Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 13: Bại Hoại Lão Hán

Tiên Tử Tu Hành

13 Chương 13: Bại Hoại Lão Hán

Lão gia hoả này, cư nhiên dám hướng về Hi Nguyệt thủ dâm, thậm chí để ngửi được mùi của Hi Nguyệt, lão còn ném tất cả đan dược quý giá kia lên trên tảng đá.

- Ngươi…chết !

Trong chớp mắt, Tiêu Viễn sát ý phun trào, hận không thể một chưởng đem lão đầu này trực tiếp đánh chết. Thế nhưng đúng lúc này, hắn lại sửng sốt.

Ngay vị trí tay phải lão ta đang vuốt ve lên xuống, dù ẩn sau lớp vải thô không thể nhìn ra dương vật, thế nhưng cũng là nam nhân, Tiêu Viễn tuỳ ý ước lượng ít nhất phải quá hai mươi phân.

Dù trải qua Đoán Thể đạt đến Luyện Khí Cảnh, thế nhưng vật kia của lao nô cũng thật sự quá dài quá lớn đi.

Dương vật to dài cứng rắn kia nhô lên dưới quần lão hệt như một túp lều. Tay phải trong đũng quần không ngừng tuốt lên tuốt xuống, phần hông ra sức nhấp nhô tới lui, động tác phải nói....thập phần đáng khinh dơ bẩn.

Giống như lão ta cố tình để dương vật trong quần, để quy đầu ma sát với vải bố gia tăng khoái cảm vậy. Lão điên cuồng hướng về Tiêu Hi Nguyệt lay động nửa người dưới, dường như đang tưởng tượng ra tràng cảnh lấy dương vật thô to hung hăng cắm quất nơi riêng tư thánh khiết của Tiêu Hi Nguyệt. Tưởng tượng ra tràng cảnh quy đầu sưng đỏ tràn đầy trắng đục xông vào nơi Hi Nguyệt chưa từng tiếp khách kia.

Tiêu Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, đem hết tất cả ý nghĩ không trong sạch xoá đi. Không lâu sau mở mắt ra, nhãn thần chỉ còn vẻ lạnh lùng.


“Cái lão nô dơ bẩn hạ lưu này, cho dù không giết hắn đi nưa, cũng phải nghiêm khắc cảnh báo một phen. Khiến hắn không dám mò đến gần Minh Nguyệt Cư, khiến hắn vĩnh viễn không dám có bất cứ suy nghĩ không thuần khiết nào với Hi Nguyệt muội muội”

“Thậm chí là cách không hướng về Hi Nguyệt muội muội, không có chạm mặt đi nữa, cũng... không được phép !”

“Ngươi tại…”

Ngay lúc Tiêu Viễn muốn động thủ đánh bay Lý lão hán.

- Tiên tử, tiên tử…Á !!!

Lý lão hán hông hẩy cao lên, dương vật thô to liều mạng đâm đến đũng quần vải thô, lão sắc mặt đỏ lên, miệng điên cuồng kêu tiên tử, lão ta điên cùng dùng sức, cả cơ thể cong lại như giương cung, dồn lực đâm đến đũng quần.

“Phốc !”

Quần vải thô kia vậy mà bị côn thịt lão nô kia cường bạo đâm xuyên, quy đầu bên trên to lớn phát tán ra chất lỏng trong suốt, nhìn thấy rõ hai viên trứng vịt lớn nhỏ treo bên dưới dương côn đỏ sậm. Đúng lúc này, trên đỉnh quy côn đỏ sậm phun ra một cỗ tinh dịch trắng đục giống như giao long đang lao ra khỏi đầm nước.


Một phát, hai phát, ba phát.

Tinh dịch trắng đục nhầy nhụa bay thẳng xa bảy tám mét, thật giống như trên đỉnh núi có người rắc xuống bộc lưu trắng, điên cuồng hướng về Hi Nguyệt tiên tử ở xa xa vọt tới.

Tiêu Viễn cả kinh trợn mắt há hốc mồm, dù là Trúc Cơ Cảnh đi nữa, hẳn cũng chẳng thể hung hăng phóng tinh dich xa như vậy, lão nô này đã bảy tám chục tuổi, hạ thân lại tráng kiện như tráng háng, quy đầu thì đỏ sậm thô to hệt như nắm tay trẻ con, thân gậy thì nổi lên gân xanh lập lờ, tràn đầy lực lượng, khiến cho Tiêu Viễn là nam nhân cũng không khỏi cảm thấy đáng sợ.

Càng kinh người hơn Lý lão hán tuổi tác đã quá lớn, thân thể héo rút gầy gò, hiện tại cũng chỉ cao quá 1m6. Thế nhưng dương vật lão lại thô to bất thường, giống như bao nhiêu dinh dưỡng đều tập trung đi nuôi hạ thân vậy.
Dương vật của lão thoáng nhìn liền biết ắt sẽ khiến cho nữ nhân vui thích, vô cùng khí phách trên giường chiếu, là một thanh đại sát khí có thể chinh phục bất kì nữ nhân nào.

