Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 6: Khảo Nghệ

Tiên Tử Tu Hành

6 Chương 6: Khảo Nghệ

- Ài. Ta thật là muốn chờ đến tối đem cái tên tiểu tử Tiêu Viễn kia đuổi ra ngoài a !

- Đúng đúng. Nếu không thể đường đường… hay là chúng ta tìm cơ hội vụng trộm động thủ…Ách !!

Đám đệ tử này lặng lẽ nghị luận, kết quả lại bị Tiêu Hi Nguyệt gần đó dùng đôi mắt thanh lãnh liếc đến. Ai nấy đều sợ đến mức đứng thẳng lên, nửa câu cũng không dám hé.

Dĩ nhiên uy nghiêm của đại sư tỷ Tiên Vân Tông, ai dám khinh nhờn ?

“Di ? Sao trên người ta….”

Đột nhiên, một nữ tử trang điểm diêm dúa, bộ dạng lẳng lơ kinh hô, đám người nhất tề quay đầu nhìn lại, phát hiện trên người nàng lại phát ra hồng quang nhàn nhạt, chiếu sáng hơn một thước xung quanh, thất thải linh trì bốn phía đều bị hồng quang kia lấn át, trở nên mong manh thấy rõ.

- Đây là dị linh căn, hoả linh căn !!

Chu sư thúc vẻ mặt đầy vui mừng như phỏng đoán. Nhìn đến nàng nói.


- Tiếp tục đi về phía trước hấp thu linh khí, hồng quang trên người ngươi dường như vẫn có thể gia tăng, nếu như có thể chiếu sáng hơn mười thước, đảm bảo có thể tiến nhập nội môn !

Ngay lập tức, đám người đang giãy dụa giữa linh trì đều mở mắt quay sang, đầy hâm mộ nhìn đến nữ tử diêm dúa lẳng lơ kia.

“Hoả Linh Căn ?”

Tiêu Viễn miệng lầm bầm, thần sắc phức tạp.

Dị linh căn, theo đúng nghĩa đen, khác hẳn với các loại linh căn khác. Thí dụ như nữ tử diêm dúa lẳng lơ kia, khi hấp thu linh khí phát ra ánh lửa, đại biểu cho việc nàng trời sinh đã thân thuộc với hoả thuộc tính, nếu tu luyện hoả hệ công pháp thì chính là làm ít công to.

Còn có bốn hệ khác như kim mộc thuỷ thổ. Mỗi hệ linh căn biểu hiện mạnh yếu cũng khác biệt. Tỷ như hoả linh căn cường đại, người tu hành có thể sử dụng trực tiếp bổn mạng chân hoả mà đốt sạch bát hoang. Nhưng nếu hoả linh căn nhỏ yếu hơn, cũng chỉ có thể tăng cường uy lực của các thần thông hệ hoả đôi chút mà thôi.

- Nàng ta tư chất hoả linh căn không sai.

Hi Nguyệt gật đầu nhẹ giọng mở miệng, âm thanh vẫn tao nhã dễ nghe như tiếng đàn vậy.


Tiêu Viễn nhìn về phía nàng, bấy giờ mới nhận ra. Hi Nguyệt hiện tại đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ tuyệt thế tao nhã, dưới cổ trắng ngần như thiên nga, mơ hồ có thể thấy được bộ ngực sữa cao ngất ẩn sau sau lớp bạch y, eo thon bên dưới vừa vặn một vòng tay, tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Dù cẩn thận mang trường y dài xuống bên dưới, thế nhưng chỉ cần liếc đến đã nhận ra bờ mông căng mọng sung túc, vẻ đẹp này cùng với phong thái yểu điệu kia, có thể làm cho bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ vô thức nhóm lên dục vọng.

Không phải là dục vọng tầm thường mà chính là điên cuồng, khiến cho nam tử nào cũng sẽ nảy ra ý định muốn chinh phục, muốn thấy được vẻ thẹn thùng, vẻ yếu ớt, muốn được nàng quan tâm trìu mến.

- Vì sao nhìn ta như vậy ?

Tiêu Hi Nguyệt mở lời, ánh mắt trong vắt như ánh trăng dưới suối.

- Hi Nguyệt, nhiều năm không gặp. Ngươi đã trở nên thật đẹp.

Tiêu Viễn cười đáp lời. Làm người xung quanh nghe được đều trợn lên. Trong lòng căm tức như mún rút kiếm đem tiểu tử này chém thành thịt vụn.

Cư nhiên tại Tiên Vân tông, trước mặt vô số đệ tử mà đùa bỡn đại sư tỷ bọn hắn.


