Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 12: Cáo Biệt

Tiên Tử Tu Hành

12 Chương 12: Cáo Biệt

Dù không quá quý giá, thế nhưng trong mười viên này có đến ba viên Trúc Cơ Đan gia tăng tỉ lệ đột phá Trúc Cơ, đây là tiên đan mà Luyện Khí Cảnh luôn ước mơ.

Hơn nữa nhìn qua đan dược của Tiểu Thanh, ít nhất là thượng phẩm Trúc Cơ Đan, thứ này dư sức đổi được hơn mười trung phẩm linh thạch, tương đương với nửa năm tích góp của tu sĩ Trúc Cơ cảnh.

Còn Luyện Khí cảnh ?

Tất nhiên còn khó khăn hơn gấp bội, từ lúc mới bắt đầu biết thổ nạp rèn luyện khí huyết thì đã phải tích góp tiết kiệm, thẳng đến khi tấn nhập Luyện Khí Kỳ viên mãn không biết bao nhiêu năm mới may ra mua được một viên Trúc Cơ Đan…

…hạ phẩm !

Là Trúc Cơ Đan hạ phẩm, không phải là thượng phẩm như của Tiểu Thanh.

Trước Trúc Cơ có ba cảnh giới nhỏ, Khí Huyết, Đoán Thể, Luyện Khí. Bởi vì ba cảnh giới này thường gây nhầm lẫn với Thai Chi Tam Cảnh và Đạo Chi Tam Cảnh. Không ít người còn đùa cợt gọi ba cảnh giới này là Phàm Nhân Tam Cảnh.

Ý tứ trêu đùa vô cùng rõ ràng, chỉ có Trúc Cơ thành công mới chân chính trở thành tu sĩ, còn dưới Trúc Cơ ? Không cần nói nhiều....đều là phàm nhân.


- Ngươi cầm lấy mấy thứ này đi.

Tiêu Hi Nguyệt lấy ra khăn tay của mình gói kỹ càng những đan dược này, đưa đến lão hán làn da vàng nến đang thất thần quỳ gối trước mắt.

Lý lão hán kịch liệt kích động, cả người run lên từng cơn.

Trước mặt lão, đôi tay trắng nõn ngọc ngà kia chính là thứ mà lão vẫn luôn hằng tham luyến vọng tưởng, Lý lão hán thậm chí còn ngửi được một cỗ mùi xử nử thơm phức, lão như người mất hồn nhìn Tiêu Hi Nguyệt trước mắt, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

- Lão nô, lão nô…lão nô…

Tiêu Viễn nhìn đến tràng cảnh trước mắt liền buồn cười, Lý lão hán cùng Hi Nguyệt muội muội của hắn có sự đối lập như trời và đất. Một là nguyệt cung tiên tử thanh lãnh, tư thái tuyệt mỹ, khí chất thánh khiết, đẹp đến mức không giống nữ tử phàm nhân.

Một cái khác là lão giả khuôn mặt đáng thương, làn da đen thui thô ráp như nông phu bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Chẳng khác gì lão nông làm việc tay chân hơn nửa đời người. Đôi mắt lão Lý đục ngầu đẫm lệ, mơ hồ còn nhìn thấy gỉ mắt. Đứng trước mặt Tiêu Hi Nguyệt lại càng xấu xí trái ngược.

Dạng người này, căn bản nếu không nói chẳng ai biết là người tiên môn, thậm chí còn thua cả ăn mày bên lề đường. Ít nhất đệ tử giang hồ Cái Bang còn ngời ngời đỉnh khí, quăng cái bánh bao còn khinh thường không thèm lấy.


Cạnh đó, Tiểu Thanh đã mất kiên nhẫn. Nghĩ bụng Lý lão hán cứ dây dưa như vậy chính là bẩn mắt Tiêu Hi Nguyệt, vội mở lời.

- Tiểu thư cho ngươi thì cứ cầm lấy.

Nàng tiến đến vừa định cầm vào khăn tay trên tay Tiêu Hi Nguyệt, Lý lão hán liền hoảng hồn, theo bản năng đưa tay ra chộp đến, bộ dạng thoáng nhìn hệt như tham lam muốn cướp đoạt lấy đan dược trong tay Tiêu Hi Nguyệt vậy.

Cử động này khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt, rõ ràng bàn tay thô ráp đen thui của lão đã chạm lên cặp ngọc thủ trắng nõn tinh tế của Tiêu Hi Nguyệt. Ba người xung quanh nhìn thấy đều vô thức nhíu mày.

Cảm giác hệt như đôi tay tao nhã thường ngày gảy Thải Phượng Cầm của Tiêu Hi Nguyệt bị Lý lão hán làm ô bẩn vậy.

- Ngươi!!

Tiêu Viễn muốn phát hoả, thế nhưng vừa nhìn đến thấy Lý lão hán sợ đến mức quỳ mọm xuống đất, rốt cuộc chỉ biết nhịn xuống, hít vào một hơi.


