Trở về truyện

Thế Giới 18 Chặt Khít - Chương 5.1: Quân Phiệt Thời Dân Quốc X Tiểu Thư Thế Gia (Cầm Tù, Cường Cưới Hào Đoạt, He)

Thế Giới 18 Chặt Khít

23 Chương 5.1: Quân phiệt thời dân quốc x Tiểu thư thế gia (cầm tù, cường cưới hào đoạt, he)

Tiếng chuông tan trường vang lên, cô gấp không chờ nổi theo đám bạn chạy ra khởi lớp, cố sức chen qua đám đông ồn ào, nhanh chóng về nhà.

A cha trước khi đi học đã dặn hôm nay phải về sớm chút, nay là ngày Chính ca ca về nước, người đàn ông cô luôn mong nhớ cuối cùng cũng du học trở về.

Cô ngó nhìn ven đường xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Chu thúc, tài xế riêng của gia đình cô.

Một chiếc ô tô treo cờ Đức dùng trước mặt cô, lốp xe chống đạn, trên cửa sổ có mấy cái lỗ để phóng ra súng tự động, cửa xe phía sau khắc chữ "Lục" tinh tế.

Là một chiếc xe quân dụng, cô nhút nhát lùi về sau, vội vàng bảo trì khoảng cách, trong tay nắm chặt dây balo, xe dừng lại, từ trên xe một người đàn ông mặc quân phục màu xanh bước xuống, giữa thắt lưng đeo một cây súng lục màu đen, sắc mặt lạnh lẽo bước chân nặng nề hướng về phía cô đi tới.

Cô nuốt nước miếng, một ít bạn học xung quanh trốn đi xa, một ít lại dừng lại bước chân tới xem.

“Đào tiểu thư.” Thanh âm nặng nề của hắn đập lên trái tim yếu ớt của cô, “Thiếu soái cho mời.”

Chữ “Lục”, cô đã đoán ra là người nào.


Khi còn nhỏ a cha không ngừng kể cho cô sự tích của các tướng quân, trong đó nghe được nhiều nhất, đó là chuyện của Lục đại soái, mà một năm trước ông đã chết vì bệnh tật, sự việc ồn ào trên báo chí một thời gian dài, bây giờ người có thể cao điệu mang theo chữ "Lục" này, chỉ có một.

Bên trong xe không khí không ngừng đông lạnh, người đàn ông vóc dáng cao lớn, đai lưng màu đen trước ngực cùng với quân phục màu xanh thẫm, súng lục trên eo lóe sáng, chỉ một cái liếc mắt của hắn làm cho cô giật mình, bất an co quắp ngồi bên cạnh hắn.

Quanh quẩn bên tai là tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực.

“Đào tiểu thư, lời tôi nói với em, em đã nghe hiểu chưa?”

Rõ ràng là câu hỏi thăm, nhưng ngữ khí lại như câu mệnh lệnh, cô lo sợ nắm chặt bàn tay.

“Tôi…… Không rõ.”

“Phải không?”

Hồn hậu tiếng nói từ yết hầu trung phát ra, cô liếc mắt nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy cặp chân dài giao điệp bên nhau, giày da màu đen, dây giày đan xen buộc chặt, giống như dây thừng bện chặt trái tim cô.


“Tôi đây liền nói lại lần nữa.” Đôi chân dài buông xuống, hắn chống đầu gối, nghiêng đầu nhìn cô, uy áp trong mắt phát ra, cảm giác uy hiếp đập mạnh vào mặt cô.

“Cùng tôi kết hôn, tôi sẽ giúp Đào gia giữ vững sản nghiệp, trợ giúp cha em, cho ông ấy chức vụ cùng nhân lực tương ứng, như vậy, gia đình em sẽ không bị Hoắc gia làm cho tan cửa nát nhà, em cần phải biết, cha em ở trong cục thống kê động không ít tay chân, nếu chuyện này bị phanh phui, cha em sẽ không phải chỉ là phá sản mà còn gặp phải cảnh ngục tù.”

Chuyện trong nhà cô đã ồn ào đến mọi người đều biết, trong nhà nhóm lớn nhóm bé di thái thái, sắp đào hết những gì còn lại của Đào gia, đến chút da lông cũng không bỏ sót, huống chi lúc này còn có Hoắc gia đối địch, lúc nào cũng tìm cách dìm xuống Đào gia.

Lần này Chính ca ca trở về, chính là tới giúp nhà cô, hắn cũng là hi vọng cuối cùng của Đào gia, huống chi, cô cùng với hắn sớm đã đính hôn từ trong bụng mẹ.

“Lục tiên sinh, xin anh thả tôi xuống xe.”

“Xem ra em là không tính toán đồng ý.”

Cô rũ đầu không lên tiếng.


Người đàn ông ngược lại không tỏ vẻ gì, dựa vào trên ghế da, tư thái lười biếng, đôi chân dài lần nữa giao điệp.

Cảnh sắc ven đường dần lướt qua, con đường này không phải phương hướng về nhà, cô dần luống cuống, quay đầu nhìn hắn, “Lục tiên sinh, thả tôi xuống xe, tôi muốn về nhà.”
Hắn nhắm hai mắt, môi mỏng nhẹ nhấc, lạnh nhạt phun ra hai chữ, “Câm miệng.”

Cô căn bản không rảnh lo nhiều như vậy, vươn tay liền muốn mở cửa xe, xe đang chạy trên đường cao tốc sườn núi, phía trước tài xế lớn tiếng kêu to, ngoài xe gió lạnh gào thét tiến vào.

Vào lúc cô còn chưa kịp nhảy xuống, cánh tay bị một bàn tay to dùng sức kéo trở về, cả người đập vào trên ghế dựa làm cô đau đớn, chỉ kịp nghe tiếng cửa xe đóng lại thật mạnh, trên trán cô nhiều thêm một cây súng .

“Muốn sống, liền thành thật một chút cho tôi! Không biết tốt xấu!”

Thân hình cao lớn của hắn phủ trên người cô, đè ép, ánh mắt nguy hiểm xuyên thấu cô, cô sợ hãi nước mắt phiếm hồng, không ngừng rơi lệ, môi trắng bệch run rẩy.

Xe đi thêm một đoạn dừng trước cửa lớn đồ sộ, hắn đưa cô đến phủ đệ của hắn, từ trong xe hắn sức lực lớn kéo cô vào bên trong, hắn đi nhanh, bàn tay nắm chặt khiến cô đau đớn, cô nhìn qua trong viện đầy người hầu, ai nấy đều bộ dạng sợ hãi không dám ngẩng đầu lên xem.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.