101 Chương 101 Vạn Vũ Đế Vương
Theo sự dẫn đường của Liễu Hinh, Trần An Vĩ nhanh chóng bước tới một căn phòng cách căn phòng mà hắn và Cổ Tự Thư… e hèm làm chuyện không phù hợp với trẻ nít một khoảng không xa lắm.
Vừa bước vào căn phòng, hắn nhận ra nó được bày trí khá ngăn nắp, nội thất cùng hoa văn bên trong nó khá giống với că phòng của hắn, bất quá nó lại được trang hoàng với một tông màu hồng phấn.
“Trần Thiếu Chủ thấy căn phòng của ta đẹp chứ?” Đang quan sát khung cảnh bên trong căn phòng, chợt một giọng nói êm tai nhẹ nhàng vang lên khiến Trần An Vĩ phải ngước nhìn.
Chỉ thấy một thân ảnh nữ nhân ở cách đó không xa, nàng một thân mặc hoàng sắc bảo y, mặc dù không được như hoàng tộc, nhưng sắc vàng trên bộ y phục nàng đang mặc cũng đủ làm nổi bật khí chất trang nhã vốn có của nàng.
Dù nàng ngồi quay lưng về phía hắn, nhưng nhìn bóng lưng tuyệt mĩ cùng thân thể thon thả và vòng eo nhỏ nhắn không xương kia, Trần An Vĩ cũng biết trước mặt hắn là một tuyệt sắc giai nhân.
Đấy là cho đến khi…
“Cái này…” Trần An Vĩ khá bất ngờ khi nàng quay lại nhìn hắn. Chỉ thấy rằng dù sở hữu thân thể thon thả vạn người mê, nhưng gương mặt nàng lại không đẹp tới vậy, hay có thể nói là cực kì xấu xí.
Từng vết bỏng lan tràn trên gương mặt nàng, cùng với đó là những vết sẹo chằng chịt, từng điểm từng điểm trên gương mặt nàng đều khiến nó trở nên… hài hòa, nhưng dĩ nhiên là theo cách xấu xí.
Trần An Vĩ nhìn nàng một lúc lâu, trong đầu đang suy nghĩ, có thể ngồi trong một căn phòng sang trọng như thế này, hẳn phải là người có địa vị cao trong gia tộc.
Bất quá, nếu là vậy, Lương gia vì sao không chữa trị những vết thương kia? Phải biết rằng, dù ở thế giới nào thì nữ nhân vẫn luôn thích làm đẹp.
Ở thế giới kia của hắn, nữ nhân đã ưa chuộng các loại mĩ phẩm, thì ở thế giới này nhu cầu đó còn tăng lên gấp bội, khi Dưỡng Nhan Đan hầu như chẳng có tí tác dụng phụ nào.
Các nàng chỉ việc phục dụng nó thời gian dài là sẽ có nhan sắc tuyệt mĩ. Không những vậy, việc trùng nặn thân thể ở thế giới này dường như là một việc gì đó rất ư là bình thường.
Chỉ cần có đủ tài nguyên, ngươi muốn đúc cơ thể như thế nào cũng được. Vì thế mà việc sở hữu nhan sắc tuyệt mĩ không còn là vấn đề gì khó khăn. Ấy thế mà Vạn Bảo Hội lại để một nữ nhân như nàng mang đầy vết thương trên mặt như thế kia?
Hay là nói chính bản thân nàng cũng không muốn? Giống như Âu Dương Kỳ Hân? Hay là…
“Trần Thiếu Chủ dường như không thích dung nhan này của ta?” Đang mải mê suy nghĩ, bên tai lại vang lên giọng nói của nữ nhân, lúc này giọng nàng có vẻ có thêm chút thất vọng cùng tức giận.
Nàng hỏi hắn hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, nhìn hắn lâu hơn hắn cũng chẳng phản ứng mà tên nam nhân này lại cứ nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Trần An Vĩ nhẹ lắc đầu, thản nhiên nói “Ta chỉ đang nghĩ Vạn Bảo Hội không có cách nào chữa trị cho nàng sao?”
