Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 10: Tái Ngộ

Tiên Tử Tu Hành

10 Chương 10: Tái Ngộ

Tống ngốc tử chợt vô cùng hâm mộ diễm phúc của Vi trưởng lão kia. Xuất Thần cảnh cường giả có thể sống một ngàn năm, mà Tiên Vân Tông mỗi năm năm tuyển nhận đệ tử 1 lần. Vi trưởng lão ước chừng có thể hưởng thụ mấy trăm nữ nhân mùi vị khác nhau. Hơn nữa theo cạnh ông ta tu luyện, dung nhan lại càng lúc càng trở nên xinh đẹp, sớm muộn cũng thành tiên tử tu chân giới.

.

.

.

- Hi Nguyệt muội muội, đây là chỗ ngươi ở sao ?

Đêm xuống. Tiêu Viễn trước mặt Bạch Hạc Tiên, Nam Cung Uyển cùng với bảy vị Hồn Minh cảnh trưởng lão của Tiên Vân Tông đã chấp thuận một điều kiện.

Nếu Tiêu Viễn hắn trong mười năm không đạt được Xuất Thần Cảnh, thì sau này không được gặp lại Tiêu Hi Nguyệt.

Chính vì thế, bây giờ hắn mới được đám cao tầng Tiên Vân Tông cho phép tâm sự một lát cùng Tiêu Hi Nguyệt.


Tiên Vân Tông sơn môn ở Tiên Vân Phong, được một đại trận khổng lồ bao phủ hơn mấy trăm ngọn núi, đa phần trên đỉnh núi là các đình đài lầu các tráng lệ, dưới chân núi thì để gieo trồng các loại linh thực linh thảo.

Trung tâm, có một dòng sông chảy xuyên qua toàn bộ các ngọn núi của Tiên Vân Tông, triệt để chia nơi này thành hai nửa trái phải.

Tiêu Hi Nguyệt là Tiên Vân Tông đại sư tỷ, tu vi lại là Xuất Thần Cảnh cường giả. Tự nhiên có thể độc chiếm một ngọn núi ở biên giới Tiên Vân đại trận. Ngọn núi này ở hướng Đông Nam, được gọi là Minh Nguyệt Cư.

- Ưm !

Tiêu Hi Nguyệt như trước vẫn rất ít nói, cho dù lúc này chỉ có hai người đi nữa. Thế nhưng Tiêu Viễn cũng không quá để ý chuyện này.

“Dù sao Hi Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều không thích nói chuyện. Dù hài tử khác có khi dễ nàng, nàng cũng chỉ là dùng đôi mắt thanh lãnh sáng ngời kia một mực nhìn đối phương, mãi đến khi Tiêu Viễn ta gõ gia hoả kia, Hi Nguyệt nàng mới mở miệng ngăn cản”

- Hi Nguyệt muội muội…

Vô thức hồi ức lại chuyện cũ, Tiêu Viễn có chút hoảng hốt quay đầu về phía người ngồi bên cạnh, khi thấy khuôn mặt thanh lãnh thánh khiết của nàng, dù miệng nhỏ của đối phương không nói lời nào nhưng Tiêu Viễn lại có cảm giác như mình đã trải qua mấy kiếp.


Tiêu Hi Nguyệt nhìn về hắn, đôi mắt sáng ngời mang lấy một tia nghi hoặc.

- Ta…

Tiêu Viễn muốn nói rằng “ta thích ngươi”, thế nhưng lại không sao thốt ra, nhất thời lảng sang chuyện khác.

- Ta nội trong mười năm sẽ tấn nhập Xuất Thần cảnh ! Tin tưởng ta !

- Ân, ta tin tưởng Viễn ca ca.

Tiêu Hi Nguyệt hơi khựng lại như nghi ngờ, thế nhưng khi thấy Tiêu Viễn ánh mắt soi mói, nàng ta vẫn là nhẹ vuốt qua tóc mai trên trán, âm thanh ôn nhu.

- Giống như trước đây, ta…tin tưởng ngươi.


- Hi Nguyệt muội muội !

Tiêu Viễn trong lòng cảm động, lấy hết dũng khí vươn bàn tay thô rap đặt lên tay nhỏ của đối phương. Bao trùm toàn bộ ngọc thủ non mềm trơn bóng của Tiêu Hi Nguyệt.

Giống hệt như tình cảnh trước đây, cả hai người dắt tay nhau đi ở ngã tư đường Thanh Châu thành. Nghe tiếng rao vặt, Tiêu Viễn lấy ra một khối bạc vụn, mua cho nàng một xâu kẹo hồ lô, hai người mỗi người cắn một cái phân chia đầy tỉnh cảm.