- Trở về đi, những đan dược này nếu ngươi không muốn dùng có thể bán lại, đổi lấy tiền tài, âu cũng đủ để ngươi tận hưởng cuộc sống giàu có đến cuối đời.

Tiêu Viễn rõ ràng có thiện ý nhắc nhở. Một viên Trúc Cơ Đan ít nhất có thể đổi lấy vạn lượng bạc, Lý lão hán ở Tiên Vân Tông đã phí thời gian cả đời, cũng nên rời tông môn. Trở về cố hương an hưởng tuổi già.
- Lão nô, lão nô…

Lý lão hán quỳ trên đất, nắm chặt khăn tay của Tiêu Hi Nguyệt, môi run run như trước, một câu cũng không nói ra được. Dường như lão đang chờ Tiêu Hi Nguyệt mở lời.

- Tuỳ ngươi định đoạt.

Tiêu Hi Nguyệt nhẹ nhàng nói một câu, Lý lão hán cơ thể đang run rẩy dần trở nên bình tĩnh, hướng về trước dập đầu liên hồi. Quỳ trên đất thoái lui mấy bước, bấy giờ mới dám đứng lên rời đi, tiến vào màn đêm tối mịt.

- Lão nhân gia này thật là…

Tiêu Viễn tâm tình phức tạp, vừa có cả thương hại xót xa cho số phận lão.

vừa bất mãn khó chịu với hành động lỗ mãng của Lý lão hán, dù muốn nói Tiêu Hi Nguyệt đi rửa tay thế nhưng cũng cảm thấy chuyện bé xé ra to, dù sao tay lão chẳng phải dơ bẩn, chỉ vì thô ráp đen nhẻm nên mới có cảm giác không sạch sẽ mà thôi.
Nhưng rồi nghĩ đến Tiêu Hi Nguyệt bị Lý lão hán chạm đến, hắn cũng dâng lên một cỗ không thoải mái, hệt như yếu hầu có gì đó chặn lại.

- Này!

Tiểu Thanh mở lời, liếc sang nhìn Tiêu Viễn.

- Ngươi có phải hay không cũng nên rời đi ? Tiên Vân Tông không có khả năng giữ ngươi qua đêm. Tiểu thư nhà ta thì lại càng không.


- Ách!

Tiêu Viễn ngượng ngùng liếc nhìn sang Hi Nguyệt muội muội của mình một cái, thấy nàng trên mặt biểu cảm vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, xác định không hề có ý định giữ hắn ngủ lại. Tiêu Viễn cũng chỉ biết rầu rĩ không vui đứng tại chỗ một hồi, không lâu sau mới mở lời.

- Hi Nguyệt muội muội, ta đây đi trước a.

Tiêu Hi Nguyệt nhẹ giọng đáp.

- Bảo trọng.

“Chỉ như vậy?”

Tiêu Hi Viễn nghĩ thầm, trong lòng càng thêm buồn bực. Hắn mơ hồ cảm thấy giữa mình và Hi Nguyệt khoảng cách lại càng xa hơn. Một đêm trò chuyện cùng nàng, ngược lại không tình cảm bằng lúc hắn mới nhìn thấy Hi Nguyệt lúc ở trước Tiên Vân Tông. Dù không nói lời nào, nhưng lại có cảm giác cả hai ánh mắt đều rất ăn ý.
“Ta nói gì sai ? Hay ta có làm gì sai sao ?”

Tiêu Viễn dĩ nhiên là đa sầu đa cảm, hắn sao không biết Hi Nguyệt tính cách vốn là như vậy, bất ôn bất hoả, vĩnh viễn không có tình cảm dao động quá nhiều.

Hoàn toàn phù hợp với hình ảnh nguyệt cung tiên tử cô tịch trong tưởng tượng ở Quảng Hàn Cung kia.

- Hi Nguyệt…

Tiêu Viễn luyến tiếc muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra được, cũng không biết nên nói gì, không biết nói từ đâu.

- Còn chưa chịu đi?

Triệu Tiểu Thanh xoa eo khẽ nói. Rõ ràng là đóng vai phản diện đuổi Tiêu Viễn đi. Dĩ nhiên cả nàng và Tiểu Lan đêm nay nhiệm vụ chỉ có vậy.

- Hi Nguyệt muội muội!

Tiêu Viễn hít sâu một hơi định thần, ngữ khí vừa thong thả nhưng không kém phần kiên định.

- Ta tương lai nhất định sẽ đuổi kịp bước tiến của ngươi, cùng ngươi một chỗ trở thành cường giả Độ Kiếp Kỳ…cùng ngươi một chỗ phi thăng tiên giới trở thành tiên nhân !
Nhãn thần hắn nhiệt huyết nhìn Tiêu Hi Nguyệt, đối lập với nhãn cầu xinh đẹp u tĩnh như nước của nàng. Ngay lúc này, trong đôi mắt trong suốt của Tiêu Hi Nguyệt, Tiêu Viễn cảm giác như đã lại tìm thấy sự ăn ý trước đây.