Nghe câu hỏi của hắn, cảm nhận được trong ánh mắt hắn không hề có sự khinh bỉ hay khiếp sợ về gương mặt của mình, nữ nhân cảm thấy hơi ngoài ý muốn, thì ra nãy giờ hắn nhìn nàng là vì suy nghĩ vấn đề này sao? Bất quá không hiểu sao trong lòng lại có chút vui vẻ.
“Trần Thiếu Chủ dường như rất quan tâm chuyện của ta?” Nữ nhân lại hỏi.
“Không, ta chỉ cảm thấy nữ nhân như các nàng xứng đáng có được dung nhan tuyệt sắc mà thôi!” Trần An Vĩ lại lắc đầu, hắn thậm chỉ còn chưa biết nàng là ai, làm sao có thể nói là quan tâm chuyện của nàng?
Nữ nhân nghe được câu nói, khóe miệng vô thức nhếch lên. Nàng đương nhiên tán đồng câu nói của hắn.
Bất quá rất nhanh, biểu cảm trên gương mặt lại thay đổi, ánh mắt ánh lên chút buồn bã, nàng thở nhẹ ra một hơi nói “Ta đã từng có một dung nhan tuyệt mĩ, nhưng mà đó đã là quá khứ rồi!”
Chưa kịp để nam nhân trước mặt phản ứng, nàng đã nói tiếp “Không nói chuyện đó nữa, mời Trần Thiếu Chủ ngồi! Tiểu đệ của ta mời ngươi tới đây nhưng hắn lại bận việc nên nhờ ta thay hắn tiếp đãi ngươi!”
Trần An Vĩ nghe nữ nhân nói vậy thì bất ngờ “Nàng là Lương Gia Quỳnh?”
Nữ nhân nghe hỏi thì mỉm cười gật đầu, nàng đương nhiên là Lương Gia Quỳnh, và nàng cũng chẳng bị gì trên gương mặt đâu, chẳng qua vì muốn thử xem hắn có điểm gì đặc biệt mà khiến các nữ nhân bên cạnh say đắm hắn như vậy, nên mới dùng Di Hình Hoán Ảnh mà thay đổi gương mặt mình thành ra như này.
Kết quả quả nhiên không làm nàng thất vọng, dù đối mặt với một gương mặt kinh khủng như thế này, nhưng Trần An Vĩ vẫn không biểu lộ có chút kiêng kị nào, thậm chí còn quan tâm lo lắng cho nàng.
“Chưa gặp mặt mà Trần Thiếu Chủ đã tặng ta một món quà lớn như vậy thật khiến Gia Quỳnh cảm thấy vinh hạnh nha!” Lương Gia Quỳnh cười nói.
“Nếu ta biết nàng bị thế này, ta đã sớm tặng nàng thứ tốt hơn!” Trần An Vĩ nhìn nàng nói, bản tính thương hương tiếc ngọc của hắn khiến hắn không nỡ nhìn một nữ nhân như nàng sở hữu gương mặt này.
Hắn mặc dù không quá quan trọng vẻ bề ngoài của người khác, nhưng nghĩ tới việc một nữ nhân phải mang một gương mặt xấu xí trong thời gian dài là hắn lại không nhịn được muốn giúp đỡ các nàng.
Nếu đổi lại là nữ nhân của hắn bị như vậy, Trần An Vĩ cũng sẽ rất đau lòng.
“Trần Thiếu Chủ thật biết đùa!” Lương Gia Quỳnh nghe câu nói của hắn, ánh mắt khẽ đổi, nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Trần An Vĩ lắc đầu, bất quá cũng không tiếp tục vấn đề này, hắn liền nói “Chẳng hay Lương Thiếu Chủ muốn gặp ta có việc gì quan trọng sao?”
“Cũng không có gì to tát, hắn chỉ muốn đa tạ ngươi vì viên Bình Tâm Đan kia, nhờ nó mà tâm cảnh của hắn vững vàng hơn, đột phá bình cảnh cũng dễ hơn. Giờ này chắc đã bế quan rồi!” Lương Gia Quỳnh nhìn hắn nói.
“Ta mới phải là người cảm tạ hắn mới đúng, nếu không có hắn, ta đã không có thông tin cụ thể của Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo!” Trần An Vĩ lại nói.
