Trở về truyện

Tiên Tử Tu Hành - Chương 5: Thất Thải Linh Trì

Tiên Tử Tu Hành

5 Chương 5: Thất Thải Linh Trì

Truyền công trưởng lão đột ngột xuất hiện trước mặt bọn hắn, ngữ khí không chút cảm xúc.

- Vừa rồi chính là khảo nghiệm tâm trí các ngươi đủ kiên định không, có thể chịu đựng khổ sở trùng điệp của việc tu luyện không. Bước tiếp theo, chính là khảo nghiệm tư chất linh căn của các ngươi, nếu phẩm chất linh căn quá kém, y nhu cũ… vẫn bị loại bỏ.

Đám người liền dâng lên một trận xôn xao.

Nhưng cũng may mắn ở chỗ, tất cả đều biết, thiên hạ ai nấy cũng đều có linh căn, chẳng qua là tốt hay xấu mà thôi.

- Thi kiểm tra xong linh căn, cuối cùng là khảo nghiệm tài năng cá nhân của các ngươi, tứ thư ngũ kinh, quân tử lục nghệ, đao pháp cùng kiếp pháp, thậm chí các tạp kỹ cũng có thể.

Chu sư thúc kia vừa dứt lời, liền vung tay về trước, làn sương mù mịt dần dần mở ra.

Một vị tiên nữ xinh đẹp như nguyệt chợt xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt nàng thanh lãnh thánh khiết không chút tạp niệm từng bước chậm rãi lướt qua.

“!!!”


Ngay trong khoảnh khắc này, tất cả đều bị tiên nữ mỹ lệ này rung động đến nín thở.

Thần thái như nước, cốt cách như ngọc. Làn da đẹp như mỡ đông.

Trường y trắng dài, mái tóc đen nhánh như gỗ mun, một đôi tay trắng như ngọc trắng, gió núi xuy phất thổi đến một vài sợi tóc li ti phất phơ, phăng lên vạt trường y dài để lộ đôi chân vương một vài bông tuyết, khiến cho đám người đều liên tưởng đến tiên nữ trong tưởng tượng.

“Trời. Đẹp quá !!!”

Tiên tử kia hàng lâm trước mắt khiến đám người đều bị một trận kinh động, ai nấy đều có cảm giác nàng ta là một tiên tử không nhiễm bụi trần, không ăn khói lửa nhân gian.

Đặc biệt nhất phải kể đến khí chất toả ra như nhật nguyệt, vô cùng thanh u thánh khiết.

Đôi mắt không vương chút cảm tình kia đảo qua đám người, cuối cùng lại lưu lại trên một thiếu niên đang run lên từng cơn.

- Tiêu Viễn, ngươi đã đến rồi…


Sâu bên trong đôi mắt u lãnh của tiên tử, chợt xuất hiện một tia cười ôn hoà, khoảnh khắc này hệt như trăm hoa đua nở, vô thức khiến cho đám người xung quanh đều dâng lên một cỗ ấm áp.

Tất cả đều đứng ngây ngốc.

Cùng là nữ nhân, thế nhưng ngay cả một chút ganh tỵ, Hiên Viên Yến cũng không có. Đây là bởi nữ nhân trước mắt thật sự quá hoàn mỹ.

Tám tuổi không có tiếng tăm gì, vì thanh mai trúc mã của mình là phế linh căn, nàng liền tìm kiếm phượng hoàng tiên dược để chữa trị. Năn nỉ phụ mẫu mang nàng đến Tống gia thành, dứt khoát leo lên Phượng Hoàng sơn. Dùng một chiếc cầm tầm thường gảy lên khúc “Loan Phượng Tề Minh”. Ngay lúc đó, tiên sơn lay động, tiếng phượng rít lên truyền ra ngàn dặm.

Nghe nói, lúc ấy trên dưới Tống gia đều cảm động đến rơi nước mắt, Phượng Hoàng đồn đại từng có phượng hoàng dừng chân, thế nhưng chưa từng có ai thấy qua. Không ít người hồ nghi truyền thuyết này là giả, nếu như Tống gia không nắm giữ phượng hoàng tiên dược có thể khiến người khác thoát thai hoán cốt thay đổi tư chất, không chừng cả thiên hạ đều đã giễu cợt Tống gia ăn nói bậy bạ.

Nhưng từ khi Hi Nguyệt gảy lên khúc đàn kia, thế nhân đã chẳng còn ai hồ nghi chuyện này nữa.

Bên trên Phượng Hoàng Sơn, thật mà có phượng hoàng đáp xuống.


