Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 9: Phòng Bếp Số 3

Tiên Tử Tu Hành

9 Chương 9: Phòng Bếp Số 3

Cuối cùng, còn một vài người linh căn tư chất kém, tài nghệ khảo hạch chẳng đến đâu, đã không còn ai chú ý đến, bọn hắn chỉ biết ảm đạm rời đi, từ nay về sau dứt bỏ hẳn ý định tu tiên, xuống núi an an ổn ổn sinh hoạt.

- Đa tạ đại sư tỷ cho chúng ta khảo khiệm linh căn !

Quận chúa Hiên Viên yến tiến lên vài bước, chắp tay với Tiêu Hi Nguyệt đang thu tiên cầm hành lễ. Chúng đệ tử bấy giờ mới phản ứng, cũng lục đục cảm tạ lấy đại sử tỷ.

- Không cần khách khí.

Tiêu Hi Nguyệt khuôn mặt tuyệt mỹ hồi đáp, cũng chẳng biểu hiện rõ cảm xúc. Bạch y trắng ngần trên thân lại càng tô điểm thêm khí chất thanh lãnh. Lý Tiên Tiên đứng ở đàng xa thậm chí còn không dám tiến đến nói lời cảm tạ.

Nàng từ nhỏ bị bán vào thanh lâu, hiểu rõ nhân tình nóng lạnh, vô cùng khéo léo sõi đời. Nội tâm rất ít khi cảm thấy tự ti, chỉ có một cỗ không chịu thua, không tin vào số mệnh. Nhưng trước mặt vị đại sư tỷ này, Lý Tiên Tiên lại cảm thấy cả người mình dơ bẩn không chịu nổi, không dám tiếp cận Hi Nguyệt nửa bước.

- Chúng ta vào đi thôi, chưởng môn cùng chư vị trưởng lão đã ở đại điện chờ sẵn rồi.

Tiêu Hi Nguyệt đẫn đầu đám người đi vào Tiên Vân Tông đại môn, đám đệ tử mới nhập môn ríu rít đuổi theo bộ pháp của nàng, ai nấy đều liếc đến nhìn trộm bóng lưng của nàng, ít nhiều đều bị khí chất u lãnh kia khuynh đảo. Nhất thời cũng giống như những đệ tử Tiên Vân Tông khác mà trở nên thần tượng vị sư tỷ trước mắt.


- Hi Nguyệt tiên tử…

Ở phía xa, lão nô lưu luyến nhìn bóng lưng Hi Nguyệt biến mất, lại nhìn sang đám người ủ rũ đang rời khỏi sơn môn, trong lòng lại càng biệt khuất, cảm thấy mình cùng đám người kia giống hệt nhau, đều là những kẻ thất bại.

Lão thất hồn lạc phách từ cửa nhỏ tiến vào bên trong tông phái, cặp mắt đục ngầu vô thần nhìn về hướng Đông Bắc mà vô thức bước đi.

“Nhân sinh của ta, có thể chết với tiếng đàn của Hi Nguyệt tiên tử, coi như cũng không tiếc”

“Tiên tử, lão nô…lão nô chờ ngươi ở hậu sơn…”

Trời đã vào đêm.

Sau một ngày náo nhiệt, Tiên Vân Tông hiện tại đã khôi phục yên tĩnh, được bao bọc bên trong một kết giới trận pháp cường đại. Ở bên trong tông, các loại kỳ hoa dị thảo, tiên cầm dị thú đều đã yên giấc, chỉ có một ít sinh vật sống về đêm lui tới mà thôi.

Nhìn các linh thảo quý hiếm phát ra ánh sáng nhạt, cùng với các đình đài lầu các bên trong, các con đường nhỏ phát ra ánh đèn đuốc, tô điểm vào màn đêm của Tiên Vân Tông, cảnh tượng kỳ dị chưa từng thấy bao giờ kia khiến đám đệ tử mới nhập môn đều hưng phấn dị thường.


- Trương quản sự, mọi người đã đến đông đủ rồi sao ?

Hiên Viên Yến ở cửa phòng bếp tập hợp hơn trăm người, trong lòng cũng không khõi dâng lên một cỗ tự mãn hưng phấn.

Từ một quận chúa không ai chú ý, trở thành Tiên Vân Tông nội môn đệ tử, rồi được nhậm mệnh trở thành quản sự phòng bếp của đệ tử ngoại môn. Chỉ trong một ngày, vận mệnh của Hiên Viên Yến đã xảy ra biến hoá kịch liệt.