“Thực ra giá của thông tin đó cũng không hề đắt, vì thế Trần Thiếu Chủ cũng đừng cảm thấy áy náy!” Lương Gia Quỳnh nhìn bộ dạng của hắn liền nói, nàng chỉ tiện tạy đưa hắn một thông tin mà thôi, cũng không phải khó khăn gì.
“Bất quá, nếu ngươi muốn lấy được Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo, thì hãy cẩn thận Hồn Tộc.” Nàng lại lên tiếng nhắc nhở.
“Hồn Tộc?” Trần An Vĩ bất ngờ. Hắn từng được phụ thân nhắc nhớ vấn đề này, nhưng không nghĩ tới gia tộc cai quản Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo lại chính là Hồn Tộc.
“Trần Thiếu Chủ biết bọn hắn sao?” Lương Gia Quỳnh ánh mắt kinh ngạc nhìn lấy nam nhân trước mặt. Càng lúc hắn càng trở nên khó hiểu trong mắt nàng.
Trần An Vĩ gật đầu, bản thân hắn từng nhận được truyền thừa đến từ Hồn Tộc, mang tên Đế Hồn Kinh, cũng biết chút ít thông tin về bọn hắn, nhưng vấn đề là chẳng phải Hồn Tộc là một chủng tộc ở Việt Long Tinh Cầu sao?
“Hồn Tộc này rất có thể là hậu nhân của Hồn Tộc trên Việt Long Tinh Cầu, bất quá vì sống ở điều kiện khác nhau, bọn hắn không tồn tại ở dạng linh hồn nữa mà đã có thân thể thực thụ.”
“Dù có quan hệ với Hồn Tộc đã sáng tạo ra Đế Hồn Kinh, nhưng công tử vẫn nên cẩn thận thì hơn, dẫu sao bọn hắn vẫn là Hồn Tu.” Ảnh Nhi lại lên tiếng nhắc nhở.
Trần An Vĩ gật đầu tán thành cách nói của nàng, Hồn Tu vốn là những kẻ đáng gờm nhất thế giới này. Dường như trong mọi trận chiến, Hồn Tu luôn là kẻ bị nhắm tới hàng đầu.
Không phải tự nhiên mà tu vi của Hồn Tu tại thế giới này chỉ bao gồm 5 đại cảnh giới, quá trình tu luyện của Hồn Tu tuy diễn ra vô cùng khốc liệt, nhưng kết quả đạt được lại khiến vô số người thèm thuồng.
“Nếu Trần Thiếu Chủ đã biết, Gia Quỳnh cũng không tiếp tục nhiều lời. Trong vài canh giờ tới, chúng ta sẽ đến địa phận của Hành Thiên Đại Lục, Trần Thiếu Chủ nên cẩn thận!”
“Nể tình bình Dưỡng Nhan Đan mà Trần Thiếu Chủ tặng cho ta, Gia Quỳnh sẽ tiết lộ cho ngươi một tin tức.” Lương Gia Quỳnh chợt nhớ ra điều gì, nàng thản nhiên nói.
Đổi lại là người khác, nàng sẽ không miễn phí như vậy đâu. Nhưng tên này lại gây được ấn tượng tốt, nên nàng mới phá lệ một lần.
“Không biết Tiểu Thư có tin gì cho ta?” Trần An Vĩ hứng thú nhìn nàng hỏi.
“Huyết Hải Môn đột nhiên thay đổi Môn Chủ, vị Môn Chủ mới này dường như đang có dự định gì đó nhắm vào ngươi!” Lương Gia Quỳnh không nhanh không chậm nói ra.
“Ta biết rồi! Đa tạ nàng!” Trần An Vĩ cảm kích gật đầu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên giao dịch với Vạn Bảo Hội là một quyết định đúng đắn.
Hắn đương nhiên sẽ không chỉ giao dịch một lần với Lương gia, mà trong tương lai, khi những người bên cạnh Trần An Vĩ cần nhiều tài nguyên hơn, Lương gia sẽ vẫn là lựa chọn hàng đầu của hắn ngoài Nguyệt Ảnh Quầy.
