Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 15: Thái Thượng Vong Tình

Tiên Tử Tu Hành

15 Chương 15: Thái Thượng Vong Tình

Hiên Viên Yến cũng rùng mình.

“Không hổ là phương pháp ma tu của Lục Đạo Môn, mười kiếp người, mười kiếp súc sanh, mười kiếp yêu, cuối cùng còn phải trải qua mười kiếp cô hồn dã quỷ dạo chơi nhân gian cùng U Minh giới. Đợi đến ngàn năm tuế nguyệt trôi qua để thức tỉnh ký ức, trở thành bản thân của ngàn năm trước ?”

- Sư thúc.

Lại có đệ tử hỏi.

- Ta nghe nói trước đây có phương pháp tu phật, nghe đâu cũng có người niết bàn trường sinh, chuyện này có thật không?

- Phật hiệu đã diệt!

Trưởng lão thuận miệng nói một câu, chợt lảng sang chủ đề khác.

- Trước Trúc cơ cảnh, việc thứ hai các ngươi phải làm đó là…


…Tuyển chọn một bộ tâm pháp rèn luyện thần hồn, chuẩn bị khi tấn nhập Đạo Chi Tam Cảnh sau này.

- Cái gọi là thần hồn chính là ba hồn bảy vía, cũng là nơi ẩn chứa lực lượng thi triển thuật pháp. Ý nghĩ vừa động, liền có thể lập tức thúc dục pháp bảo, phóng thần thức dò xét phạm vi xung quanh. Cũng có thể phân liệt thần hồn, phát ra nguyền rủa quỷ dị. Hoặc cũng có thể cùng linh khí kết hợp mà hình thành bổn mệnh pháp bảo.

- Thần hồn vô cùng quan trọng, sau Xuất Thần cảnh, người tu hành có thể xuất hồn mà vân du Thái Hư, tiếp xúc U Minh giới, thấy được u hồn dạ xoa hung ác, vân vân…

- Nói cho dễ hiểu, thần hồn vô cùng quan trọng, chính là căn cơ tâm pháp.

Trưởng lão đăm chiêu tổng kết lại.

- Thân thể chỉ là túi thịt nơi hồn phách ở tạm, chỉ có thần hồn mới là bản chất của con người. Bởi vậy tu luyện tâm pháp là trọng yếu nhất. Không tu tâm pháp, chẳng khác gì một đứa bé cầm một thanh đại đao, đại đao dù có sắc bén lợi hại đến mấy đi nữa, nhưng cũng bằng thừa. Không có sức để sử dụng.

Đám người cẩn thận ghi nhớ.

Trưởng lão còn nói.


- Tu luyện tâm pháp cùng tu luyện pháp lực, nói khác biệt nhưng cũng có chỗ tương đồng.

- Pháp lực tu hành đã bị nhục thân cùng linh căn vốn có hạn chế, mỗi một công pháp lại đào tạo ra đệ tử mạnh yếu khác nhau.

- Tâm pháp cũng vậy, dù là cùng được một sư phụ chỉ dậy, cùng học một bộ tâm pháp, kết quả cuối cùng lại chẳng giống nhau. Thậm chí khác xa một trời một vật.

- Đây cũng là bởi tâm ma sinh sôi, dẫn động mất cân bằng pháp lực, là nguyên nhân chính khiến người tu hành tẩu hoả nhập ma.

Hiên Viên Yến như có điều suy nghĩ.

“Tâm pháp rèn luyện thần hồn, mà thần hồn lại khống chế pháp lực thân thể. Người tu hành ý niệm vừa động liền có thể thi triển pháp thuật, thúc dục pháp bảo, phóng thần thức dò xét, chung quy đều dựa vào năng lực mạnh yếu của thần hồn”

“Nhưng tâm pháp tu luyện lại rất khó diễn tả, vô cùng huyền diệu. Nếu bản thân có suy nghĩ xấu, thực có khả năng sinh sôi ma niệm, trở thành ma đầu như Lục Đạo Môn”


- Sư thúc.

Hiên Viên Yến chợt mở lời.

- Nếu tâm pháp cùng nhân cách có quan hệ, thế ắt có nhược điểm. Vậy nhược điểm mà tâm pháp đại sư tỷ đang tu luyện là gì?

Chúng đệ tử nghe đến đây đều gật gù, dường như cũng đều tò mò như vậy.

Đại sư tỷ đẹp thì đẹp thật, tính cánh thanh lãnh vô song, theo như các sư tỷ sư huynh nói qua, chưa từng thấy đại sư tỷ mở miệng cười, vĩnh viễn đều là bộ dạng phong khinh vân đạm kia.

Giống như nguyệt cung dị tượng của nàng.

Thanh lãnh tịch liêu.

Cô đơn chiếc bóng.

- Hi Nguyệt tu luyện chính là….Thái Thượng Vong Tình Quyết.

