Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 11: Lý Lão Hán

Tiên Tử Tu Hành

11 Chương 11: Lý Lão Hán

- Còn về phần có phải là vật của Khải Minh tiên đế đã từng sở hữu…

Tiêu Hi Nguyệt hơi dừng lại, khẽ lắc đầu.

- Chẳng ai biết được.

Tiêu Viễn trong chốc lát như thất thần nhìn nàng.

“Hi Nguyệt tư thái quả là vô cùng mỹ lệ trong bộ bạch y trắng muốt này, dáng người mạn diệu thoắt ẩn thoắt hiện, khuôn mặt tuyệt mỹ ít khi xuất hiện dao động tình cảm, đôi mắt thanh lãnh kia dường như đa phần chỉ là điềm tĩnh không chút cảm xúc nhìn đến người khác.”



“Người ngoài rất khó nhìn ánh mắt nàng đoán biết cảm xúc, có lẽ vì vậy, bình thường người khác không có cách nào cự tuyệt nàng, mà cũng không nỡ lòng nhìn tiên tử bị cự tuyệt.”

“Hi Nguyệt cùng linh căn Nguyệt Cung Dị Tượng giống nhau, đều cho người khác cảm giác như thấy như ánh trăng thuần tuý, làm cho người ta không nhịn được mà muốn che chở vẻ đẹp thánh khiết thanh lãnh này.”


- Sao nhìn ta như vậy ? Tiêu Hi Nguyệt như thấy hắn nhìn đến, ánh mắt vẫn trong suốt sáng ngời.

Những lời này, nếu là một nữ nhân khác. Không chừng nam nhân bên cạnh đã không nhịn được mà buông lời trêu chọc, thậm chí là đùa giỡn với mỹ nhân.

Thế nhưng lời nói phát ra từ môi nhỏ hồng thuận kia của Hi Nguyệt hệt như tiên diễm hoa đào, khiến người nghe lại không hề có tạp niệm, vô thức dâng lên cảm giác thanh thuần tốt đẹp mà thôi.

- Không, không có gì.

Tiêu Viễn thất thố vội quay đi chỗ khác, khuôn mặt anh tuấn vậy mà đã đỏ lên. Tiêu Hi Nguyệt cũng không có gượng hỏi, trầm mặt nhìn về phía trước.

- Đúng rồi. Hi Nguyệt muội muội, ngươi biết qua Khải Minh Tiên Đế sao ?

Tiêu Hi Nguyệt lắc đầu, mái tóc đen nhanh hơi lay động, môi nhỏ như thiên âm hồi đáp ngắn gọn.

- Không biết.


“Ách !”

Tiêu Viễn dĩ nhiên thừa nhận Hi Nguyệt rất xinh đẹp, tính cách thiện lương, tiếng đàn lại càng mỹ diệu hơn, thế nhưng cùng nàng nói chuyện phiếm thì đôi khi muốn tức chết.

- Khải Minh tiên đế là tiên đế trẻ tuổi nhất, tao nhã tuyệt thế, những thiên tài cùng thời đại với Khải Minh tiên đế đều ảm đạm thất sắc, những vị thiên tài này không ít người phi thăng, thậm chí còn trở thành Tiên Vương. Thế nhưng khi Khải Minh tiên đế còn sống, tất cả bọn hắn đều chỉ có thể cúi đầu xưng thần !

Nói đến tích xưa của vị tiên đế này, Tiêu Viễn hai hàng lông mày hơi nhướng lên, mơ hồ còn có cả một tia tự hào.

Tiêu Hi Nguyệt nhìn hắn liếc một cái. Cũng…

…không nói gì.

- …..


Tiêu Viễn cười khổ một tiếng.

“Hi Nguyệt dường như so với trước đây đã trầm tính hơn. Khải Minh tiên đế chết đi chính là bí văn kinh thiên động địa, thế nhưng nàng lại chẳng chút hứng thú truy vấn”

“Hi Nguyệt à, muội quả là tiên nữ thanh lãnh đến từ trong xương cốt a”

- Hi Nguyệt. Muội có biết Khải Minh tiên đế là nam hay nữ không ?

Tiêu Viễn mỉm cười. Hi Nguyệt lắc đầu hỏi.

- Nữ ?

- Đúng. Khải Minh tiên đế là một vị nữ cường.

Hắn nhíu mày, cuối cùng thốt ra mấy chữ.

- Nữ đế vô dịch chấp chưởng vạn cổ, trấn áp tất cả.