- Cám ơn Viễn ca ca. Ngươi cũng đã thay đổi trở thành một tuấn nam tử.

Tiêu Hi Nguyệt ngữ khí nhẹ nhàng đáp lời, trong mắt đẹp như có ý cười.

Cạnh đó, Kim Văn Vận nhìn nàng thật sâu nghĩ bụng.

“Nguyên lai sư muội tính cách là như thế này ?”

“Thuần tuý thanh lãnh cao ngạo, chẳng biết nói dối. Cũng chẳng thích người nói dối.”

“Mỗi một lời từ miệng anh đào kia phát ra, dường như từ trước đến nay tất cả đều là thật. Chẳng ai có thể khiến nàng nói lời bản thân không muốn.”
“Nàng yêu thích người khác chờ đợi nàng chân thành. Nàng sẽ dùng chân thành đối đãi đối phương. Dường như bất kỳ lời lường gạt nói dối nào, nàng dường như chỉ cần liếc qua đều nhìn thấu ?”

Đây là tác dụng dị linh căn của nàng ?”

Kim Văn Vận đột nhiên dâng lên một cỗ nguy cơ.

“Tiêu Viễn hắn thật sự hiểu rõ con người sư muội !”

.

.


- Hahaha. Hi Nguyệt muội muội, muội vẫn là ngốc như vậy a !

Tiêu Viễn đầy cưng chiều nhìn nàng, đang định duỗi tay sờ đầu Tiêu Hi Nguyệt, nhưng vô thức thấy ánh mắt oán hận của đám đệ tử Tiên Vân Tông lân cận, nghĩ đoạn vẫn là thu tay lại.

Hi Nguyệt muội muội của hắn, tính cách vẫn là không thay đổi. Một viên ngọc tinh xảo đặc sắc, thuần tuý không chút vết xước, không bị ô nhiễm phàm tục.

Tiêu Hi Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong suốt nhìn về mấy người sắp đi ra khỏi thất thải linh trì kia.
- Mấy người này tư chất không tệ, bái nhập môn hạ trưởng lão hẳn không thành vấn đề, sư muội, ngươi cảm thấy thế nào ?

Kim Văn Vận chợt mở miệng. Ba người đứng cùng một chỗ, từ đầu đến cuối đều nghe hai người nói chuyện, ít nhiều cũng có chút lúng túng.

Tiêu Hi Nguyệt là đại sư tỷ, theo lý luận, tất cả đều phải xưng hô nàng một tiếng đại sư tỷ. Nhưng dù sao nàng vẫn là tuổi nhỏ, trước sau vẫn giữ thói quen xưng hô những người nhập môn trước mình là sư tỷ sư huynh, chính vì vậy, đa phần đệ tử đều rất yêu quý vị sư tỷ bên trong hiền hoà, bên ngoài thanh lãnh này.

- Ân.

Tiêu Hi Nguyệt đơn giản dùng khoang mũi khẽ hô lên một tiếng, có một chút lười biếng, khiến người nghe âm thanh kia đều tê dại.

Đại sư tỷ âm thanh thật sự có thể nói là thiên âm đẹp nhất thế gian.
Tiêu Viễn lại một lần nữa không nhịn được quay đầu nhìn về phía nàng.

Hi Nguyệt muội muội của hắn đã trưởng thành, dáng người yểu điệu, eo nhỏ cân đối, thuộc về cơ thể có đường cong hoàn mỹ. Bộ ngực bên dưới y phục trắng cong lên tạo nên một độ cong vô cùng mỹ diệu.

Gió núi phất phơ bên dưới, quần áo nàng dán vào thân thể yêu kiều, rơi vào giữa hai khe rãnh, mông đào hai bên ẩn hiện, cùng với eo nhỏ trung tâm lõm xuống phải nói là hoàn mỹ vô khuyết.

“!!”

Hi Nguyệt vừa nhìn sang, Tiêu Viễn giật thót vội quay đầu đi, chẳng dám nhìn đến muội muội ở bên cạnh. Hắn lúc này mới phát giác, tiểu nữ tử khi xưa trong suy nghĩ mình bấy giờ đã trưởng thành thành một tiên tử tao nhã vô song.

Mà hắn…

- Tiêu Viễn ca ca, chúng ta đi qua bên kia đi !

Tiêu Hi Nguyệt nhẹ giọng mở miệng nói, ánh mắt nhìn về bãi đất trống trước sơn môn, trung tâm có một chiếc bàn, đúng là dùng để xem xét tài nghệ những người đã thông qua khảo hạch thất thải linh trì.
Tiêu Viễn gật đầu, đuổi theo bước tiến của nàng.