Ở gần hai người, còn có hai nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn theo sau, đây chính là hai tiểu mỹ nhân vẻ ngoài vô cùng tinh xảo động lòng. Các nàng là đôi thị nữ sinh đôi của Tiêu Hi Nguyệt, Triệu Tiểu Thanh, Triệu Tiểu Lam. Hai nàng được Nam Cung Uyển phân phó theo sau, phòng ngừa Tiêu Viễn được một tấc tiến một thước mà đi quá giới hạn.

Khi thấy hỗn đãn Tiêu Viễn này nắm lấy tay tiểu thư mình, vị muội muội tên Tiểu Thanh tính cách hoạt bát đã không nhịn được mắng nhẹ.
- Gia hoả kia, thật là không biết xấu hổ !

- Tiểu thư tính tình thanh lãnh, không giỏi trong việc mở miệng cự tuyệt người khác, Tiêu Viễn gia hoả kia dường như nhắm ngay điểm này, nhân cơ hội dâm loạn tay ngọc của tiểu thư ?

- Tỷ tỷ, hay chúng ta đi qua đuổi hắn cút đi ?

- Không, dường như không hẳn tiểu thư khó chịu a !

Triệu Tiểu Lam yếu ớt nhìn tiểu thư ở xa xa liếc một cái về màn đêm phía dưới. Mơ hồ có thể nhìn thấy hai người đang đi lại trong hoa viên, không khí mười phần ngọt ngào, tiểu thư nàng biểu cảm dịu dàng, đôi mắt ẩn chứa nhu tình rõ ràng Tiểu Lam chưa từng thấy qua.

Ôn nhu, còn có cả một tia vui sướng hạnh phúc.

Nguyệt Hi tiên tử bình thường không thích ồn ào, chỉ muốn yên tĩnh. Vẻ mặt cũng rất ít khi biểu hiện cảm xúc. Chính vì vậy biểu cảm trước mắt của Tiêu Hi Nguyệt, cả nàng và Tiểu Thanh muội muội kia trước giờ chưa từng thấy qua.
- Hừ, tiện nghi cho tên kia.


Tiểu Thanh dù lầm bầm, nhưng cũng nhìn ra kì thật tiểu thư mình yêu thích Tiêu Viễn hỗn đãn này.

- Nói không chừng Tiêu Viễn còn có khả năng trở thành hôn phu của chúng ta a.

Thân là nha hoàn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, có thể nói phu quân của tiểu thư, kỳ thật cũng chính là phu quân của các nàng.

Nói đến đây, hai thiếu nữ không khỏi run run, khuôn mặt cũng nóng lên.

- Không, Tiêu Viễn gia hoả kia chỉ mới là Trúc Cơ cảnh, cũng tương đương chúng ta, làm sao có thể trở thành hôn phu của tiểu thư được chứ ?

Tiểu Thanh phóng tầm mắt về phía xa, thấy Tiêu Viễn nắm tay tiểu thư mình, càng lúc càng cảm thấy không xứng đáng.

Mấu chốt chính là tiểu thư lại yêu thích Tiêu Viễn.

Chính vì vậy, Triệu Tiểu Thanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trơ mắt nhìn hai người rảo bộ bên trong hoa viên, một vòng, rồi hai vòng, rồi lại men theo dòng sông chảy ra Tiểu Khê, đi về phía sau núi.
Đỉnh Minh Nguyệt Cư có một mảnh hoa viên vô cùng tươi tốt. Hoa viên này được các tu sĩ trong tông sử dụng pháp thuật đả thông mạch nước ngầm bên dưới. Vì vậy nơi này liền có một dòng nước ngầm ngọt lành từ dưới lòng đất chảy ra.

Mỗi ngày, Tiểu Thanh thường dùng nước ôn tuyền này tưới hoa, nước còn lại không dùng hết sẽ chảy tự nhiên xuống dưới hoà vào con sông lớn ở trung tâm Tiên Vân Tông.

Cũng vì con suối nhỏ ở chỗ Minh Nguyệt Cư này, không ít đệ tử đáng khinh còn vụng trộm tiến đến dưới chân Minh Nguyệt Sơn, âm thầm dùng khí cụ thu lấy nước đem về. Miệng còn lan truyền chân ngọc trần trụi của đại sư tỷ đã ngâm qua nước suối này, uống vào vô cùng ngọt lành sảng khoái.

Tiểu Thanh vô tình nghe được những lời lan truyền này. Đêm hôm đó chẳng nói chẳng rằng mà lặng lẽ thả thuốc xổ xuống, khiến cho đám người trộm nước bị đau bụng suốt một đêm. Không chỉ vậy, đám người này còn bị Hình Phạt Đường mạnh tay xử phạt. Từ đó về sau, chẳng còn có ai dám bén mảng tiến về sau núi Minh Nguyệt Cư mà trộm nước nữa.
Trên thực tế, Tiểu Thanh chưa từng thấy qua tiểu thư mình ngâm chân dưới làn nước suối kia.