Đến đây, Tiêu Hi Nguyệt trong một đêm nổi tiếng thiên hạ, được Bạch Hạc Tiên cùng phu nhân Nam Cung Uyển đích thân đến Tiêu gia thu làm đệ tử chân truyền, dốc tâm dạy bảo.

Mà Tiêu Hi Nguyệt cũng không làm thẹn mỹ danh tiên tử, Trúc Cơ, Đan Hà, Linh Thai, đạo chi tam cảnh chỉ trong mười năm đã đột phá, tiến giai nhanh đến mức toàn thiên hạ đều chú mục.
Bấy giờ.

Trước mặt Hiên Viên Yến, vị Hi Nguyệt tiên tử trong lời đồn kia cước bộ hệt như một tiên nữ trong tranh đang rảo bước về phía nam tử kia.

- Hi Nguyệt…

Tiêu Viễn trước sau trầm mặc, bấy giờ mới lộ ra nụ cười. Cũng bước nhanh về phía trước, muốn cầm chặt tay của Hi Nguyệt. Thế nhưng ngay lúc này lại bị một nam tử bên người dùng ánh mắt ngăn lại.

- Tại hạ Kim Văn Vận, đệ tử chân truyền Tiên Vân Tông.

Nam tử này không hề có bộ dạng dương cung bạt kiếm, trái lại cười cười vô cùng ôn hoà, nhìn sang Tiêu Viễn chắp tay hành lễ. Tiêu Viễn cũng chỉ có thể áp chế tâm tình kích động khi thấy Tiêu Hi Nguyệt, đồng dạng hoàn lễ nói.

- Tại hạ Tiêu Viễn, gặp qua Kim sư huynh !

Sư huynh sư đệ thật ra cũng là một danh xưng khách khí của người tu hành mà thôi, vô cùng thích hợp với hoàn cảnh của cả hai. Chung quy cũng chỉ vì quan hệ với Tiêu Hi Nguyệt, bọn hắn mới có cuộc gặp mặt này.
Kim Văn Vận cười ôn hoà.

- Hôm nay là ngày thời điểm Tiên Vân Tông ta thu nhận đệ tử. Hi Nguyệt sư muội phụ trách khảo hạch nhạc lý đầu tiên. Tiêu sư đệ chờ một lát, đợi sư muội khảo hạch kết thúc, chúng ta lại đến tâm tình a.

- Được !!


Tiêu Viễn nhìn Tiêu Hi Nguyệt y phục phiêu phiêu thanh lãnh đáp lời. Bước đến mấy bước nhìn nhân ảnh nữ tử trước mắt thật sâu.

Đối diện, Tiêu Hi Nguyệt đôi mắt trong suốt thuần khiết cũng nhìn thẳng đến hắn, giống như có vô vàn điều muốn nói.

Mọi người thần sắc cổ quái, bắt đầu dâng lên ngờ vực vị sư tỷ kia yêu thích tiểu tử Tiêu Viễn trước mắt.

- Khụ !!! E hèm…

Chu sư thúc ho khan mấy tiếng đánh gãy bốn mắt đang nhìn nhau. Lảng đi chỗ khác nói.

- Những người tham gia khảo hạch, theo thứ tự tiến vào bên trong linh trì đi.
“Cái gì ?”

“Linh Trì ?”

Đám người kia bàn tán đi lên đỉnh núi, nhìn đến trước cổng Tiên Vân Tông có một dòng suối hào quang bảy màu ngập tràn, chảy vắt ngang qua ngay chính giữa cửa. Giống như ngăn cản đám người tiến vào nội môn vậy.

“Để ta đến trước !”

Có người không đủ nhẫn nại hô lớn xông vào thất thải linh trì kia. Dòng nước bên dưới sền sện đem hắn giữ chặt. Nhất thời tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

- Chú ý !

Vị Chu sư thúc sau lưng nhàn nhạt nói.

- Đây là mảnh linh trì ngưng kết thành thực chất, đối với người tu tiên mà nói chính là thuốc đại bổ, đám các ngươi quan trọng là cần phải cảm nhận linh trì thẩm thấu vào bên trong nội khí, hấp thu vào bên trong thân thể. Có như vậy mới có thể qua lại bên trong linh trì này !
- Trực tiếp hấp thu ?

Rất nhiều người kinh ngạc lên tiếng. Bọn hắn ít nhiều đều biết bản chất tu luyện chính là hấp thu linh khí trời đất để bản thân sử dụng. Thế nhưng bọn hắn nhiều tên ngay cả hô hấp thổ nạp cũng chưa từng học, trước đều học qua các pháp môn thập phần thô thiển, đối phó với người giang hồ có chân khí cũng chẳng phải là đối thủ, nói gì đến tu tiên.

