Trở về truyện

Thế Giới 18 Chặt Khít - Chương 4.2: Thủ Lĩnh Hắc Bang Biến Thái X Nữ Sinh Gây Tội Bỏ Trốn ( Cường Thủ Hào Đoạt, Khẩu Vị Nặng )

Thế Giới 18 Chặt Khít

18 Chương 4.2: Thủ lĩnh hắc bang biến thái x Nữ sinh gây tội bỏ trốn ( cường thủ hào đoạt, khẩu vị nặng )

Tiếng súng nổ chấn động màng tai, viên đạn xượt qua đầu cô ghim vào tường, vỏ đạn vẫn không ngừng bốc khói, thậm chí có thể cảm giác được độ ấm từ sau lưng truyền tới, cô sợ hãi môi không ngừng run rẩy.

“Lại đây.” Thanh âm từ tính vang lên.

Lần này cô không dám chần chừ, vội vàng quỳ gối trên giường bò qua chỗ hắn, thu lại móng vuốt, ngoan ngoãn quỳ gối bên mép giường, cúi đầu thuận theo như một con mèo.

Hắn đi tới đặt túi vải lên bàn, thu súng đút lại sau lưng, dò hỏi cô một lần nữa, “Đói bụng?”

Cô gật đầu, “Đói.”

Giọng nói khô khốc bởi vì đã lâu không được uống nước.

Hắn mở túi lấy ra một phần cơm, là một hộp cơm in hình hoa anh đào màu lam, cô ở trường học đã từng nhìn thấy, chỉ có gia đình giàu có mới có thể đặt được, cũng là kí hiệu hoa anh đào màu lam.

Quả nhiên, bên trong cùng cô đoán không có sai biệt lắm, toàn là những món xa xỉ, trứng cá muối, gan ngỗng, nấm bào ngư, ....


“Ăn.”

Hắn đưa cho cô chiếc đũa.

Cô do dự nhưng vẫn nhận lấy, ba ngày không được ăn gì khiến dạ dày cô có chút không chịu nổi, hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô kén ăn.

Cô không màng hình tượng ăn ngấu nghiến, người đàn ông vẫn ung dung một bên thưởng thức bộ dáng như con mèo nhỏ giữ chặt thức ăn của cô, vừa xoa đầu cô.

“Tôn Uyển Chi.”

Khi hắn chính xác kêu ra được tên của cô, chiếc đũa trong tay rơi xuống, đến cả miếng trứng cá muối trong miệng cũng nuốt xuống thật khó khăn.

Hắn không vội không chậm cong lưng, nhặt lên chiếc đũa từ trên mặt đất, tựa như không có thói ở sạch, gắp lên một miếng thức ăn nhét vào trong miệng cô, dùng sức thọc vào, cô bất đắc dĩ chỉ đành nuốt xuống..

“Một sinh viên năm nhất đang du học Nhật Bản, như thế nào liền lưu lạc đến nỗi như thế này, phải ngồi thuyền nhập cư trái phép để về nhà?”


Cô bất chấp sợ hãi, dùng sức đánh rơi đồ vật trong tay hắn, hoảng sợ lùi bước, còn không kịp chạy trốn, người đàn ông liền bóp chặt cổ cô, thức ăn mắc ở trong miệng làm cô khó khăn phun ra, trứng cá muối rơi đầy quanh miệng, dơ bẩn lại ghê tởm, ít nhất là cô cảm giác như vậy, đôi mắt sưng đỏ trừng hắn.Từ trong mắt hắn cô không nhìn thấy một tia ghét bỏ, ngược lại hắn dường như càng thêm vui vẻ hướng về cô nở nụ cười.

“Tất cả chuyện của em tôi đều biết, đứa nhỏ thông minh, nên nghe lời biết không? Để tôi đoán xem nào, em có phải là giết bạn học của mình, sợ tội nên nghĩ cách chạy trốn, phải nhập cư trái phép để về nước hay không."

Cô sợ hãi đôi tay không ngừng run rẩy, bởi vì hắn mang theo súng, cô đã suy đoán hắn là cảnh sát.

“Anh……Anh muốn bắt tôi?”

“Thật là ngốc đến đáng yêu.”

Cổ tay chậm rãi buông cổ cô, cô chật vật lấy tay lau trứng cá muối rơi ra, hắn từ trong túi lấy ra mấy tờ khăn giấy in hình hoa anh đào màu lam, nâng lên cằm cô, xoa nhẹ khóe miệng.

“Không chỉ có ngu ngốc một cách đáng yêu, đôi môi cũng là phấn nộn đáng yêu.” Ánh mắt người đàn ông như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, cách khăn giấy ngón tay qua lớp khăn giấy, cố ý như vô tình nhiều lần dừng trên môi cô.


“Khuôn mặt thì nhỏ nhắn thanh thuần, nhưng người như vậy lại có thể xuống tay đẩy người khác xuống tầng?”

“Anh rốt cuộc có phải cảnh sát hay không!” Nghe lời chất vấn của hắn cô như rơi khủng hoảng, sợ hãi run rẩy.
""Em cảm thấy tôi giống sao?”

Người đàn ông nghiêng đầu, toàn thân tản ra khí chất bừa bãi lười biếng không chút để ý nhìn cô.

Cô ngây ra một lúc.

“…… Không giống.”

“Vì sao?”

“Không có cảnh sát xinh đẹp như anh.”

Hắn phụt cười, ném xuống khăn giấy trong tay đứng thẳng người, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được mặt hắn, đôi mắt màu nâu nhìn xuống cô, tràn ngập khinh bỉ không chút ý cười.

“Tôi ghét nhất là có người dùng hai chữ này để hình dung tôi, em là người thứ nhất tôi không muốn giết, bất quá cũng phải chịu chút trừng phạt mới được.”

“Cái gì?”

Khi cô còn không kịp phản ứng lại lời hắn nói, một bàn tay của hắn liền vung về phía cô.


Bang!

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, cô ngã lăn ra giường, đau đớn nắm chặt khăn trải giường, khóc òa lên.
Từ trước đến nay cô chưa bị ai đánh bao giờ, ngay cả cái nữ sinh bị cô đẩy xuống tầng kia cũng chỉ là ở trong trường chửi bới cô vài câu liền làm cô ghi hận, cô chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là một cái bạt tay liền đem cô dọa khóc, mà cô lại đối với hắn không sinh ra được chút hận ý nào, chỉ có sợ hãi cùng vô cùng sợ hãi.

Người đàn ông nắm tóc cô, “Hiện tại đã nhớ kỹ sao?”

“Trả lời, không trả lời tốt sẽ bị phạt"

“Ô nhớ kỹ, nhớ kỹ.” Cô run rẩy trả lời.

Hắn cười tà mị, xoa nhẹ đầu cô, “Bé ngoan, ăn cơm đi.”

Cô sợ hãi không ngừng run rẩy, đến chiếc đũa ăn cơm cũng không cầm nổi, bàn tay xoa trên đỉnh đầu vẫn không rời đi, càng ngày càng nặng ấn đầu cô xuống, cô không thể làm gì khác cũng chỉ đành cong eo đi xuống.

Nhưng mà người đàn ông lại tiến gần lại đây, đến khi quần đen chạm mũi cô mới phát giác tư thế lúc này, hóa ra cô đang đứng dưới háng hắn.
“Ngô!”

Cô cảm thấy thẹn nhanh chóng giãy giụa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn, lại thấy ý cười trong mắt hắn, hắn là cố ý.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.