Trưởng lão chần chừ một chút mới trả lời, lời nói dường như ẩn hiện lo lắng cho vị đại sư tỷ kia, sợ nàng tu luyện sang đường rẽ.

Hiên Viên Yến khuôn mặt nghi hoặc.

- Trưởng lão, đại sư tỷ tính cánh vốn thanh lãnh, vì sao còn tu luyện Thái Thượng Vong Tình ? Tuy nói pháp môn không ảnh hưởng đến tình cảm của tu sĩ. Có thể đại sư tỷ vốn tính cách đã không biểu lộ cảm xúc, thế nhưng vì sao lại không chọn các pháp môn như “Hồng Trần pháp” “Lưu Tình pháp” “Bỉ Dực Song Phi” “ Khuê Trung mật thú” a ?

- Được rồi, không cần tò mò đại sư tỷ các ngươi.

Trưởng lão cười cười nói.

- Tiểu nữ này rất có thể là Nguyệt Cung tiên tử chuyển thế, mỗi một bước tu hành đều có chưởng môn và phu nhân cùng một đám trưởng lão Đạo Vận Cảnh tính toán chi li, sẽ không có chuyện nhược điểm. Tốt lắm, hiện tại bắt đầu vào vấn đề chính đi.

- Ngày đầu tiên hôm nay học chính là… linh khí cùng pháp lực !

Hiên Viên Yến liền thu lại tâm tư mà chuyên tâm nghe giảng.

Tiêu Hi Nguyệt lộ rõ ra Nguyệt Cung dị tượng, việc này truyền khắp thiên hạ, đám người nhao nhao suy đoán, nàng là Hằng Nga tiên tử của Quảng Hàn cung, hoặc là Thái Âm Tinh Quân chuyển thế. Thuyết pháp này càng truyền xa khắp nơi, thậm chí mọi người còn đồn đoán, ngay cả người Tiên giới cũng đang âm thầm chú ý đến nàng.
.

.

.

.

Tại gian nhà của Lý lão hán.

Đây là một gian nhà lụp xụp, ba mươi năm qua chưa từng sửa chữa qua, bởi vậy xuống cấp vô cùng.

Đôi mắt đục ngầu của lão có chút mê man, khịt khịt mũi ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt khiến lão nhớ lại khoảnh khắc đêm qua.

- Tiên tử, tiên tử, Hi Nguyệt tiên tử…

Lý lão hán quay sang bên cạnh gối, khăn tay của Hi Nguyệt truyền đến mùi hương cơ thể, lão liền tưởng tượng đến tràng cảnh Hi Nguyệt thời gian qua dùng đến khăn tay bỏ trước ngực này, bởi vậy mà còn vương đầy mùi thơm cơ thể xử nữ. Lão nhìn sang lấy khăn tay, bất giác cảm thấy đầy ấm áp hương khí, hạ thân lập tức sưng to lên.

- Tiên tử, tiên tử, lão nô phải áp mặt đến trước ngực tiên tử, lão nô, lão nô…

Lý lão hán nghiêng đầu, tham lam hít hà hương khí của Tiêu Hi Nguyệt phát tán ra, hai tay nắm lấy dương vật thô to hơn hai mươi phân bên dưới mà điên cuồng tuốt lên xuống.
Trong đầu nhảy lên vô số ảo tưởng, lúc thì cùng Hi Nguyệt ân ái triền miên, được ôm lấy thân thể yêu kiều thánh khiết. Lúc thì hạ thân điên cuồng lay động sau mông nàng, côn thịt thô to trượt dài trên quần áo thuần khiết, lúc thì quy đầu đỏ sậm trượt vào trong khe mông, ra sức địt đến ma sát.

- Tiên tử…a…

Lão hán xấu xí cơ thể khô héo co lại hình cánh cung, dương côn nổi gân xanh ngóc lên trần nhà, từng cỗ tinh dịch trắng đục như mũi tên bắn ra, đánh thẳng đến đỉnh gian nhà lụp xụp, giống như nóc nhà vừa phủ qua một lớp nước sơn sền sệt dinh dính vậy, thứ nước này vương vãi rồi mới chầm chậm rơi xuống.

- Lý lão hán!

Ngoài phòng truyền đến tiếng la hét tức giận của nam tử. Ngay tức thì cánh cửa gỗ liền bị đá văng, một nam tử đầu trọc bộ dạng đáng khinh nghênh ngang tiến vào.
- Cái đụ con mẹ nó!

Mới vừa đi vào phòng, Tống ngốc tử đã ngửi thấy một cổ tanh hôi nồng nặc, thường xuyên đùa giỡn nữ nhân, làm sao Tống ngốc tử không nhận ra lão vừa mới phóng xuất.

Tống ngốc tử lại văng tục, hùng hổ đi ra ngoài.