Hai người đều là họ tiêu, chẳng phải vì có quan hệ thân thích. Nhưng lại bởi họ Tiêu này, cả hai mới có một đoạn quá khứ khăng khít thanh mai trúc mã.

Kim Văn Vận cạnh đó sắc mặt ảm đạm, tiếng kêu Viễn ca ca của sư muội thật khiến hắn cảm thấy vạn phần tra tấn.

Hắn đối với vị đại sư tỷ thánh khiết thanh lãnh như tiên kia có tình cảm vô cùng sâu đậm, nhưng lại không dám mở lời, chỉ vì sợ bản thân làm vấy bẩn khí chất tiên tử trên người của nàng ta.

Thậm chí, Kim Văn Vận thâm tâm còn có chút sợ hãi khi nhìn đến đôi mắt trong suốt u tĩnh như ngọc kia.

- Mười người đầu tiên thông qua linh trì, có tư cách trực tiếp bái nhập nội môn Tiên Vân Tông.

Vị Chu sư thúc kia vừa tuyên bố xong. Những người vượt qua linh trì cuối cùng cùng với những người đang còn dãy giụa bên trong linh trì đều trở nên ảm đạm.
Tư chất bọn hắn kém quá nhiều người ở phía trước.

- Một trăm người vượt qua linh trì đầu tiên, có tư cách trở thành đệ tử ngoại môn.

Chu sư thúc lại lần nữa tuyên bố, bấy giờ tất cả những người trong top 100 đều hoan hô đầy phấn khích.

- Bất quá…

Chu sư thúc lại cười nói.

- Ta đề nghị các ngươi vẫn là tham gia thêm một cái khảo hạch nữa, hôm nay là ngày Tiên Vân Tông thu nhận đệ tử, cũng giống như ta, các vị trưởng lão đều chú ý đến tình huống khảo hạch ở đây, nếu như các ngươi có biểu hiện xuất sắc, có thể trực tiếp bái nhập trở thành môn hạ của các vị Hồn Minh Cảnh trưởng lão, so với đãi ngộ đệ tử nội môn còn tốt hơn đấy a.

Đám người nghe đến đây đều sáng lên.

Đây khác gì là thiên vị ? Tất cả mọi người đều biết. Bái nhập môn hạ trưởng lão, được sư phụ tự thân chỉ điểm, rõ ràng lợi ích hơn xa với việc một đám đệ tử nội môn cùng tu tập. Giống như phàm nhân học chung trên lớp sẽ không nhiều lợi ích bằng học kèm vậy.
Chu sư thúc chẳng quan tâm đám người đang phân vân, trực tiếp tuyên bố.

- Tốt lắm, khảo hạch lập tức bắt đầu.

Một vài người đã nóng lòng không thể chờ đợi.

- Tiền bối, rốt cuộc là thi cái gì ?

Một vị Hồn Minh Cảnh trưởng lão cười nói.

- Các ngươi có thể tuỳ ý biểu diễn tài nghệ của mình, chúng ta sẽ có người đánh giá phù hợp tương ứng, tỷ như nếu ai có khả năng đánh đàn, đại sư tỷ các ngươi sẽ là người phụ trách.

Đám người cùng nhau nhìn đến vị Hi Nguyệt tiên tử thanh lãnh kia, nhao nhao tiến tới. Chỉ là vừa liếc đến, tất cả mọi người đều dâng lên một trận tự ti, không dám nhìn trực tiếp vào mặt nàng.

- Tuỳ ý biểu diễn tài nghệ ?

Một vị tráng hán cao lớn hai tay để trần, cơ thể cơ bắp ồm ồm mở miệng.

- Tiền bối, ta là người ở Nam Minh Trấn, chỉ là một tên đồ tể giết heo. Trùng hợp hôm nay đến đây nhập hàng lại nghe nói Tiên Vân Tông tuyển nhận đệ tử nên mới đến thử khí vận, kết quả không nghĩ đến…
- Hahahah….

- Hắc hắc…

Đám người khoé miệng co quắp cười ồ lên. Cùng một gã đồ tể đứng chung một chỗ thi thố. Quả thật vô cùng buồn cười.

- Giết heo thì có làm sao ?

Chu sư thúc đột ngột lên tiếng. Phất tay sai người tìm đến một đầu thi thể yêu thú cấp thấp, mỉm cười nói.

- Thời cổ hậu có đầu bếp róc thịt trâu, tài nghệ không phải bàn cãi. Nếu ngươi có thể có năng lực như vậy, đảm bảo trong mười năm có thể có thành tựu Đan Hà Cảnh !

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.