Nếu có người nghe được Tiêu Viễn nói Khải Minh tiên đế là một nữ nhân, chỉ sợ là đã cả kinh nghẹn họng trân trối. Dù Cửu Châu đại lục cùng với hải ngoại Man Hoang giới có đến hàng tỉ người đi nữa, nhưng tuyệt chưa từng có ai nói, cũng chưa từng có bất cứ sách vở nào ghi lại giới tính của Khải Minh Tiên đế cả.

Tiêu Hi Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Khải Minh. Hai chữ này sao lại có chút không giống như danh hào của nữ đế.


Hai người đi qua vườn thảo dược, tiến đến gần chỗ chân núi. Đứng tại sườn núi này nhìn đến có một con sông nhỏ trong vắt. Dường như cũng không có ý tứ muốn đi tiếp.
- Có lẽ…có gì đó ẩn tình.

Tiêu Viễn âm thầm sờ sờ mi tâm mình, sâu bên trong thức hải, rõ ràng có một mảnh vỡ nhỏ hoa văn phong cách cổ xưa. Mà trên mảnh nhỏ thần bí này, có một đạo hư ảnh mông lung ẩn hiện, nếu cẩn thận nhìn kỹ, có thể lờ mờ nhìn ra đối phương là một nữ nhân.

Nử nữ tử cúi gằm, hai mắt nhắm chặt. Hai bàn tay đặt lên trên đầu gối, dường như vô cùng mệt mỏi.

“Hãy cùng nàng giết tiên đế đời trước, trăm năm sau cùng nhau tự sát, nội tình tất nhiên không có ai biết”

Đúng lúc, tiếng vọng kia vừa phát ra, liền có một tiếng thất thố vang lên.

“A !”

Từ xa truyền đến kinh hô, dường như cũng bị tin tức rợn người này truyền đến mà vô thức phát ra âm thanh.

- Ai ?

Tiêu Viễn ánh mắt chớp động sắc bén, vẫy tay hướng về phương xa đánh ra một đạo khí lãng lăng lệ, cuồng phong cuốn lên vô số cỏ cây, một lão già quá bảy mươi mặc bố y cũng bị thổi bay ra.
Tiêu Viễn nhìn đến nhân ảnh kia, bấy giờ mới phát hiện đối phương mặt đã giăng đầy nếp nhăn giống như một lão nhân gia, lão dáng người lọm khọm, bộ dạng giống như gió thổi một cái cũng qua đời vậy.

“Tịch tang !!!”

Tiếng đàn vang lên, một đạo linh khí phát đến nâng lão giả già khọm kia đứng dậy. Tiêu Viễn bấy giờ mới bớt áy náy.

“Thiếu chút nữa là một chưởng đánh chết người ta rồi”

Hắn nghĩ bụng liền vội vàng hốt hoảng đi tới.

- Lão nhân gia, ngài không sao chứ ?

Ở sau lưng, chẳng biết lúc nào đã có một đôi thị nữ song sinh bước đến, vừa liếc qua liền nhận ra.

- Lý lão hán ngươi lại đến trốn sau núi Minh Nguyệt Cư này, rốt cuộc có ý đồ gì ?

Tiểu Thanh đầy tức giận, thế nhưng liếc đến thấy Lý lão hán khoé miệng đầy máu, hai mắt đục ngầu. Trên mặt biểu cảm vẫn còn kinh hoàng, rõ ràng bị doạ không nhẹ, tiểu nữ này liền cắn răng bỏ qua, hừ nhẹ một tiếng.
Lý lão hán này không ít lần vụng trộm chạy đến sau Minh Nguyệt Cư, thường là lúc sáng sớm cùng chạng vạng. Đứng ngẩn ngơ từ lúc Hi Nguyệt luyện cầm cho đến khi kết thúc. Không ít lần bị nàng bắt được tại trận.

Tiểu Thanh chửi bới lão mấy lần, cũng dặn dò hăm doạ mấy lần. Lý lão hán này cũng quỳ xuống xin tha, thế nhưng những lần sau ấy vậy mà vẫn tiếp tục tái phạm. Dần dà Tiểu Thanh cũng lười để ý đến lão.

Dù sao Minh Nguyệt Cư có trận pháp bao bọc, lão nô có muốn cũng chẳng lên được núi.

- Lão nô, lão nô….tội đáng chết vạn lần !

Lý lão hán quỳ trên đất, run rẩy ngẩng đầu. Vừa nhìn đến đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp không chút tạp niệm của nhân ảnh nữ tử cao hơn lão một cái đầu ngay trước mắt, Lý lão hán lại phát hoảng, vội dập đầu xuống đất, thân thể lạnh run lên cầm cập.
- Lão nhân gia, ngài không phải sợ, chúng ta… không phải người xấu.

