Trở về truyện

Trả Thù Mẹ Chồng - Chương 5

Trả Thù Mẹ Chồng

5 Chương 5

Bà Quyên nằm yên trong phòng, chờ người đến và yêu cầu bà đi xuống để thờ cúng tổ tiên. Nhưng bà ấy tỏ ra kiêu ngạo và tạo dáng, chờ đợi mãi mà không thấy ai đến. Bà bất lực nhìn thời gian trôi qua, nhưng không ai đến gọi. " Con chó cái này... con chó cái!!"

Bà Quyên tức giận đến ngực đau, nói không rõ ràng, nhưng không chịu được xấu hổ khi phải chủ động đi xuống lầu, chỉ có thể đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận. Đối với một vấn đề quan trọng như thờ cúng tổ tiên, họ dám tùy tiện lừa đảo. Bà càng nghĩ về điều đó, càng tức giận, và trong cơn tức giận, bà ấy đã ném chiếc đèn bàn đang cầm ra ngoài. Ông Đống vừa mở cửa, một chiếc đèn bàn bay về phía ông, sượt qua tai ông rồi đập vào cửa.

“Bà Quyên!!” bà Quyên bị tiếng nạt nộ đột ngột làm giật mình, lập tức nổi giận phản ứng lại. "Ôn Quốc Đống! Ông còn không tới kêu tôi bái tổ... Sau này Ôn gia sẽ không có tôi sao!? Không có một ai coi trọng tôi sao!?"

Ôn Quốc Đống sắc mặt nghiêm túc nói. Nhìn người phụ nữ trước mắt cuồng loạn gào thét, lạnh lùng nói: “bà không thích Tố Tố, chưa từng có ai ép bà phải thích con bé, cũng không ai ép bà tiếp nhận tiếp nhận con bé... Chỉ là không nghĩ tới bà không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy!"

"Tôi không biết nặng nhẹ, chẵng lẽ ông không kêu tôi xuống thờ cúng tổ tiên là lỗi của tôi sao?" ba Quyên đã tức giận trong lòng, nhưng bây giờ ông Đống lại không đứng về phía bà, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy lớn hơn.

Ông Đống nhíu mày và nghiêm túc nhìn bà Quyên, "bà có nghĩ rằng những gì bạn làm hôm nay sẽ khiến con dâu khó xử không? Tố Tố có thể mất hết mặt mũi trong nhà họ Ôn không?"

"ba Quyên, bà cho rằng Tố Tố gả cho Ôn Lực là vì gia thế Ôn gia sao, đây không phải là thời đại mấy chục năm trước, coi trọng quyền thế... Sự tình hôm nay bà làm ra, ngoại trừ làm bản thân khó xử, không có chút ảnh hưởng nào đến Tố Tố... "

"Ôn Quốc Đống! ông cùng một nhà với ai!? Cái con nhỏ nông thôn có cái gì tốt?!" Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà Quyên bị chồng thuyết giáo thanh âm sắc bén vô tình: "ông vẫn còn nghĩ về người phụ nữ đó?! có phải không!?”


“Hồ ly tinh! Họ đều là những con hồ ly tinh không biết xấu hổ!"

Ôn Quốc Đống vừa nghe lời này, lập tức mặt tối sầm lại, "Sức khỏe của bà không tốt, mấy ngày nay cứ ở trong phòng, tôi để Lưu Húc dạy dỗ Tố Tố chuyện gia đình!"

"ông... Ôn Quốc Đống! ông dám!" Trước khi bà Quyên kịp phản ứng, cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài. "Ôn Quốc Đống! Đồ khốn!"

Bà Quyên mắng một lúc lâu, nhưng không có phản hồi từ bên ngoài. Đừng nói là Ôn Quốc Đống, ngay cả Ôn Lực cũng không có tới an ủi bà. Trong hành lang, thật lâu sau mới có tiếng “dong dong dong” đục ngầu vang lên. "Chị dâu, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi... Lão gia cùng mọi người đều ở từ đường làm lễ... Chửi mắng lâu như vậy, bản thân mới là người mệt mỏi!"

"Lưu Húc! ! Không có tôi, ai còn có thể phụ trách việc thờ cúng tổ tiên? Chẳng lẽ là em sao?"

Lưu Húc kiên định đứng ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, "Con dâu trưởng không có ở đây, cũng không phải là không có cháu dâu trưởng ở nhà... Hơn chị thì không hơn, kém thì cũng không kém.."

"Cái gì!?"

Khi bà Quyên nghe thấy điều này, cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại trỗi dậy lửa giận, "Tôi không đồng ý!! Con chó cái thôn quê đó sao dám!?" Lưu Húc cười nhạo ở cửa, "Tố Tố không chỉ quản lý tốt.. .mà còn cùng đại ca dâng hương bái tổ, bái đường chúc rượu... Tố Tố còn đang cùng mọi người quỳ ở từ đường..."

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.