Lúc xế chiều, nàng cùng một đệ tử nhập môn sau khi bái lạy chưởng môn, được một vị Xuất Thần cảnh sư thúc nhìn trúng mà thu nhận trở thành nhập thất đệ tử. Với lý do Hiên Viên Yến xuất thân quận chúa, thích hợp trở thành nhân viên quản lý.

Lần này, khởi điểm của Hiên Viên Yến so với đệ tử nội môn còn cao hơn rất nhiều.

Bên trong Tiên Vân tông, cường giả Xuất Thần Cảnh rất nhiều, thế nhưng không phải ai cũng muốn thu đệ tử, cho dù mỗi khi Tiên Vân Tông mở rộng thu được không ít hạt giống tốt đi nữa.

Bình thường mà nói, một cường giả Xuất Thần Cảnh hai mươi năm thu một đệ tử, đã xem như rất nhiều rồi. Mà trong hai mươi năm này, Tiên Vân Tông thu vào ít nhất ba ngàn kí danh lẫn ngoại môn đệ tử. Nội môn đếm chừng cũng có hơn năm trăm.
Vì vậy có thể thấy Hiên Viên Yến được vị sư phụ kia nhìn trúng chính là thiên đại vận khí.


- Hiên Viên đại nhân, chỉ có một tên là Lý lão hán không đến, còn lại hai trăm ba mươi tạp dịch cùng đầu bếp đều đã đầy đủ.

Một tên hai má tròn xoe, dáng người mập mạp, đôi mắt híp lại có vẻ khôn khéo vội trả lời.

Hiên Viên Yến gật đầu, nàng ta bây giờ là đệ tử của Vi trưởng lão, được sư phụ phân phó đến đây chưởng quản phòng bếp ngoại môn, xưng hô một tiếng Hiên Viên đại nhân hoàn toàn không thành vấn đề.

Dù là cấp trên có quen thân với thuộc hạ đi nữa, tôn ti xưng hô vẫn là không thể thiếu, nếu không mệnh lệnh làm sao thực thi ?

- Lý lão hán kia vì sao không đến ?

Hiên Viên Yến ngữ khí không có gì thay đổi.

- Hắn ?

Một đầu bếp mặt đầy khó chịu trả lời.
- Hắn năm nay đã hơn bảy mươi tám mươi, không còn có thể xuống núi mưu sinh, Trương đại nhân thương hại hắn cho nên mới cho hắn ở lại sơn môn, bình thường hắn chủ yếu là quét rác sống qua ngày mà thôi.

- Ngươi nói cái gì đại nhân ?

Lão quản sự mập mạp kia vội quát lớn.

- Trước mặt Hiên Viên đại nhân, các ngươi gọi ta một tiếng Trương mập là được rồi.


Một đám người nhỏ tiếng cười cười, ngôn ngữ đối với Hiên Viên Yến còn ẩn hiện khinh thường.

“Quận chúa thì như thế nào, đệ tử của trưởng lão thì thế nào ?”

“Nơi này là phòng bếp số ba của đệ tử ngoại môn, trừ phi trưởng lão tự mình đến thị sát, bằng không nơi này chính là địa bàn của bọn ta”

“Người bên ngoài đến tiếp quản, nhiều lắm chỉ chỉ điểm được đôi chút, ăn xén tiền hiếu kính mà thôi. Muốn nhúng tay quản lý phòng bếp, chân chính mò được chất béo bên trong phòng bếp này, nghĩ cũng đừng nghĩ !”
Hiên Viên Yến xuất thân hoàng thất, đối mặt thường ngày với chuyện quan trường, đối với cách hành xử của đám người trước mắt đã quá hiểu rõ.

- Vô luận là ai, cũng không thể làm trái quy tắc của Ngoại Sự Đường.

Hiên Viên Yến thần sắc đầy anh khí không chút biểu cảm nói.

- Đêm nay không có chuyện gì khác, tất cả đều đi tìm Lý lão hán mang về đây gặp ta.

- Việc này chỉ sợ không ổn !

Tên Trương quản sự mập mạp lập tức phản đối.

- Sáng mai chúng ta còn phải chuẩn bị cơm canh, ngoại môn đệ tử không thể ích cốc, thiếu một bữa cơm liền liên luỵ đến buổi sáng tu luyện của không biết bao nhiêu đệ tử, đến lúc đó trách nhiệm thật sự chúng ta không dám gánh.

- Không có gì không ổn cả.

Hiên Viên Yến cắt lời, nhàn nhạt nói.

- Sư phụ sai phái ta đến quản hạt phòng bếp số ba này, ta phải có trách nhiệm quản lý nơi đây, đêm nay ta phải nhìn thấy toàn bộ nhân thủ, bao gồm cả Lý lão hán kia !
- Hiên Viên đại nhân !

