Trở về truyện

Trả Thù Mẹ Chồng - Chương 6

Trả Thù Mẹ Chồng

6 Chương 6

Mọi người đều biết ý nghĩa của việc bước vào sảnh đường của tổ tiên phải được cái gật đầu của những người lớn tuổi.

"Con khốn không biết xấu hổ! Tôi đã sớm luôn nói rằng con đó là một con hồ ly tinh!" Cơ thể bà Quyên run lên vì tức giận, giờ thì đã xong, bà ấy làm ầm lên như vậy nhưng bà ấy chẳng thu được gì cả, ngược lại, vô cớ giúp đỡ Tố Tố trở mình với tư cách là cháu dâu trưởng.

"Con bé là móng heo hay hồ ly tinh đều không quan trọng...hiện tại...con bé là con dâu chính thống của nhà họ Ôn...chị dâu..." Lưu Húc rất vui khi nghĩ đến sự nóng nảy và tức giận của bà Quyên. Hôm nay ở từ đường Ôn gia ngoài con cháu Ôn gia còn có nhiều con cháu họ ngoại khác.

Nếu không, cô sẽ không dám tùy tiện lên tiếng thay Tố Tố trong buổi lễ cúng tổ tiên hôm nay, đắc tội với Ôn Đống....

"Thì sao!? Tôi không nhận nó, thì con nhỏ đó không phải!" bà Quyên trong lòng rất hận Lưu Húc, ý định ban đầu của bà ấy là làm ầm ĩ như vậy là để làm xấu mặt Lưu Húc, ai ngờ rằng cô ấy dám trực tiếp nâng đở Tố Tố lên.

Càng khó chịu hơn chính là từ đầu đến cuối không ai nói cho bà biết! Ngay cả vừa nảy Ôn Quốc Đống vào đây cũng không nói cho ba ấy biết!

Việc bà Quyên bị cô cho phát điên, Tố Tố, người đang canh giữ từ đường, không biết về sự việc. Dẫu biết cũng chỉ mừng chứ không lo.

Đàn ông Ôn gia phải canh giữ từ đường, phụ nữ thì được về nghỉ ngơi vào giửa đêm.


Tố Tố cứ nghĩ về những gì cha chồng đã nói trước khi ông ấy rời đi, và cảm thấy hơi bất an. Ôn Lực vỗ vai vợ trấn an: “Đừng lo lắng… Ba chỉ nhìn dữ tợn thôi, không có chuyện gì đâu.” Tố Tố nhìn vị trí của những người thân nữ, người phụ nữ mặc đồ Đường đã biến mất.

"Ừm, tôi đi về trước. . ."

Ôn Lực giơ tay bóp eo vợ, "Đi về đi, bên ngoài đi đường tối cẩn thận..." Vừa nói vừa liếc nhìn Tố Tố tối hôm nay kiều diễm xinh đẹp, thì thầm bên tai nàng, "ngoan ngoãn nằm trên giường đợi chồng nha."

Tố Tố không khỏi thở gấp, "Đừng làm loạn..."

"Ai bảo vợ anh đẹp như vậy ... Muốn đụ chết em luôn... " Hơi thở nóng bỏng của ông chồng phả vào tai, khiến cô ngứa ngáy.

Lỗ tai Tố Tố vẫn luôn nhạy cảm, bị thổi hơi như vậy thân thể không khỏi có chút mềm nhũn, "Lưu manh... anh quỳ đi... em đi về..."

Ôn Lực nhìn ngoại hình Tố Tố khả ái, kiều mỵ, con cặc phía dưới thật sự có phản ứng, anh khàn giọng nói: "mau trở về đi."

Tố Tố vừa cúi đầu liền nhìn thấy khối u độn lên của Ôn Lực, lỗ lồn không khỏi ẩm ướt.


“em về thật nhé.”

Từ nhà tổ họ Ôn đi về đều là những con ngõ ngoằn ngoèo và tối tăm. Bởi vì Tố Tố chậm trễ một hồi, Ôn gia người nhà đều đã rời đi. Ánh trăng lạnh lẽo, xung quanh là những ngôi nhà cổ mang cảm giác cũ kỹ lâu đời. Tố Tố lợi dụng ánh trăng đi theo đoàn người phía trước không xa không gần. Mấy nữ nhân đi phía trước tựa hồ không có chú ý tới Tố Tố phía sau, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Ngươi nói Lưu Húc bà ta đêm nay làm ra chuyện như thế này, là muốn đắc tội gì với ca ca?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Trả đũa chị dâu... Chị dâu chúng ta càng xem thường Tố Tố, Lưu Húc muốn giúp Tố Tố... Chẳng phải chỉ là muốn xem bà Quyên chị dâu của cô ta tức giận mà nhảy dựng lên sao?"

“cái này… chị họ của cô ấy cũng……” Nghe người phụ nữ nói nửa chừng, cô ấy liếc nhìn những người lớn tuổi xung quanh và dừng lại, “Đó không phải là chuyện cũ từ mấy chục năm trước sao, Lưu Húc còn nhớ sao!?"
"Không sao, không sao... đừng nói nữa... cứ để hai người bọn họ cãi nhau..."

Tô Bối nghe bọn họ nói rõ ràng, lại nghĩ đến vừa rồi cha chồng đột nhiên nổi giận, liền có một kế hoạch trong tâm trí của mình. Kẻ thù của kẻ thù đúng là "bạn". Bà Quyên tối nay diễn kịch như vậy, sao không làm "áo cưới" cho cô, bà ta coi thường cô hoá ra thế nào. Xét về thái độ của những người này ngày hôm nay, nếu bà Quyên không có chồng ở bên, vẫn sẽ bị các thân nữ trong nhà chèn ép.

Tố Tố cố ý chậm lại một bước, sau khi mọi người đã lên lầu, đi tới thư phòng ở lầu một. Trước khi vào cửa cô sờ sờ vạt áo sườn xám, có chút nhăn lại, ủ rũ một chút cảm xúc gõ cửa phòng làm việc.

"Vào đi…"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.