Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 1: Tiên Vân Tông

Tiên Tử Tu Hành

1 Chương 1: Tiên Vân Tông

Tiên nhân.

Vào núi trường sinh.

Cửu Châu đại lục là nơi có vô số ngọn tiên sơn san sát nhau, đa phần là nơi toạ lạc của các tông môn lớn nhỏ.

Phàm nhân ai có thể cưỡng lại mộng trường sinh ? Bởi vậy thế nhân tất cả đều lấy việc bái nhập thành công tiên môn, thi triển được tiên pháp làm vinh dự.

Nếu tư chất kém cỏi một chút, phàm nhân cũng muốn tập luyện võ nghệ, mang đao dắt kiếm lang bạt hành tẩu giang hồ. Hi vọng một ngày có thể bái nhập các môn phái giang hồ có quan hệ tốt với các tiên môn.

Dù có chút khó khăn hơn, nhưng tương lai bọn hắn vẫn có thể đột phá cực hạn của võ đạo phàm nhân, từ đó lấy võ nhập đạo, gián tiếp vẫn có thể bái nhập các tiên môn cao cao tại thượng kia.

.

.


Vào một ngày.

Tiền điện dưới chân núi của Tiên Vân Tông.

Đây một trong năm môn phái lớn nhất của Cửu Châu đại lục, xung quanh có vô số người tụ tập, ai nấy đều dài cổ ngoảnh lên nhìn trên đỉnh núi, khuôn mặt tất cả đều không dấu được vẻ lo lắng chờ đợi.

Trong đám người này, có người thì bộ dạng thư sinh mang áo đạo sĩ, có người thì y phục chỉ là vải thô áo tang bình dị, có người thì bộ dạng như mấy tên đồ tể giết gà mổ lợn giọng nói oang oang trên phố thường thấy.

Cũng có người là hiệp khách giang hồ, hai tay ôm kiếm, thần sắc cao ngạo khí chất bất phàm. Thậm chí còn có cả thiên kim tiểu thư ngồi trong kiệu chân không chạm đất, thoáng nhìn đã thấy là người có thân phận.

Tất cả nhân vật tam giáo cửu lưu, bộ dạng gì cũng có, đều hội tụ cùng một nơi ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi mây mù lượn lờ trước mặt.

Xuyên qua sương mù, bọn hắn mơ hồ đều có thể thấy được một toà đại điện khổng lồ toạ lạc giữa đám mây. Toà đại điện này kiến trúc xa hoa, còn toả ra một khí thế huy hoàng khiến cho đám người bên dưới trong lòng đều như sôi sục lên đầy chờ mong.

Tất cả là bởi…


….hôm nay chính là ngày Tiên Vân Tông mở rộng sơn môn, tuyển nhận đệ tử.

.

.

“Ai da. Tiên Vân Tông cứ mỗi năm năm lại thu đồ đệ. Lần này ta nhất định phải bái nhập thành công”

Một tên ánh mắt kiên nghị, vừa thấy toà đại điện bên trong sương hiện ra càng lúc càng rõ ràng thì thần sắc như nôn nóng.

“Năm năm một lần a. Phàm nhân thì có mấy cái năm năm chứ ? Nếu bỏ qua lần này, lần tiếp theo đã già hơn năm tuổi, càng khó được tiên nhân lựa chọn a.”

“Đúng vậy. Theo lý thì độ tuổi tốt nhất để bái nhập Tiên Vân Tông chính là dưới mười tuổi. Nhưng nói là một chuyện, muốn lên trên kia, phải dùng sức chính mình mà không có người giúp đỡ, một đứa nhỏ bảy tám tuổi làm sao mà leo lên được ngọn Tiên Vân Phong kia chứ ?”


“Nếu vậy sao ta nghe tiên môn cũng có tiểu hài tử ?”

“Hahaha. Ngươi không biết đó thôi. Đó là mấy đứa nhỏ của các trưởng lão môn phái lớn trên giang hồ đấy. Đám người đã sớm hối lộ các vị đệ tử ngoại môn để đưa người thân thích vào, nào đến phiên ngươi chứ ?”

“Thật đáng giận. Không ngờ ngay cả Tiên Vân Tông, một trong ngũ đại tiên môn mà cũng có chuyện lợi dụng quan hệ mà âm thầm đi cửa sau...”

“Ngươi không phục ? Đến, đến cùng lão tử đánh một trận ! Tên khốn ngươi dám nói xấu môn phái ta ?”

“Môn phái của ngươi ? Hừ. Không biết xấu hổ”

Nhiều dạng người tụ tập lại một chỗ, lời qua tiếng lại rất dễ xảy ra mẫu thuẫn. Nếu không vì cố kị đây là thời điểm Tiên Vân Tông thu nhận đệ tử, không chừng bọn hắn đã sớm xông vào đánh nhau.