Ngược lại, nàng và Tiểu Lam, mỗi khi trời nóng lại thừa dịp cởi sạch y phục, chỉ lưu lại áo lót cùng tiết khố mà đi đến dòng ôn tuyền ở Tiểu Khê tắm tám chơi đùa một phen.

Chính vì vậy, khi Tiểu Thanh nghe đám đệ tử kia lan truyền việc uống nước suối kia mới động nộ như vậy.

- Tỷ tỷ…

Tiểu Thanh càng nhìn Tiêu Viễn càng khó chịu.

- Đừng nói tên gia hoả kia đang muốn mang tiểu thư xuống núi a !

Xa xa, nhân ảnh hai người đã thuận theo dòng ôn tuyền đi xuôi xuống bên dưới, bấy giờ đã vượt qua rừng thông mà đến con đường nhỏ, ngay giữa sườn núi này là một vạt trúc lâm. Đi xa hơn nữa là một vườn thảo dược tươi tốt, cũng chẳng biết có linh thảo gì quý giá không, bình thường đều làm thức ăn cho Thuỷ Linh Thỏ của Hi Nguyệt tiên tử.
- Này, có đúng không ? Tiểu Lan nhíu lại có chút không chắc chắn, nhưng nhìn bộ dạng hai người đi càng lúc càng xa, rõ ràng là phương hướng xuống núi.

- Đi. Chúng ta cùng đến !

Hai nữ tử này vẻ ngoài trẻ trung đáng yêu giống hệt nhau, cước bộ nôn nóng theo sát hai nhân ảnh trước mắt, rõ ràng phòng ngừa Tiêu Viễn đi quá giới hạn.

.

.

.

- Hi Nguyệt.

Tiêu Viễn nở nụ cười ôn nhu.

- Hai thị nữ của ngươi quả thật trung thành tận tâm, nhìn bộ dạng kia dường như là sợ ta…

- Sợ ngươi thế nào ? Hi Nguyệt quay sang hỏi.

Tiêu Viễn không dám trả lời. Bởi lẽ lo lắng trước mặt Hi Nguyệt ngây ngô thuần khiết, bản thân vô ý nói ra lời nói thô tục không suy xét vô tình làm vũ nhục nàng.

- Không có gì. À Hi Nguyệt ngươi biết Khải Minh tiên đế sao ?

Tiêu Viễn lảng sang chuyện khác. Tay vẫn nắm lấy ngọc thủ mềm mại của Hi Nguyệt tiên tử.
- Thải Phượng Cầm của ta, nghe nói chính là Khải Minh tiên đế mang từ tiên giới xuống.

Tiêu Hi Nguyệt triệu hồi Thải Phượng cầm từ trong thức hải, cổ cầm lơ lửng trước không trung, phát ra ánh sáng diệu nhẹ, trong bóng đêm vô cùng nổi bật bát mắt.

Nàng đưa ngón tay thon ngần đến, tinh tế đặt lên huyền cầm gảy nhẹ, Thải Phượng cầm liền phát ra một âm thanh thanh thuý dễ nghe, khẽ văng vẳng vọng trong bóng đêm.

Hai người không hề biết, chỉ một tiếng đàn vô tình này, lại thức tỉnh một người đang ngủ mơ màng dưới chân núi.

- Đúng vậy. Thải Phượng cầm này do Ngô Đồng Mộc chế tạo mà thành, thứ vật liệu này nhân gian cực hiếm thấy. Nghe nói chỉ tiên giới mới xa xỉ đến mức dùng Ngô Đồng Mộc làm nguyên liệu chế tạo cầm mà thôi.

Tiêu Viễn nhìn Hi Nguyệt muội muội dùng ngón tay trắng ngần điều khiển huyền cầm, trong lòng cũng không không khỏi run rẩy giật mình.
Ngón tay trắng nõn tao nhã của Hi Nguyệt, khiến người ta không nhịn được muốn nắm thật chặt.

Tiêu Viễn cẩn thận vân vê bàn tay thon âm thầm thưởng thức làn da mát lạnh của nàng mới dần xoa dịu cảm giác xôn xao trong nội tâm. Chỉ là hắn không khỏi có chút tham lam, dù cầm được tay thon của Hi Nguyệt, nội tâm vẫn cảm thấy chưa đủ.

- Ngô Đồng Mộc…

Tiêu Hi Nguyệt nhỏ giọng nói. Ngón tay tinh tế chậm rãi xẹt qua dây đàn, khiến tiên cầm khẽ kêu lên mấy tiếng tịch tang.

- Thải Phượng cầm quả thật có nhiều bí mật, âm thanh phát ra khác hẳn một trời một vực với đàn của nhân gian, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà mọi người suy đoán vật này là tiên khí đến từ tiên giới.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.