- Con mẹ nó, ngươi mau cút ra. Cái lão bất tử ngươi cơ thể già đét mà tinh lực thật sung mãn, mới sáng sớm đã hành sự. Báo hại lỗ mũi lão tử ngửi thấy cái mùi đáng ghê tởm. Mới sáng gặp lão chó già ngươi thật là xui xẻo mà.

Hắn sao không thấy hạ thân thô to của Lý lão hán, rõ ràng kích thước còn lớn gấp đôi mình.

Lý lão hán đang thủ dâm bị cắt ngang, thế nhưng khuôn mặt già nua cũng không để ý. Hắn vốn già nua tiện mệnh, trái phải bất quá đối phương đánh chết mình mà thôi, chẳng có gì phải sợ hãi nữa.

Nhưng.... cũng không đúng.
Hắn hiện tại có được khăn tay của Hi Nguyệt tiên tử, bảo vật này trong mắt Lý lão hán quan trọng hơn cái mạng già của mình nhiều lắm. Đừng nói đến bao lấy dương vật thủ dâm, bắn tinh thuỷ lên trên. Lão hán này chỉ dám để bên cạnh gối ngả đầu hít hà mà thôi, cả chạm cũng không dám chạm đến.

Hắn trước khi đem cất khăn tay này liền đi ra ngoài tắm táp sạch sẽ. Bấy giờ mới dám cầm lên chiếc khăn tràn ngập mùi hương này cẩn thận cho vào trong rương gỗ, để cạnh các đan dược trân quý lúc trước được tặng.

- Tống đại nhân.

Lý lão hán tập tễnh ra ngoài, nhìn đến Tống ngốc tử liền giả vờ tỏ vẻ mệt mỏi.

- Không biết ngài tìm lão nô có việc gì?

- Địt con mẹ, ngươi còn giả vờ ? Mới sáng sớm đã đã ngoạn lấy đồ chơi của chính mình, hôm nay không gánh một trăm gáo nước, đừng hòng nghỉ ngơi.
Lý lão hắn đang chắp tay khuôn mặt như không nghe thấy.

Tống ngốc tử cũng biết lão già này chẳng khác gì một con lợn chết, căn bản chẳng còn sợ nước sôi. Chỉ là Tống ngốc tử mắng chửi lão nhiều thành nghiện mà thôi. Ngoài chửi bới ra cũng chẳng dám động tay đến, miễn khiến lão có việc ngoài ý muốn, hắn còn phải tốn linh thạch đi thu xếp hậu quả.

- Ngươi nghe đây.

Tống ngốc tử áp chế cơn giận.

- Hiên Viên đại nhân hiện tại là chưởng quản phòng bếp số ba của đệ tử ngoại môn mới đến, tối hôm qua triệu tập tất cả mọi người đến phát biểu, chỉ có duy nhất ngươi không có mặt.

- Lão nô biết sai!

Lý lão hán không nhanh không chậm giải thích.

- Tối qua lão nô vừa nấu nước xong, cơ thể mệt mỏi định nghỉ ngơi một hồi, không ngờ lại ngủ quên mất.

- Địt con mẹ ! Ngươi cái lão già này... nói dối hết bài này đến bài khác. Cút !!!
"BỐP"

Tống ngốc tử một cước đạp tới, đem lão nô đá xa mấy mét lăn lông lốc, hùng hổ quát.

- Đêm nay đúng sáu giờ, lão tử nếu không thấy ngươi đến thì chống mắt nhìn xem ta lôi lão già ngươi đến Hình Phạt đường như thế nào.

Nói xong, Tống ngốc tử quay phắt, gương mặt liền cau lại giật giật.

“Khốn kiếp. Thứ mùi trong không khí kia…Cái lão già này, tinh khí sao lại có mùi nặng như vậy?”

- Hình Phạt đường?

Lý lão hán bò dậy, khuôn mặt tái mét. Rõ ràng khi nghe đến Hình Phạt Đường thì vô cùng sợ hãi.

“Nếu như chẳng may bị đuổi xuống núi, từ nay về sau không được nghe tiếng đàn của tiên tử, chi bằng đâm ta một kiếm chết quách tại Tiên Vân Tông này còn hơn”

Nhưng thực tế chưởng lão Hình Phạt Đường cũng là người, chỉ cần lão không phạm sai lầm quá lớn, cũng không đến mức phải gây khó dễ như vậy.
- Sáu giờ tối là lúc tiên tử đánh đàn, ta nghe xong khúc nhạc của tiên tử, sau đó trở về gặp Hiên Viên đại nhân chắc là cũng không có việc gì.

Lẩm bẩm đến đây, lão tay chân lưu loát đứng dậy, khiêng lên đòn gánh hai có hai thùng gỗ, lửng thửng đi đến ngọn núi bên kia sông mà lấy nước.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.