- Không sai.

Chu sư thúc khuôn mặt khẳng định. Bên dưới liền có tiếng nói oán giận.

- Chúng ta căn bản chưa từng học qua phương pháp hấp thu a !

- Hahaha. Thiên tài chân chính, không cần học tập cũng có thể hấp thu linh khí, đây chính là bản năng của linh căn.

Chu sư thúc nói một câu, khoé miệng lộ ý cười.

- Các ngươi nếu như không thể hấp thu, đại biểu cho việc…

…tư chấn linh căn quá kém. Cho dù sau này có học hô hấp thổ nạp đi nữa cũng chẳng thể tu tiên !
Tiêu Viễn nắm chặt hai đấm, chẳng biết nhớ đến cái gì, nhịn không được liền vô thức liếc sang vẽ mặt đẹp như tranh vẽ của Tiêu Hi Nguyệt.

Mười năm trước, cũng bởi vì hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã, Tiêu Hi Nguyệt mới đi đến thành Tống gia. Bằng vào tài đánh đàn bất phàm mà đánh động cao tầng Tống gia. Do đó mới mang về được một viên tiên dược, cải biến tư chất phế linh căn của Tiêu Viễn hắn. Kể từ đó hắn mới có thể tu tiên !

- Tiên nhân gượm đã…

Có người không cam chịu, duỗi tay chỉ đến Hiên Viên Yến.

- Ta không chủ đích nhằm vào vị quận chúa này, nhưng chúng ta chưa từng biết qua việc tu luyện, bọn hắn thì đã từng học qua thổ nạp pháp, như vậy chẳng phải rất không công bằng ?

- Thế gian làm gì có công bằng ?

Truyền công trưởng lão nói ra một câu khiến đám người á khẩu không thể trả lời được. Từ đó trở đi tất cả đều im bặt, ai nấy đều cắn răng xông vào bên trong mảng linh trì trước mắt.
Không lâu sau, hơn bảy trăm nhân ảnh cùng tiến vào bên trong vũng bùn trước mắt, ra sức hấp thu linh khí, tìm mọi cách để cơ thể tràn đầy thứ linh lực như lời lão giả kia đã nói qua. Chưa từng biết đến thổ nạp, rõ ràng với bọn hắn chính là khó khăn tầng tầng lớp lớp.

Tiêu Viễn ở phía sau vẫn chưa tiến lên, hắn đến Tiên Vân Tông chẳng phải vì bái sư nhập đạo, mà chỉ là muốn gặp Tiêu Hi Nguyệt.

- Hi Nguyệt muội muội, ngươi gần đây…

Tiêu Viễn âm thanh như run rẩy, ánh mắt nhìn nàng thật sâu.

….có khoẻ không ?

- Ta tốt. Mỗi ngày đều tu hành, luyện đàn.

Tiêu Hi Nguyệt lau qua trán, âm thanh như có một loại mị lực kỳ lạ, khi vang lên khiến cho người nghe như đang đứng dưới ánh trăng sáng tỏ mà ngửa đầu. Chỉ biết thanh âm của Hi Nguyệt hệt như ánh trăng thanh lãnh đầy duy mỹ chiếu soi xuống bên dưới, đả động đến từng người lân cận.
Thanh âm của nàng thậm chí còn vô tình khích lệ không ít nhân ảnh bên trong linh trì ra sức, cũng không ít người không nhịn được quay đầu liếc nhìn một cái, nuốt nước miếng mà tiếp tục liều mạng tiến về trước.

- Hahaha. Nhân số lần này lên núi nhiều hơn trước gấp đôi. Những người này dường như đều bị mỹ mạo của sư tỷ hấp dẫn a ?

Cạnh đó, mấy tên đệ tử Tiên Vân Tông đang xem cuộc vui không nhịn được mở lời.

- Ai bảo đại sư tỷ đẹp như thế chứ. Có thể mỗi ngày được nghe tiếng đàn của Hi Nguyệt tiên tử. Ngũ đại tiên môn ai không hâm mộ chúng ta ? Không biết bao nhiêu tên da mặt dày đến Tiên Vân Tông ta làm khách, chẳng phải vì sáng trưa tối tranh thủ nghe một chút tiếng đàn của sư tỷ sao ?

- Những tên này thật nên đuổi ra ngoài a !

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.