Trở về truyện

Trả Thù Mẹ Chồng - Chương 2

Trả Thù Mẹ Chồng

2 Chương 2

Bà Quyên vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Tố Tố cứng đờ trong giây lát, hai tay nắm chặt vào nhau giấu ra sau lưng.

“mẹ…”

“mẹ cái gì mà mẹ? Tôi không có cô con gái thôn quê như cô!” khuôn mặt của bà Quyên rõ ràng nói rằng bà ấy không thích Tố Tố, và những người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bên cạnh bà ấy cũng không có gì để nói. Tố Tố bị mẹ chồng trước mặt tất cả họ hàng chế giễu không thương tiếc, dù có tốt đến mấy cũng không thể nhịn được. Lúc này người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút ngồi bên cạnh bà Quyên mỉm cười xoa dịu mọi chuyện, “ây da, tụi trẻ bây giờ ấy mà, không phải tụi nó lười biếng ... mà do mấy người già chúng ta không chịu thả lỏng thôi.. .”

“đúng vậy... con bé tên là Tố Tố... trông thật xinh đẹp...”

“nào tới đây, ngồi đây...” một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám tinh xảo ưu nhã đứng lên, nhiệt tình kéo Tố Tố ngồi xuống bên cạnh. Thấy vậy bà Quyên hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định giới thiệu với mọi người về cô con dâu này “chào dì...” Tố Tố nhẹ nhàng cười với mọi người, giống như không nhìn thấy vẻ mặt của bà Quyên, chào hỏi mọi người: “con là là vợ của anh Lực, con tên Tố Tố.”

“tốt tốt tốt...”

“mọi người xem, còn trẻ thật tốt... nếu như tôi trẻ lại mấy chục tuổi, liền gả cho một nhà phú hộ ngay..” bà Quyên ghét ra mặt liền đề cập đến việc Ôn Lực kết hôn với một phụ nữ nông thôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Vì vậy hơn hai năm nay bà chưa từng dẫn Tố Tố đi họp mặt gia đình dòng họ, sợ mất mặt. Chỉ là năm nay ông Đống chồng bà lên chức, ngày giao thừa nếu không đưa con dâu ra ngoài, rất có thể sẽ truyền ra bên ngoài lời đồn đoán. “loại con gái ở nông thôn... lấy về thật khiến người ta mất mặt...”

Tố Tố vén mái tóc xõa ra sau tai, cười dịu dàng nói: “mẹ... xã hội cũ đã mấy chục năm trôi qua rồi, người ta không còn quan niệm việc môn đăng hộ đối nửa...” mấy người phụ nữ ngồi ở đây không nhìn ra được bản chất cây kim giấu trong bông gòn của Tố Tố. Ngay cả bà Quyên người có vị trí ở trên cùng, cũng không thể trả lời, nhưng những chị dâu này cũng rất vui khi xem cuộc đối đầu của mẹ chồng và con dâu nhà bà Quyên. Ngược lại sắc mặt của bà Quyên sau khi nghe điều này hơi thay đổi, “ý của mày là gì!? Giáo dục của nhà mày là dạy mày chống lại những người lớn trong trong nhà à!?”


“bà Quyên, ngày đầu năm mới cãi nhau cái gì?”

Ông Đống vừa chạy bộ buổi sáng về, chưa kịp thay chiếc áo đẫm mồ hôi, ông tháo chiếc kính gọng bạc ra, lau hơi sương trên đó. Lúc này mới nhìn rõ trong phòng khách có rất nhiều người, Tố Tố nhỏ nhắn đang ngồi giữa các bà cô, bà dì trông rất đáng thương.

Nghe thấy âm thanh, bà Quyên tức giận liếc nhìn Tố Tố, lớn tiếng gọi: "ba chồng mày về không thấy à, còn không mau ra giúp!?!"

Tố Tố vội vàng đứng dậy, ông Đống Wen ban đầu muốn từ chối, nhưng thấy bà Quyên tức giận, ông ta đành ậm ừ.

"Ba..." Tố Tố cúi đầu đi tới trước mặt ông Đống, nhẹ giọng gọi. Ông Đống gật đầu đáp lại và không nói gì nữa.

"Quả nhiên là người nông thôn. Ngoài việc khoe mẽ vẻ ngoài xinh đẹp của mình, thì không có chút nhậy bén gì" Hai người chưa đi được bao xa thì mẹ chồng đã chế nhạo cô. Tố Tố cúi đầu nghe những lời này, nói không căm ghét mẹ chồng, không than phiền về ông chồng bất lực là hoàn toàn nói dối. Năm nay cả nhà Ôn gia cùng nhau ăn mừng năm mới, cô cũng là lần đầu tiên đến nhà cũ Ôn gia.

Ngôi nhà cũ nhìn bên ngoài có vẻ hoành tráng nhưng cách trang trí bên trong không được tốt cho lắm. Sáng nay dưới lầu phòng khách xảy ra chuyện gì, động tĩnh lớn như vậy, trên lầu ít nhiều có thể nghe được. Nhưng bị mắng lâu như vậy, Ôn Lực không có xuống giải nguy cho cô, những người khác cũng vậy. Ôn Lực là chồng của cô.. Năm nay là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt đại tộc Ôn gia. Dù biết vào Ôn gia không dễ dàng, nhưng bây giờ đối mặt không phải thế lực ôn gia, mà là bị mẹ chồng nhục mạ không thương tiếc. Nhưng là... cô không thể ly hôn, càng sẽ không ly hôn... Ôn gia, cô nhất định phải ở lại ôn gia.

Ngoại trừ đầu bếp nấu bữa tối cho đêm giao thừa và bà dì dọn dẹp nhà cửa, ngôi nhà cũ không có người hầu nào. Ông Đống cởi cái áo thun ướt đẫm mồ hôi, lộ ra phần ngực trần cường tráng, nhìn Tố Tố đang cúi đầu im lặng, ông trầm giọng nói: “Ba không cần con giúp, lời của mẹ con nói con không cần để trong lòng.... Vài ngày nữa, con và Ôn Lực dọn ra ở riêng là được."

"Cảm ơn ba... Con hiểu rồi..."

Tố Tố luôn biết tỏ ra nhu nhược trước mặt đàn ông, cô ngoan ngoãn cúi đầu không nói gì. Chỉ là từ khóe mắt trong lúc vô ý thoáng nhìn thấy thân trên trần trụi cường tráng của ông Đống, trong lòng không tự chủ được rung động. Ông Đống nhập ngũ ở tuổi mười bảy, trong những năm qua, ông ấy đã vô cùng kỷ luật trong chế độ ăn uống và công việc của mình, thân hình của ông ấy dù đã về già cũng tốt hơn nhiều so với Ôn Lực. Đặc biệt là cơ bắp trên cánh tay và múi bụng... Đến lúc này Tố Tố không dám nhìn nữa, vội vàng liếc mắt sang chỗ khác.

Cảnh tượng này trong mắt ông Đống khiến ông thay đổi suy nghĩ, nhìn cô con dâu thanh tú chịu uỷ khuất trước mặt. Ông Đống xoay người trở về phòng, không bao lâu liền mang ra một tấm thẻ."Cầm đi... Không biết mấy cô tuổi còn trẻ thích cái gì, cầm đi tự mình mua một chút gì đi, xem như là ba thay mẹ xin lỗi..." "Ba... Con không thể." Tố Tố đỏ cả mắt lắc đầu, "Ba... Con không sao... Mẹ cũng không có nói gì con hết..."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.