Các tên giang hồ hiệp khách bình thường lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, làm sao có thể đứng chung một chỗ cùng các tên tiểu thương đi khắp hang cùng ngỏ hẻm buôn bán ? Hay các tên đồ tể người tanh hôi ? Kì quái hơn, thậm chí gần đó còn có cả nhóm phấn đầu kỹ nữ buôn phấn bán hoa.
Nhưng đây là chân núi Tiên Vân Tông, trước mặt tiên nhân, ai dám càn rỡ ? Bởi vậy, dù vô cùng chán ghét, mấy nhóm giang hồ hiệp khách kia cũng chỉ biết áp chế cơn bực tức trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

“Không chừng trong cái đám người hạ lưu hỗn tạp này, thật sự lại có tên hữu duyên bái nhập được tiên môn, đắc tội với bọn hắn không đáng a !”

Trong đám người, một thiếu niên tuấn tú, có vẻ ngoài tương đối khác biệt, y có đôi môi mỏng nhếch. Thoáng nhìn khuôn mặt có chút non nớt nhưng đã có sự trầm ổn không bình thường. Y từ đầu đến cuối vẫn đứng thất thần dưới chân núi Tiên Vân Tông, ánh mắt ưu sầu nhìn về phía xa.

“Mở rồi !”

Đột nhiên, có kẻ hô một tiếng.


Tất cả mọi người đều nhất tề ngước lên. Chỉ thấy trên đỉnh núi, đại điện từ từ mở ra, đột ngọt có vô số âm thanh tiên cầm cùng dị thú vang vọng. Ngay chỗ khai mở, vô số dải ánh sáng bảy màu bên trong lao ra, các dải ánh sáng này tách đám mây xung quanh để lộ bầu trời thanh minh xanh vắt ở trên đầu.
Không lâu sau, các dải lụa trên trời đột ngột giáng xuống, trải dài từ đỉnh núi xuống tận chân núi, bảy dải ánh sáng này phân tách ra riêng biệt, thoáng nhìn hệt như một con đường thăng tiên đại đạo vậy.

Cùng lúc này, mấy trăm đầu tiên hạc theo sơn môn bay ra lượn lờ bên trên Tiên Vân Phong, phát ra từng tiếng kêu kì lạ.

Đám người bên dưới tận mắt chứng kiến thủ đoạn của tiên nhân, ai nấy đều trợn mắt líu lưỡi đầy khó tin.

Vị thiếu niên khuôn mặt tuấn tú kia hai hàng lông mày chợt cau chặt lại, hai tay bên dưới khẽ nắm chặt. Ánh mắt vẫn dán vào sơn môn đang mở ra kia, chăm chú nhìn lên các đầu bạch hạc đang bay lượn như đang muốn tìm kiếm ai đó.

Đáng tiếc, mãi cho đến khi có một nam tử trung niên cưỡi cự hạc ở cuối cùng xuất hiện, hắn liền tỏ ra thất vọng, dường như không nhìn thấy người mình muốn tìm, miệng liền nuối tiếc lẩm bẩm.
- Tiên Vân Tông…

Giữa không trung, người đàn ông kia thần tình lạnh lùng, dường như chẳng hề có ý định nói chuyện với đám phàm phu tục tử đứng chật ních dưới chân núi. Y đang đảo mắt nhãn thần liền loé lên, phóng thần thức dò xét rõ ràng cảm nhận rõ ràng một người có tu vi không bình thường đang xen lẫn trong đám đông.

- Tiêu Viễn ?

Âm thanh của ông ta trầm thấp nhưng vang vọng vào tai mấy vạn người bên dưới. Đám người kia hốt hoảng hết nhìn qua rồi nhìn lại, ai nấy vô thức theo ánh mắt của ông ta né ra, rất nhanh đã tìm thấy người mà vị tiên nhân kia vừa gọi.

Đúng là vị thiếu niên tuấn tú khí tức trầm ổn kia !

Tiêu Viễn hắn trầm mặc chẳng nói gì, ánh mắt vẫn một mực nhìn lên tiền điện bên trên Tiên Vân Tông, qua mấy cái hô hấp dần dần trầm xuống, không dấu được vẻ thất vọng nặng nề.
Người đàn ông trung niên bên trên trầm giọng nói vọng xuống.

“Hôm nay là ngày Tiên Vân Tông tuyển nhận đệ tử thế tục, người không có phận sự…. Không được lên núi !”

Ý tứ của y vô cùng rõ ràng nhắm vào Tiêu Viễn. Cho dù thiếu niên này tu vi Trúc Cơ kỳ, thực lực thậm chí đã mạnh hơn nhiều so với đại đa số đệ tử ngoại môn chăng nữa, cũng không phù hợp tiêu chuẩn nhận đệ tử của Tiên Vân Tông.