- Nếu không phục, tự đi tìm Vi trưởng lão mà bẩm báo.

Một đám người đều á khẩu cứng họng, vì chút chuyện cỏn con này đi tìm trưởng lão, chẳng phải muốn chết ?

Huống hồ Vi trưởng lão còn là sư phụ của Hiên Viên Yến, càng là muốn chết hơn ?

- Ta biết các ngươi khó xử.

Hiên Viên Yến ngữ khí chợt hoà hoãn, dĩ nhiên nàng chẳng phải cố chấp muốn thấy Lý lão hán, mà là muốn đám người này nghe lệnh. Hiện tại mục đích đã đạt được, không cần phải quá áp bách đám người này, miễn cho trong lòng bọn hắn nảy sinh oán khí.

- Tiên Vân Tông diện tích rộng lớn, Lý lão hán không biết tung tích. Thôi như vậy đi, ta đi bẩm báo sư phụ hoãn lại một chút, sáng sớm ngày mai, Lý lão hán kia xuất hiện các ngươi hãy tới tìm ta.

Quả nhiên khi nghe nàng nói không cần phải đi tìm, ai nấy đều trở nên cao hứng, ánh mắt nhìn đến Hiên Viên Yến đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
- Được rồi. Đêm nay đến đây thôi. Mang Lý lão hán đến sớm một chút. Còn lại tất cả giải tán đi.

Hiên Viên Yến dứt lời liền lạnh nhạt rời đi, cũng không có để ý đám người tạp dịch sau lưng nhìn mình thế nào.

Dẫu sao nàng tới Tiên Vân Tông mục đích chính là để tu hành, quản lý phòng bếp chỉ là thứ yếu, không thể lẫn lộn đầu đuôi chính phụ được.

- Quản sự đại nhân !

Một tên tướng mạo đáng khinh, sau ót không có tóc, vẻ ngoài khoảng chừng ba mươi mấy tiến đến trước mặt Trương quan sự, nhỏ giọng nói.

- Ngươi tính thế nào với xú nha đầu này ? Con kỹ nữ này đến từ Hiên Viên hoàng tộc, đối với việc đùa bỡn quyền lực mưu mô rất quen thuộc a, vừa đến đã khiến chúng ta ai nấy đều không thể mở miệng…

- Nàng ?

Trương quản sự cười lạnh.

- Chỉ là một con ngựa mẹ thèm địt, còn dương dương tự đắc, đêm nay không chừng không được phép trở về mà bị ép ở trên giường…
Hắn nói đến đây liền ngậm miệng lại, khiến ngốc đầu tử bên cạnh đang tức giận liền vô cùng tò mò.

- Quản sự đại nhân, ngài nói nàng sẽ bị ai…?

- Câm miệng !

Trương quản sự quát lớn một tiếng.

- Không nên hỏi thì chớ có hỏi nhiều. Ngươi sợ mình sống quá lâu ? Nhớ kỹ, đừng đắc tội nha đầu kia, chỉ cần ả không động đến gói tiền của chúng ta, không cần quan tâm việc khác.

Thấy Tống ngốc tử vẻ mặt nghi ngờ, Trương quản sự cười to vỗ vỗ ót hắn.

- Ngươi đúng là ngu xuẩn, nghĩ xem, những mỹ nữ quản sự của chúng ta trước đây làm được bao lâu ?

Tống ngốc tử trong lòng kinh ngạc, trước Hiên Viên Yến, Vi trưởng lão cũng đã từng phái đến đây mấy người nữ đệ tử chưởng quản phòng bếp. Nhưng bình thường không quá một hai tháng, những mỹ nữ quản sự này đều thăng chức, đều sớm ly khai nơi này, chuyên tâm đi theo bên cạnh Vi trưởng lão tu luyện.
- Chẳng lẽ nói…

Nghĩ đến Hiên Viên Yến vừa rồi vóc người cao gầy, đặc biệt đôi chân thẳng tắp thon dài, có thể đem chân đẹp kẹp cho nam tử sống thành chết, Tống ngốc tử bụng dưới liền nóng lên. Mỹ nhân như vậy, có thể đè ở dưới tuỳ ý lăng nhục, khiến khuôn mặt cao ngạo lãnh diễm kia lộ ra xấu hổ giận giữ, cuối cùng bất đắc dĩ thuần phục dưới háng, , miệng chứa tinh, lưỡi liếm côn...

- Khốn kiếp. Ta sao lại không có thiên phú tu tiên a !

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.