ tiêu diệt tên đó lại cho con! Đừng làm ta thất vọng!” Thân ảnh kia lại nói một câu rồi dần biến mất.

“Vâng, thưa cha!” Huyết Hương cúi đầu nhận mệnh.

“Trần An Vĩ, để xem ngươi mạnh như thế nào!” Huyết Hương ánh mắt lấp lóe nhìn về một phía…

Trở về thực tại…

“Thoải mái không bảo bối?” Trần An Vĩ hưng phấn nhìn lấy thê tử đã nhão như một vũng bùn nằm trong lòng mình.

“Hứ! Chàng còn hỏi?” Cổ Tự Thư trừng mắt nhìn hắn, nam nhân này không biết tiết chế gì cả, chỉ cần được nàng cho phép là hắn liền sẽ làm liên tục.

Trong suốt quá trình đó, nàng đã bị hắn đưa lên đỉnh liên tục tám lần, nhưng hắn thì chỉ mới ra được ba lần. Mặc dù muốn hắn được tận hứng, nhưng mà một mình nàng thực sự không chiều nổi tên này.

Dù ân ái đã xong từ lâu, nhưng tới tận bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy linh hồn chưa về lại thân thể được, cảm giác lâng lâng khó tả khiến nàng chỉ muốn nằm im tận hưởng.

Nhìn lấy nam nhân đang ôm mình, nhớ lại lúc hắn cùng nàng ân ái, gương mặt tuyệt mĩ của Cổ Tự Thư bất giác đỏ bừng. Cũng may căn phòng này có cách âm, không thì nàng thực sự xấu hổ chết mất.

“Trần Thiếu Chủ, Thiếu Chủ nhà muội có lời mời!” Bất chợt bên ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của Liễu Hinh.

“Có chuyện gì quan trọng sao?” Trần An Vĩ nghe tiếng gọi lập tức trả lời, tay vẫn ôm lấy ngọc thể mềm mại của thê tử, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng, một bộ đang ru ngủ một con mèo nhỏ.

“Muội không biết a, Thiếu Chủ chỉ bảo muốn gặp huynh!” Liễu Hinh bày ra một bộ ta chỉ là người đưa tin, ta không biết gì cả.

Cổ Tự Thư nghe vậy không muốn trễ nải đại sự của nam nhân, liền chủ động nói “Chàng mau đi đi, thiếp nghỉ ngơi thêm một chút rồi sẽ theo chàng!”

Trần An Vĩ nhìn nàng mỉm cười, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của giai nhân, dịu dàng nói “Nàng vào Bát Diện Thạch nhé?”

Cổ Tự Thư nhẹ gật đầu, nàng cũng không muốn rời xa hắn quá lâu a. Ở trong Bát Diện Thạch mặc dù không trực tiếp ở bên hắn, nhưng khi cần có thể xuất hiện ngay bên cạnh hắn rồi.

Trần An Vĩ lại hôn nàng thêm cái nữa rồi động lấy ý niệm, đưa Cổ Tự Thư về Thư Vĩ Điện.

Xong xuôi mọi thứ, hắn mặc lại y phục rồi tiến về phía cửa nói “Vậy phiền muội dẫn ta đi rồi!”

Vừa hay hắn cũng có ý định đi gặp Lương Gia Bảo, bởi vì trước đó Lương Gia Bảo đã đưa vị trí cụ thể của Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo cho hắn mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì, Trần An Vĩ cảm thấy mình nên đối đáp xứng đáng.

--------------------

Chào các đạo hữu, là ta Lãnh Tư Dạ đây!

Chân thành cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ ta trong suốt thời gian qua.

Ngày hôm nay là một dấu mốc mà theo cảm nhận của tác, nó rất quan trọng. Vạn Vũ Đế Vương chính thức cán mốc 100 chương.

Trong suốt 100 ngày vừa qua, đã có những ngày tác bận công việc ngập đầu, phải thức đêm, nhưng tác rất vui, vì khi post truyện lên vẫn nhận được sự ủng hộ của các đạo hữu.

Ờm... thực sự thì ta cũng chả biết nói gì nữa, chỉ có thể chúc anh em một ngày mới tốt lành. Cảm ơn vì đã đọc truyện của ta!

-------------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 白蓮花

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.