- Hôm nay ta phải nhìn thấy Hi Nguyệt muội muội !

Trên một đầu ngỗng trắng lơ lửng trên trời, một tên đệ tử Tiên Vân Tông bay ra. Đây là một nam tử cầm kiếm, y thần sắc lạnh lùng quát lớn.

- Ngươi thật can đảm. Dám gọi tiên tử là Hi Nguyệt muội muội ?

Đồng thời, trong tay bảo kiếm của y chợt hoá thành một đạo kiếm quang bạch sắc, trong sát na liền lao vút về phía Tiêu Viễn. Đám phàm phu tục tử bên dưới dù đứng cách xa đều cảm nhận thấy kiếm khí kia phát ra hàn khí bức người, ai nấy đều chấn kinh thất sắc.
Cũng may bảo kiếm này lượn lờ trên đầu Tiêu Viễn chứ chưa đánh xuống, đám người bên dưới đều nhân cơ hội này cấp tốc chạy trốn thoái lui về sau. Vừa lúc đám người xung quanh tản đi, bốn tia kiếm khí bao bọc bảo kiếm kia mới ầm ầm rơi xuống.

Bên dưới Tiêu Viễn vẫn đứng tại chỗ liếc lên, dường như không hề có ý định chạy trốn.

“Nếu như hiện tại ta bỏ chạy, liền chứng minh ta không có tư cách nhìn thấy Hi Nguyệt. Bởi vậy… phải chiến !!!”

- Kiếm ! Hiện !

Ngay lúc bảo kiếm trên trời giáng xuống, Tiêu Viễn hai ngón tay khép lại quát khẽ, chỉ thủ hướng ngay mũi kiếm lao đến điếm tới. Trong chớp mắt, một thanh kiếm gãy phát ra tinh quang đột ngột xuất hiện, hướng về bầu trời ngênh đón.

“Oanh !!!!”

“Đùng !”

Trời đất rung chuyển.
Kiếm chí bị chấn tứ tung, mặt đất chợt xuất hiện một cái hố khổng lồ. Đám phàm nhân đang quan khán người thì cuồng nhiệt, kẻ thì kinh hãi, cũng ít tên thấy tràng cảnh chiến đấu của tiên nhân kia thì không dấu được vẻ hâm mộ.

“Không thể tưởng tượng được. Dù đã gãy mất nhưng người thiếu niên trẻ tuổi này lại có một thanh linh khí ?”

“Ta chỉ mới nghe nói người tu hành ai nấy cũng đều có pháp khí. Lần đầu tiên nghe đến linh khí. Thứ này còn lợi hại hơn sao ?”

“Mỗi cá nhân đều có ? Hahaha. Ngươi đang so sánh với đám tiểu thương phàm nhân phe phẩy quạt trong tay có trăm thanh kiếm sao ? Pháp khí không phải dễ dàng đạt được như vậy đâu a. Cho dù có là món hạ cấp nhất đi nữa”

“Đáng tiếc, thanh linh khí này đã bị tàn phá gãy mất, bằng không liền có thể đánh bại được Tiên Vân… à không. Đối thủ”
Một vài tên trong đám dường như vô cùng quen thuộc người tu hành mà đưa ra lời bình, nhất tề liền khiến đám người bên dưới xướng hoạ bàn tán.

“À. Nói vậy ta đã biết Tiêu Viễn kia là ai rồi a. Hẳn là nhi tử của Thanh Hồng Triền Miên Kiếm - Ba Thục. Chẳng biết trong tay là Thanh kiếm hay Hồng kiếm a ?”

“Thật ra Thanh Hồng Triền Miên Kiếm, chính là ám chỉ Thanh Loan Kiếm cùng Hồng Oanh Kiếm đấy.”

“Đúng vậy. Hai thanh kiếm này vốn chẳng có liên hệ gì với nhau. Nhưng vì chủ nhân kết thành vợ chồng đạo lữ, cả hai lại đều có tu vi Hồn Minh Cảnh. Hơn ba mươi năm trước phu phụ cầm bảo kiếm trảm yêu trừ ma, chính là cường giả lừng lẫy một phương a.”

“Chỉ là đáng tiếc, về sau chủ nhân của Thanh Hồng Kiếm lần lượt trúng độc thủ bị hại, chỉ còn sống sót một đứa con trai. Chính là Tiêu Viễn cầm thanh kiếm gãy trước mắt đấy a”
Đột nhiên có một người mở lời.

“Này này, Tiêu Viễn cùng Hi Nguyệt gì gì kia là quan hệ gì thế ? Phải chăng là tình nhân cũ ?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.