Thứ cảm giác khó nói này vô cùng huyền diệu, cũng chính là thứ cảm giác Tiêu Viễn ra sức hướng tới theo đuổi.

Giống như lúc này, hắn cùng Hi Nguyệt tâm ý tương thông. Tiêu Viễn như bước vào được bên trong thế giới nội tâm cô tịch của Hi Nguyệt, cảm nhận được toàn bộ tình cảm của đối phương.

- Cái tên hỗn đãn này!!

Triệu Tiểu Thanh thấy hai người im lặng đối mặt, liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Nha đầu này sao không thấy, Hi Nguyệt vậy mà thẹn thùng.

“Tiểu thư cùng hắn thâm tình đối diện, chẳng lẽ nói Tiêu Viễn thật có khả năng trở thành…”
Tiểu Thanh nghĩ đến đây, khuôn mặt liền đỏ bừng. Quay sang nhìn tỷ tỷ mình, phát hiện ra tỷ tỷ nàng cũng cúi đầu ngượng ngùng y hệt, hiển nhiên cũng nhìn thấy tiểu thư nàng cùng Tiêu Viễn quan hệ thân mật bất thường.

Tương lai rất lớn có khả năng chiếm được tình cảm của tiểu thư, các nàng la nha hoàn hầu hạ cũng chẳng thoát khỏi viễn cảnh làm ấm giường cho Tiêu Viễn.

- Hi Nguyệt muội muội, ta đi đây!

Tiêu Viễn tiến lên cầm lấy tay nhỏ của Tiêu Hi Nguyệt, cũng chẳng để ý đến hai tỷ muội song sinh nhìn mình cả kinh, vội tiến đến hôn nhẹ lên gò trán trơn bóng của Hi Nguyệt.

- Viễn ca ca, bảo trọng.

Tiêu Hi Nguyệt líu ríu nói, giọng nói nhẹ nhàng như thanh tuyền thấm vào lòng người.

- Hi Nguyệt, chờ ta!

Chỉ để lại câu nói, Tiêu Viễn rời đi không hề quay lại liếc nhìn. Hướng về phương hướng Lý lão hán rời đi trước đó, biến mất vào màn đêm.
Tiêu Viễn sợ khi quay lại, bản thân không nhịn được tiến lên ăn nằm cùng nàng, yêu thương, ôm chặt lấy Hi Nguyệt muội muội của mình không buông. Vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể vơi đi cảm tình mãnh liệt của bản thân đối với nàng.

“Tịch…tình…tang…”

Tiêu Viễn bước hơn trăm thước, một tiếng đàn du dương vang lên, hắn nhịn không được quay đầu lại.

Trước mắt là màn đêm tối mịt, thế nhưng Tiêu Viễn như nhìn thấy có nhân ảnh đang đứng dưới ánh trăng sáng tỏ hệt như tiên tử thanh lảnh, ngón ngọc khảy lên Thải Phượng cầm đang lơ lửng, vì hắn mà tiễn đưa.

Tiếng đàn lúc như chậm rãi, như diễn tả con đường phía trước hư vô mờ mịt, làm người nghe được ảm đạm rơi lệ.

Tiếng đàn lúc thì trào dâng, khiến người nghe mê man có thêm động lực tiến lên, sôi sục ý chí chiến đối, thẳng tiến không lùi.
- Hi nguyệt muội muội…đang dùng phương thức của nàng an ủi ta!

Tiêu Viễn nắm chặt quả đấm, ánh mắt kiên định nhìn về phương xa, cuối cùng vẫn không có quay lại, quyết tâm sải bước rời đi.

Đang lúc hắn rời đi, mà chính xác là vừa xoay người. Tiêu Viễn lại nhìn thấy lão nô Tiên Vân Tông ban nãy. Hắn đang trốn sau một tảng đá bên sông, say mê cuồng nhiệt nhìn đến phương hướng Tiêu Hi Nguyệt, tay phải nhăn nheo mò vào bên trong đũng quần, tay trái bóp lấy bọc đan dược gói gém trong khắn tay mà Hi Nguyệt vừa đưa.

Một tay điên cuồng tuốt lên xuống đũng quần, một tay tham lam ngửi lấy mùi hương Hi Nguyệt lưu lại trên khăn tay, lão nô miệng hà hà rên rỉ.

- Tiên tử, tiên tử…Hi Nguyệt tiên tử…ngài là duy nhất của lão nô, lão nô…

“! ! !”

Tiêu Viễn trợn lên, không ngờ lão nô thấp bé này chẳng có rời đi, mà lại núp ở nơi này làm ra cái chuyện dơ bẩn trước mắt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.