Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 2: Tiêu Viễn Chiến

Tiên Tử Tu Hành

2 Chương 2: Tiêu Viễn Chiến

Câu nói vừa dứt, xung quanh hắn, vốn tiếng bàn tán ồn ào bất giác liền trở nên yên tĩnh kì lạ.

Một nữ tử trẻ tuổi đi ra từ trong một cỗ kiêu, ánh mắt nhìn lên tràng cảnh chiến đấu trên trời nhàn nhạt mở nói.

“Vả miệng !!!!”

“Vâng, quận chúa !”

Trong bốn người nô bộc gánh kiệu, một tên bay ra, đầu ngón chân điểm lên mặt đất, thân hình như gió lao vút đến tên vừa nói tả hữu khai cung.

“Bốp” “bốp” “bốp”

Liên tiếp gần mười cái bạt tai giáng đến, đánh hắn mặt mũi bầm dập, đầu óc choáng váng, máu me be bét ngã phịch mông xuống đất.

- Ngươi !


“Còn ai còn dám lắm miệng nghị luận Nguyệt tiên tử thì đánh tiếp !”

Nghe tiếng nói kia phát ra, tên ban nãy vừa thốt ra một tiếng toan chửi bới thì liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thật ra chẳng phải hắn sợ hãi bởi người đánh hắn tự xưng quận chúa, mà bởi hắn cũng biết chính mình lỡ lời, vị Nguyệt muội muội trong miệng nam thanh niên kia bên trong ngoại hiệu có hai chữ…

Tiên Tử.

Tu chân giới có thể được xưng một tiếng tiên tử, đã đủ chứng minh địa vị nàng ta bất phàm, rất là thể chính là đệ tử chân truyền của Tiên Vân Tông.

Mà Tiên Vân Tông vốn là một trong ngũ đại tiên môn. Một đệ tử chân truyền còn có quyền lực hơn cả các trưởng lão môn phái lẫn gia tộc nhị lưu. Tương lai nếu tấn nhập Đạo Vận Cảnh, địa vị còn siêu nhiên hơn, thậm chí có hi vọng độ kiếp thành đại tiên cũng không quá.

Chính vì vậy, chỉ riêng việc lấy danh tự nàng ra bàn tán đã mang tội, cũng khó trách khi Tiêu Viễn vừa xưng Hi Nguyệt muội muội, liền bị đệ tử Tiên Vân Tông xuống tay.

“Ài. Thật may mắn. Lời ta nói cũng không bị nhóm đệ tử Tiên Vân Tông bên trên nghe được a”


Tiếng bàn tán vang lên. Gã bị đánh ban nãy lòng vẫn còn sợ hãi, kì quái hắn không oán thán mà còn quay sang vị quận chúa kia ngượng ngùng hành lễ, sau đó liền lách mình trốn vào đám đông.

Đám người xung quanh cũng đều ngậm miệng lại. Dù vậy, trong lòng đối với vị Hi Nguyệt tiên tử kia lại càng dâng lên tò mò lẫn hứng thú hơn.

“Này, vị Hi Nguyệt Tiên Tử kia rốt cuộc là ai thế ?”

“Xuỵt. Nàng là đại sư tỷ của đám đệ tử Tiên Vân Tông. Nếu sau này ngươi may mắn gia nhập Tiên Vân Tông thì khắc sẽ biết nhiều hơn. Còn nếu không được gia nhập thì phí sức làm gì chứ, nhân vật bậc này không phải là người ngươi có thể nghe ngóng đâu a”

“Ách ? Vị huynh đài này tựa hồ xuất thân bất phàm, không biết…”

Tiếng ồn ào bàn tán xôn xao lại vang lên. Phía trên bầu trời, chiến đấu vẫn chưa hề kết thức.

Chỉ dựa vào một thanh trường kiếm bị gãy, cũng là Linh Khí kia. Tiêu Viễn chĩa mũi kiếm vào người cao hơn một cảnh giới kia, ra sức công kích. Hơn bốn mươi chiêu, đột ngột thanh Linh Khí trường kiếm kia phóng ra một đạo ánh sáng xanh, trong nháy mắt bức đối thủ rút lui. Không chỉ vậy, tia kiếm quang còn lướt qua cắt đứt một nhúm tóc của đối phương. Ai thắng ai bại kết quả đã rõ ràng.


“Đáng giận ! Triệu sư huynh thế mà bại sao ?”

Một đám đệ tử Tiên Vân Tông đang cưỡi tiên hạc bên trên hận nghiến răng nghiến lợi, cũng chẳng nói lời thừa thãi mà đều nhao nhao tế ra pháp khí. Nhất tề nhắm ngay Tiêu Viễn đang thở hổn hển bên dưới, bao vây xung quanh.
Đám người này cũng chẳng ra chiêu, ánh mắt hiện lên vẻ chờ đợi hiện nhìn về trung niên nhân sau lưng, cũng chính là sư thúc của bọn hắn.