Khó có thể tưởng tượng thứ đồ vật dơ bẩn kia cắm vào thân thể nữ nhân, mang đến cho các nàng nhiều khoái cảm, cho dù là cao lãnh tiên tử như Hi Nguyệt muội muội…

“Không, ta đang suy nghĩ gì thế này”




Tiêu Viễn dừng bước, không muốn tiến gần đến vũng tinh thuỷ sền sền trên đất mà lão hán bắn ra chút nào. Xung quanh 10 mét đều tràn ngập mùi hôi thối. Thân là nam nhân, hắn sao không biết đây là mùi của thứ gì, lại càng dâng lên ghê tởm hơn.

“Tiên tử…tiên tử, tiên tử”

Lý lão hán tham lam hôn lấy khăn tay của Hi Nguyệt tiên tử trong tay mình, mùi hương nhàn nhạt ẩn hiện rất nhanh lại khiến hạ thân lão cứng rắn như lúc đầu. Nghe tiếng đàn xa xa phát ra, Lý lão hán không nhịn được mà lại tiếp tục mò tay xuống dưới dương côn chuyển động.
“…”

“Thôi !”

Tiêu Viễn lắc đầu nghĩ bụng.

“Nhìn đến lão già ốm yếu này, ta cũng không sao ra tay được. Hắn bất quá cũng là một tên thất bại, tu tiên không thành, đến nỗi chậm trễ cả đời luân lạc đến tầng chót làm tạp dịch cho Tiên Vân Tông. Loại người ham muốn hưởng lạc như thế này, muốn vọng tưởng đột phá Trúc Cơ Cảnh sao ?... khó như lên trời ! ”

Tiêu Viễn dừng lại một chút.

“Dù sao lão cũng chỉ ở dưới chân núi này lén lút. Hi Nguyệt muội cũng không biết. Thôi thì lưu lại cái mạng già cho gia hoả đáng thương này vậy…”

Bên dưới ánh trăng chiếu soi bên dưới, Tiêu Viễn càng lúc càng xa.

Chỗ cũ, lão nô thất tuần mái tóc hoa râm, lộ ra một nửa da đầu xấu xí. Trước sau vẫn hướng về Minh Nguyệt Cư điên cuồng vung bàn tay già nua sóc lên dương vật, đầy nhiệt tình cách không khinh nhờn Tiêu Vân Tông đại sư tỷ, Hi Nguyệt tiên tử.
.


.

.

.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Lý Tiên Tiên vẫn giữ thói quen dậy trễ, trong lúc mơ màng mông lung, mơ hồ nghe được tiếng đàn du dương uyển chuyển từ xa truyền đến, thanh âm này làm cho người nghe dâng trào một cỗ tích cực, tinh thần phấn chấn.

Lý Tiên Tiên cảm thấy kỳ quái, trong mơ hồ tự hỏi: Xuân Hồng Lâu khi nào lại có người dậy sớm luyện đàn vậy?

Xuân Hồng Lâu là một chốn phong lưu nổi danh ở quận Ký Châu, tỉnh Thanh Hà. Hương mãn lâu này này thuộc một thế lực giang hồ nhất lưu bảo hộ, ngày xưa đám nữ tử các nàng chỉ việc hăm học tài nghệ, hảo hảo chiêu đãi chiều chuộng khác nhân, không cần phải lo lắng người ngoài đến khi dễ kiếm chuyện.

Chính vì điều này, Xuân Hồng Lâu không được liệt vào hàng nhà thổ hạ lưu, nơi này có không ít nữ tử biêt ngâm thơ, quan khách lại quyền quý vô cùng hào phóng. Chính vì môi trường như vậy, lại khiến đám nữ nhân không khỏi ỷ lại, tránh không khỏi bản tính ganh đua, ham ăn biếng làm, kiêu ngạo ra vẻ bán nghệ không bán thân.
Một kỹ nữ sáng sớm luyện đàn, không thể không khiến đám nam nhân đêm đến phong lưu chỉ mặt chửi bới thống mạ. Kỹ nữ không biết xấu hổ, giả trang thanh cao cái gì, sớm muộn chẳng phải các ngươi vẩn mở chân dạng háng chờ đợi người quyền quý bao nuôi, đưa hạ thân phía dưới cho nam nhân tha hồ chơi đùa thưởng ngoạn ?

Thế nhưng dù thống mạ như vậy đi nữa, nam nhân tìm của lạ vẫn ưa thích đè lên đám kỹ nữ cao ngạo có tài nghệ hơn là đám nữ nhân vô dụng dễ dãi chỉ biết dạng chân chiều chuộng.

.

.

Tiếng đàn từ từ phiêu phiêu như bay bổng lên bảy tầng mây, Lý Tiên Tiên mơ hồ càng lúc càng tỉnh táo, tiếng đàn này mỹ diệu dị thường, làm cho nàng dù đang buồn ngủ cũng không có bất kỳ ý tứ oán trách.