Trong lúc hai người nói chuyện, thì ở bên ngoài, Vạn Lộc Thuyền cũng vừa lúc cập bến. Trần An Vĩ cũng nhanh chóng từ biệt Lương Gia Quỳnh mà tiếp tục cuộc hành trình của mình tới trung tâm Hành Thiên Đại Lục.
Trước khi đi, nàng còn tốt bụng mà nhắc nhở hắn “Đấu Giá Đại Hội sáu tháng sau cũng sẽ được tổ chức tại nơi này, nếu Trần Thiếu Chủ không tìm được Nguyên Hải Hoàn Tâm Đan, Đấu Giá Đại Hội cũng là một cách!”
Trần An Vĩ gật đầu, cảm tạ nàng lần nữa vì những thông tin nàng đã cho hắn, rồi nhanh chóng rời đi. Trực chỉ Hành Thiên Trung Tâm.
…
“Nơi này là Hành Thiên Đại Lục sao?” Trần An Vĩ trên đường tới trung tâm Hành Thiên Đại Lục, nhìn thấy từng loại địa hình khác biệt hoàn toàn so với Nhật Nguyệt Đại Lục của hắn, kinh ngạc hỏi.
Hành Thiên Đại Lục được chia làm hai phần riêng biệt với một bên nồng đậm Hỏa Hệ Nguyên Lực cùng vô vàn các loại địa hình và thiên tai liên quan tới lửa, bên còn lại thì nồng đậm Băng Hệ Nguyên Lực.
Hai mảnh của Hành Thiên Đại Lục này được nối với nhau bởi một eo biển nhỏ bé có khí hậu ôn hòa ít thiên tai hơn nằm tại trung tâm của nó. Đó cũng chính là nơi bí cảnh mở ra.
Ước chừng thời gian, Trần An Vĩ vẫn còn hơn hai tuần thời gian nữa vì thế hắn định sẽ đi thăm thú xung quanh, tạo điều kiện để sau khi từ bí cảnh trở ra sẽ đi tìm Nguyên Hải Hoàn Tâm Thảo.
Đúng lúc này, vùng không gian sau lưng hắn chợt nứt ra. Từ bên trong đó, một thân ảnh nữ nhân chậm rãi bước ra. Nàng một thân mặc bạch y bó sát, khí tức trên người nồng đậm mùi hương của Linh Thảo cho thế nàng rất có thể là một vị Luyện Đan Sư.
Mặc dù nàng không tỏa ra bất cứ khí tức nào liên quan tới tu vi, nhưng trực giác của một kẻ mạnh lên nhờ chiến đâu như Trần An Vĩ biết, nữ nhân này cực kì nguy hiểm!
Ở phía bên này, Trần An Vĩ đánh giá nữ nhân trước mặt, thì đương nhiên nàng chỉ hờ hững nhìn lấy hắn, bàn tay trắng nõn nhẹ phất một cái, một tấm Nguyên Bài liền bay về phía Trần An Vĩ.
Trần An Vĩ đang trong trạng thái đề phòng cực độ, chợt nhìn thấy nữ nhân ném về phía mình một tấm Nguyên Bài, hắn nhanh chóng bắt lấy.
Ngay khi Trần An Vĩ vừa chạm vào nó, một thứ gì đó liền được kích hoạt, từ bên trong giọng nói của Âu Dương Kỳ Hân đã vang lên “Nếu nhận được tấm Nguyên Bài này, hẳn công tử đã tới Hành Thiên Đại Lục.”
“Đây là Á Huyền Ngân, thân tín của ta! Nàng sẽ dẫn công tử tới Đan Các chi nhánh, ở đó chúng ta sẽ gặp nhau!”
Âu Dương Kỳ Hân vừa dứt lời, tấm Nguyên Bài đã lập tức vỡ nát. Mà nữ nhân kia sau khi nghe nàng nói xong cũng thu lại ánh mắt của mình, hờ hững mà nhìn hắn làm động tác mời “Mời đi theo ta!”
Trần An Vĩ nhìn thấy ánh mắt bất thường của nàng, khóe môi khẽ giật một cái, ta đã làm gì nàng nha? Rõ ràng chúng ta chỉ mới gặp mặt được không? Vậy mà hắn lại cảm nhận được trong mắt nàng dường như có chút địch ý khi nhìn hắn. Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đuổi theo nàng.