Nhưng trung niên nhân này từ đầu đến cuối quan sát tràng cảnh kia cũng chẳng hề lên tiếng, ánh mắt loé lên gật đầu như đang ngầm đồng ý để đám đệ tử ra tay đuổi Tiêu Viễn đi, cấm nhìn thấy Hi Nguyệt tiên tử.

“Động thủ !”

“Muốn gặp đại sư tỷ ? Qua cửa chúng ta trước rồi nói !”



“Một tên phế vật như ngươi cũng dám nghĩ đến hôn ước với Đại sư tỷ chúng ta ?”


“Giao hồn thư ra, chúng ta tha mạng chó ngươi !”

Trong nháy mắt, trên các đầu phi hạc bao vây bên trên của đám đệ tử, mấy trăm đạo ánh sáng lao xuống. Tất nhiên đã ngầm được vị Chu sư thúc kia cho phép ra tay, bọn hắn còn gì cố kị. Nhất tề hướng Tiêu Viễn công kích tới tấp.
Chưa biết có giết được đối phương hay không, nhưng đám đệ tử kia đều ôm một bụng phải đuổi Tiêu Viễn ra khỏi phạm vi Tiên Vân Tông, khiến hắn sợ hãi mà không dám lại gần sơn môn.

Đủ các loại pháp bảo trút xuống như mưa, phàm nhân đứng xa xa quan khán đều trợn mắt há hốc mồm.

“Ài. Lần này Tiêu Viễn dù có xuất sắc đi nữa cũng rất khó ngăn cản a”


.

.

Vị Chu sư thúc đang lơ lửng giữa không trung cúi đầu nhìn đến nhân ảnh Tiêu Viễn bên dưới, sâu trong ánh mắt như có một tia áy náy.

“Dù đúng về tình đi nữa. Hi Nguyệt là đại sư tỷ của Tiên Vân Tông, thân phận lẫn địa vị đều vượt xa Tiêu Viễn tầm thường vừa mới bước vào trúc cơ kia. Hai người căn bản không phải người của một thế giới a”

Vị sư thúc này hít một hơi, lắc đầu quay xuống bên dưới nói vọng.
- Tiêu Viễn, nếu như ngươi biết thức thời, chúng ta…

“Tinh…tịch tang!”

Đúng ngay lúc này, trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng đàn, âm thanh thông linh như xuyên thấu vạn thiên cách trở, truyền vào tai cả trăm nhân ảnh cưỡi phi cầm đang công kích xuống bên dưới.

Đám người như bị sét đánh, tiếng đàn nhu hoà tuyệt vời này quanh quẩn giữa thiên địa, nhu hoà như mưa xuân, mềm mại như lụa chạm vào mặt, nhất thời khiến nộ khí bọn hắn cũng dần tiêu tán, nhất thời bao nhiêu ý niệm chém giết Tiêu Viễn liền tan biến.

“Đinh đinh đang đang”

Pháp khí rơi lục đục đầy đất, không khí liền trở nên kì lạ, Tiên Vân Tông đang huyên náo liền an tĩnh trở lại, chẳng có ai mở miệng nói chuyện cả.

Vị quận chúa kia thần sắc hết sức phức tạp.

“Chỉ một tiếng đàn phát ra, liền hoá giải công kích của cả trăm đệ tử Trúc Cơ Cảnh ?”
“Ta hồ nghi thậm chí ngay cả Hồn Minh Cảnh nghe đến âm thanh kia hẳn cũng sẽ bị ảnh hưởng a.”

“Thật khó tin, nàng ta cũng chỉ trạc tuổi ta mà có thể…”

“Quả là Hi Nguyệt Tiên, Thải Phượng đàn, Tuyệt thế vô song a”

“Ta nhất định phải bái nhập cho được Tiên Vân Tông !”

Nghĩ đến đây, vị quận chúa kia liền đưa mắt ra xa liếc nhìn đỉnh núi, nhãn thần nàng phảng phất thấy được dáng người tuyệt thế của vị tiên tử kia.

Đối phương đang đứng trước cửa điện, ngọc thủ ôm lấy cổ cầm, ánh mắt trong suốt dường như đang nhìn xuống đám người bên dưới chân núi. Để ý kỹ hơn, dường như vị tiên tử này đang nhìn đến vị thiếu niên xưng hô Hi Nguyệt muội muội ban nãy.

“Cái tên hỗn đãn này”

Đám đệ tử Tiên Vân Tông thấy ánh mắt kia của nàng ta nhìn đến Tiêu Viễn thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một lần nữa nhặt bảo khí lên đuổi đối phương đi.
Nhưng bọn hắn cũng đã nghe ra, tiếng đàn của Hi Nguyệt kia rõ ràng có ý tứ ngăn cản, bây giờ bọn hắn còn ngang bướng muốn đuổi Tiêu Viễn kia đi thì thật có chút vô lễ.