- Thuý Nhi, ai đang gảy đàn vậy a ?

- Ai là Thuý Nhi ?

Ngoài phòng truyền đến âm thanh diễu cợt.
- Á à. Lý Tiên Tiên ngươi thật giỏi, đêm qua còn nói mình xuất thân hạ lưu, không ngờ còn có nha hoàn hầu hạ, kỹ nữ ngươi thật là tự do tự tại biết hưởng thụ a.

- Á, Lưu sư tỷ ?

Lý Tiên Tiên nghe giọng nói kia giật thót bừng tỉnh, tự trong đáy lòng chợt dâng lên một cỗ vui mừng kinh ngạc. Nàng vui sướng thống khoái bộ dạng hệt như đêm qua vừa bị một nam nhân cường tráng đầy kinh nghiệm đùa bỡn đến chảy nước, tứ chi bách hải tê dại sung sướng vẫn còn dư âm vậy.

“Đúng rồi, không còn là kỹ nữ….Ta...ta tu tiên !!!!”

“Ta là đệ tử ngoại môn nhất đẳng của Tiên Vân Tông, được hưởng đặc quyền một gian phòng riêng, so với đám đệ tử tam đẳng ngủ chung một phòng tốt hơn nhiều a”



Lý Tiên Tiên vui sướng nhảy nhót, không chỉ như vậy, tông môn thậm chí còn phân phó Lưu sư tỷ kèm cặp nàng một năm, để nàng thích nghi với cuộc sống tu luyện.
Tình cảnh hiện tại, so với trước đây hoàn toàn không giống nhau.

“Lý Tiên Tiên ta không còn là kỹ nữ, mà là tiên nhân a !!!”

Não bộ bị suy nghĩ này chiếm cứ, cơ thể trắng ngần bên trong chăn mỏng lộ ra làn da trắng như tuyết đang kích động đến phát run. Khiến cho Lưu sư tỷ đang nhìn đến vô thức khuôn mặt nóng ran lên.

- Ngươi giỏi! Cái con đĩ ngươi còn không mau rời giường ?

Lưu sư tỷ tức giận phân phó.

- Nhanh chân lên một chút ta còn dẫn ngươi đi đến học đường, cho ngươi đọc qua thư tịch. Bỏ lỡ hôm nay lại phải học lại từ đầu. Ta thật khổ mà, thật là chết mệt vì ngươi.

- Vâng vâng sư tỷ.

Lý Tiên Tiên kinh hoảng vội đứng dậy, so với bị tú bà cầm roi da đánh đập ép tiếp khách trước đây còn muốn hoảng hốt hơn.

Tối hôm trước hai người tán gẫu, Lý Tiên Tiên biết Lưu sư tỷ này cũng giống mình, có xuất thân không tốt. Gia nhập Tiên Vân Tông đã mười lăm năm vẫn chưa thể Trúc Cơ, trong lúc nói chuyện Lý Tiên Tiên còn nghe ra vị sư tỷ này không dấu được lo lắng.
Bái nhập tông môn, nội trong hai mươi năm không thể Trúc Cơ, chỉ có thể tự mình từ giã. Chẳng còn mặt mũi ở lại nội môn tu luyện.

Khoác lên áo choàng của ngoại môn đệ tử Tiên Vân Tông, đây là một loại y phục không khác gì của phàm nhân, nhưng lại có thể cử động vô cùng thoải mái nhẹ nhàng, Lý Tiên Tiên có chút vừa lòng đi ra ngoài, nhìn đến Lưu sư tỷ ở phòng khách vội hỏi.

- Sư tỷ, vừa rồi là ai vừa gảy đàn vậy ? Tiên Tiên bất tài, có học qua vài năm đánh đàn nhưng cũng chỉ múa may làm trò. Gần phòng chúng ta đâu có ai biết đánh đàn a ?

Tối hôm qua lúc phân phó phòng cho đệ tử, Lý Tiên Tiên cùng vài nữ đệ tử xuất thân không tốt giống nhau tụ lại một chỗ có nói chuyện phiếm, tất cả đều thống nhất để Lưu sư tỷ chọn phòng cho các nàng.

- Không phải chúng ta, là đại sư tỷ !
Lưu sư tỷ mỉm cười nói.

- Đại sư tỷ vào mỗi sáng sớm lẫn chạng vạng thường thúc dục Thải Phượng cầm, khiến tiếng đàn truyền khắp Tiên Vân Tông. Vừa có thể đem loại heo lười như ngươi gọi dậy, vừa có thể khiến các sư đệ sư muội tĩnh tâm ngưng thần, tăng tốc tiến độ tu hành. Mang đến không ít chỗ tốt cho Tiên Vân Tông. Nha đầu ngươi sáng mai nhớ rõ dậy sớm một chút, cùng ta tĩnh toạ nghe cầm đấy.

- Vâng sư tỷ !

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.