“Hừ, để ta xem ngươi có đuổi kịp không!” Á Huyền Ngân gắt một tiếng nói, tên này dám khi dễ Tiểu Thư nhà nàng, nàng phải cho hắn một bài học.
Nghĩ vậy, toàn thân nàng liền được Phong Hệ Nguyên Lực bao phủ, tốc độ gia tăng chưa từng có. Đôi chân khẽ động, thân ảnh nàng đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Trần An Vĩ.
“Ha, chỉ có chút thực lực đó thôi sao?” Á Huyền Ngân cười lạnh nhìn về phía sau đang định thả chậm tốc độ thì chợt bên tai lại vang lên giọng nói của nam nhân.
“Ta đã làm gì nàng nha?” Trần An Vĩ nhẹ nhàng nói, trên môi vẫn nở nụ cười tự tin nhìn nàng.
“Ngươi…” Á Huyền Ngân kinh ngạc nhìn lấy thân ảnh nam nhân vẫn đang song hành cùng nàng, nhìn hắn chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cùng tiêu tốn lực lượng, như thể nãy giờ đối với hắn chỉ là chuyện bình thường.
Phải biết tốc độ của nàng bây giờ dù là Nguyên Tông cảnh bình thường cũng khó đuổi kịp, đừng nói tới một Nguyên Vương cảnh như tên này.
“Đó chỉ là bắt đầu thôi!” Á Huyền Ngân bỏ lại một câu, hai tay nhanh chóng kết ấn, vô tận Phong Hệ Nguyên Lực lại một lần nữa phá thể mà ra, hóa thành đôi cánh ẩn ẩn hiện hiện sau lưng nàng.
Đôi cánh xinh đẹp kia vừa xuất hiện đã lập tức vỗ cánh, đem tốc độ của Á Huyền Ngân một lần nữa ga tăng.
Trần An Vĩ nhìn lấy cảnh tượng này, đang định đuổi theo nàng, thì lại nghe thấy Ảnh Nhi bên cạnh nãi thanh nãi khí nói “Không nghĩ tới sư phụ của Âu Dương Kỳ Hân lại có thể tìm ra một nữ nhân thuộc Tinh Linh Tộc như này!”
“Tinh Linh Tộc?” Trần An Vĩ bất ngờ hỏi, hắn chưa từng nghe tới chủng tộc nào có tên như vậy.
“Các nàng là một chủng tộc vô cùng thân thiện với thiên nhiên, sở hữu Phong Hệ và Mộc Hệ Nguyên Sắc thuần túy, các nàng là một trong những chủng tộc bồi dưỡng Linh Thảo tốt nhất vũ trụ.”
“Bất quá điều đó lại đưa đến bi kịch cho các nàng. Mặc dù Ảnh Nhi không biết ở vũ trụ của những vị tiền bối kia, Tinh Linh Tộc có gặp bi kịch tương tự không, nhưng ở Thái Dương Vũ này…” Ảnh Nhi nói tới đây thì lại ngập ngừng không nói tiếp.
Bởi vì bi kịch kia thực sự là một cảnh tượng mà không có bất kì nữ nhân nào muốn trải qua trong đời. Ngay cả nàng, cũng không hề muốn.
Trần An Vĩ nhìn thấy vẻ mặt của nàng, cũng không tiếp tục đào sâu về chuyện này, hắn thừa sức hiểu bi kịch mà nàng muốn nói tới là gì.
Thử hỏi một chủng tộc có tài năng trong việc bồi dưỡng Linh Thảo sẽ là khái niệm gì. Mạnh mẽ thì không sao, nhưng nếu ở vào thế yếu đuối, sẽ bị vô số thế lực cùng cường giả tranh đoạt.
Chủng tộc các nàng lại còn là nữ nhân, bi kịch lớn nhất mà mọi nữ nhân đều không muốn trải qua chính là gì? Chắc cũng không cần phải nói nữa.
Vì lẽ đó, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Ảnh Nhi, khẽ động ý niệm, Tốc Văn ẩn ẩn hiện hiện trên đôi chân hắn, một lần nữa Trần An Vĩ cũng biến mất.
--------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花