- Ài. Hi Nguyệt vẫn là quá thiện tâm đi.

Vị Chu Sư thúc kia lầm bầm mấy chữ, sau đó liền thở dài cất cao giọng.

- Được rồi. Tiên Vân Tông nghi thức nhập môn bây giờ chính thức bắt đầu. Ai có chí muốn tấn nhập tông ta, thỉnh tiến lên con đường kia mà lên núi.

Đám người bên dưới vội lấy lại tinh thần, trong cái nháy mắt liền như ong vỡ tổ đồng loạt lao về phía các tia sáng dựng thành các con đường nối lên đỉnh núi phía trước.

“Đừng giành. Ta muốn đoạt đệ nhất !”

“Người đến đầu tiên nhất định có thể trở thành đệ tử nội môn !”

“Cút. Thứ hạng đầu là của ta !”
“Đệ tử nội môn, còn ai ngoài ta ?”

“Lão Chu ta hôm nay liều mạng !”

“Ối. ối. Đừng đẩy, vú của tiểu nữ bị các ngươi chen bể mất….”

“Con yêu phụ này, cút…”

Vì tranh giành một tia cơ duyên để thành tiên, đám người bên dưới như phát điên, ai nấy đều đỏ mắt nhảy lên con đường làm từ dải ánh sáng kia. Từ chân núi này kéo dài đến tận trấn nhỏ cách đó không xa, toàn bộ đều chằng chịt chi chít đầu người.

Thoáng nhìn hệt như một đàn cá từ đại dương ngược dòng trở về sông lớn vậy. Rậm rạp chằng chịt người nhét chung một chỗ, tràng cảnh phải nói là vô cùng hỗn loạn.

Chỉ vậy cũng đủ thấy, ham muốn tu tiên với phàm nhân ở Cửu Châu đại lục có sức hấp dẫn như thế nào.

Tiêu Viễn cách đó không xa tay cầm thanh kiếm gãy đứng tại chỗ như trầm mặc, một lúc lâu sau mới tiến về trước, hoà vào dòng người đang bước lên dải ánh sáng kia.
Xung quanh không ít đệ tử Tiên Vân Tông nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ biết nhìn hắn từng bước đi lên phía trên.

- Tiên trưởng !

Vị quận chúa ban nãy chợt chắp tay hành lễ trước vị sư thúc họ Chu ở bên trên, còn đâu vẻ mặt cao cao tại thượng lúc trước.

- Ân ?

Vị Chu sư thúc kia tuỳ ý gật đầu mấy cái, liếc sang nhìn nàng đảo mắt, chợt mở miệng.

- Ngươi là thiên kim của vị quận vương nào ? Cửu Châu hoàng thất của các ngươi cũng là một trong ngũ đại tiên môn, Hiên Viên hoàng khí của các ngươi cổ kim lưu truyền đến nay, trên pháp môn cũng đắc đạo thành tiên vô. Vì sao ngươi lại bỏ gần cầu xa, bái nhập Tiên Vân Tông chúng ta ?

Dứt lời trung niên nhân liền lâm vào trầm tư.

“Cửu Châu đại lục có ngũ đại tiên môn, đó là Tiên Vân Tông, Tiêu Dao Môn, Long Phượng Lâu, Kiếm Các và cuối cùng là Cửu Châu hoàng thất.”
“Dù Cửu Châu hoàng thất không phải là tiên môn mạnh nhất, nhưng rõ ràng khống chế sĩ tộc trên thiên hạ, chưởng quản chúng sinh, dựng lên thuỷ lợi, an bài dân nuôi tằm mưu sinh, còn thành lập thư viện cung cấp kiến thức dạy bảo vạn dân. Vì vậy có thể nói hoàng thất Cửu Châu trong ngũ đại tiên môn có địa vị trọng yếu nhất.”

“Chỉ là nếu công chúa đích thân tới, Tiên Vân Tông ta tất nhiên sẽ sắp xếp trưởng lão tiếp nhận. Nhưng tiểu nữ này chỉ là…quận chúa”

“Hoàng thất Cửu Châu chỉ riêng thân vương đã có hơn hai mươi vị, nói gì đến quận vương…”

- Vãn bối Hiên Viên Yến, ra mắt tiền bối !

Quận chúa vội cúi đầu chắp tay báo ra danh tính, sau đó liền cung kính trả lời.

- Về nghi hoặc của tiền bối, vãn bối thật chán ghét quan trường kéo bè kéo phái đấu đá lẫn nhau, vì vậy vãn bối nguyện bỏ qua thân phận quận chúa, cầu bái nhập quý môn, một lòng cầu tiên, tiêu dao tự tại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.