Những lời này, Tiêu Viễn nói ra thật không biết xấu hổ. Nhắc tới cũng bởi hắn, chưa biết rõ sự việc liền vung tay đánh người, đem lão tạp dịch này quật đến miệng phun máu tươi, chút nữa đã đi đời nhà ma.

Hắn dường như cũng ý thức được sự việc, vội lấy ra mấy khoả đan dược trị thương bắt lão nuốt đến, khiến lão sợ phát run. Tiêu Viễn an ủi mấy câu, bấy giờ lão mới thôi sợ hãi.

- Lão nô…tội đáng chết vạn lần.

Lý lão hán môi run run, nói tới nói lui cũng chỉ một câu giống hệt trước.

Quỳ gối trước mặt Hi Nguyệt, lão cả người run rẩy, vô thức dâng lên cảm giác tự nhục nhã giống như bản thân là giòi bọ hôi thối, mà Hi Nguyệt lại là Hằng Nga nguyệt cung vậy.

Mãi đến khi khi Tiêu Hi Nguyệt nhẹ giọng “Đứng lên đi”, Lý lão hán mới theo bản năng ngồi dậy, vừa ngẩng lên nhìn nhân ảnh nữ tử đẹp như thiên tiên trước mắt, lão liền rụt cổ trở lại.
Tiêu Viễn mỉm cười ôn hoà dò hỏi.

- Lão nhân gia, người là đệ tử Tiên Vân Tông sao ? Sao đã trễ thế này mà lại ở chỗ này ?

Lý lão hán cúi đầu, lộ vẻ cười khổ.

- Bẩm công tử, lão nô…lão nô 40 năm trước đã từng là Tiên Vân Tông ngoại môn đệ tử, nhưng hiện nay…chỉ là một lão tạp dịch mà thôi.

Tu tiên lộ, không tiến tất lùi.

Đệ tử ngoại môn Tiên Vân tông kể từ khi nhập môn, trong vòng hai mươi năm nếu không đột phá đến Trúc Cơ, chân chính tiến vào con đường tu tiên, thì sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn, xuống núi tự sinh tự diệt.

Một số trở lại cố hương, một số lấy vợ sinh con. Cũng không hiếm đệ tử ngoại môn gia nhập bang phái giang hồ, bằng vào chút thần thông Luyện Khí Kỳ vì bang phái mà tận lực. Một số khác thì trở thành một thương nhân buôn bán làm sinh ý.
Chung quy, bất luận linh căn hay tư chất tốt xấu, trong hai mươi năm nếu không bước vào Trúc Cơ, cơ bản chỉ có thể bỏ đi ý định tu tiên.

Nếu vẫn cứng đầu ngu muội, thì Lý lão hán là một nhân chứng rõ nhất. Trở thành Tiên Vân Tông tạp dịch, chờ đợi cơ duyên hàng lâm, dẫm nhầm cứt chó mà đột phá Trúc Cơ Cảnh.

“Ách !!!”

Tiêu Viễn nhất thời nghẹn lời.

“Nếu ta không có Hi Nguyệt muội muội đến Tống gia trợ giúp thay đổi linh căn…”

“Nếu ta không ngoài ý muốn có được tia tàn hồn của Khải Minh tiên đế nằm bên trong thức hải này….”

“Lý lão hán này… chính là bộ dạng tương lai của ta ?”

Trong lòng thở dài. Tiêu Viên chợt lấy từ trong túi đựng đồ ra một chiếc lọ nhỏ, nhét vào tay Lý lão đang run run.

- Đây là Linh Khí Đan, có thể trợ giúp lão tiền bối tăng tốc tu luyện.
Lý lão hán lắc đầu, môi run run xúc động như muốn cự tuyệt, Tiêu Viễn hắn liền nắm lấy tay lão cười cười.

- Lão tiền bối cứ cầm lấy, người đang là Luyện Khí Cảnh. Trong bình không còn quá nhiều, thế nhưng cũng rất có thể khiến người đột phá Trúc Cơ Cảnh cũng không chừng.

- Công tử…

Lý lão hán đôi mắt ngập tràn nước mắt, quỳ bịch xuống, ra sức dập đầu.

- Ân đức công tử, lão nô… lão nô kiếp sau khó quên !

“Kiếp sau khó quên ?”

Tiêu Viễn á khẩu không trả lời được, cười cũng ngượng ngùng, chỉ biết thở dài.

- Tiểu Thanh, trên người ngươi có còn đan dược ?

Tiêu Hi Nguyệt nhìn về phía thị nữ mình, Triệu Tiểu Thanh lập tức sờ sờ trên người kiểm tra túi đựng đồ, cuối cùng hai tỷ muội song sinh dốc ra hơn mười viên đan dược.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.