Trở về truyện

Thế Giới 18 Chặt Khít - Chương 5.2: Quân Phiệt Thời Dân Quốc X Tiểu Thư Thế Gia (Cầm Tù, Cường Cưới Hào Đoạt, He)

Thế Giới 18 Chặt Khít

24 Chương 5.2: Quân phiệt thời dân quốc x Tiểu thư thế gia (cầm tù, cường cưới hào đoạt, he)

“Lục tiên sinh!” Tiếng hét chói tai làm hắn tạm dừng một chút, tiếp đó lại không chút để ý kéo tay cô đi tiếp, qua dòng suối nhỏ bên trong viện, kéo cô vào nhà chính.

Hắn vừa buông ra cô liền nhắm chuẩn thời cơ chạy đi, vừa lướt qua ngưỡng cửa, đột nhiên một vật cứng ném về phía chân, cô đau đớn hô lên một tiếng ngã ra, vào lúc đầu cô chuẩn bị chạm đất, một cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo, kéo cô trở về, rồi nhanh chóng đóng lại cửa.

Người đàn ông trong tay nắm chặt thanh thép dài, không phải mềm mà là cứng, đau đớn ở mắt cá chân khiến cô phải quỳ xuống.

Hắn kéo cổ áo nhấc cô lên, cặp mắt lạnh băng xuyên qua lớp lông mi dày đậm chiếu vào người cô, “Ở trước mắt tôi dám chạy trốn, em là người thứ nhất!”

Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình cảnh như thế này, tâm lí yếu ớt bị dọa khóc, nức nở lắc đầu, “Lục tiên sinh ngài thả tôi đi đi, tôi không cần kết hôn cùng ngài.”

“Dám cự tuyệt tôi, em là người thứ nhất, cũng không vội.” Hắn cười rộ lên làm cô hoảng sợ, “Nếu không muốn, tôi liền hủy đi Đào gia, đến lúc đó cha em tự nhiên đến quỳ lạy tôi cưới em.”

“Ô, ô anh đây là uy hiếp, tôi không muốn, tôi không muốn!”

“Em xem chuyện kết hôn giữa hai nhà có bao nhiêu đôi là tự nguyện? Đào tiểu thư hiện tại em không đồng ý không quan hệ, không đến một ngày, em sẽ phải cầu xin tôi.”


“A không, không không!”

Hắn bỏ xuống cô muốn đi ra ngoài, cô dự cảm được hắn muốn làm cái gì, chân mềm quỳ xuống, tư thái chật vật bất kham ôm lấy giày da hắn, “Lục tiên sinh, ô, tôi cầu xin ngài……”

Người đàn ông lạnh nhạt trừng mắt về phía cô, “Tôi không có nhiều thời gian như vậy nghe em khóc lóc kể lể, cái tôi muốn từ trước đến nay đều phải đạt được, tôi hỏi lại lần cuối cùng, em có đồng ý kết hôn cùng tôi!”

“Ô…… Ô ô.”

Cô căn bản không có đường lui, hắn đã dồn cô vào chỗ không đường lui cho cô, cãi lời hắn, cô sợ là cả đời này đều sẽ không có kết cục tốt, huống chi a cha chỉ là một cái phó cục trưởng, chẳng sợ là làm quan chức, ở trước mặt hắn, cũng chỉ là một tên lâu la chẳng đáng nhắc tới.

Không đến một canh giờ, a cha đã gửi tới một bức thư, chữ viết qua loa mang theo vài phần nóng nảy, chỉ có một câu ít ỏi.

【 Hôn ước không có hiệu lực, lời nói việc làm đều phải thận trọng, tự bảo vệ tốt bản thân 】

Cô cảm thấy thật ủy khuất, hốc mắt tràn ra những giọt nước mắt, nhanh chóng thấm ướt tờ giấy.


Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô vội vàng lau nước mắt, hắn tiến vào mặt vô biểu tình đưa cho cô hai tờ giấy đăng kí kết hôn.

“Ký tên.”

“Hiện tại, hiện tại phải ký luôn sao?” Đôi mắt cô sưng đỏ, cô ngẩng đầu lên hỏi hắn.

“Em nói, không thì chờ đến lúc nào?” Người đàn ông cao lớn ngồi xuống bên cạnh cô, mặt không chút ý cười, khóe miệng lại nở ra nụ cười lạnh lẽo, “Còn nhớ thương hôn ước kia của em sao? Em vạn lần đừng có ý nghĩ không nên có, cha em không phải cho em lời khuyên, việc làm lời nói phải cẩn thận sao?”

Trước khi thư được đưa tới tất nhiên hắn đã xem qua.

Cô lau lau nước mắt, nhận bút cúi đầu, viết xuống tên của cô: Đào Hi.

A cha từng nói tên của cô mang ý nghĩa hy vọng, nhưng hiện tại nó lại chẳng mang đến chút hy vọng nào.


Trên một tờ giấy khác tên của hắn đã được kí sẵn, nét chữ cứng cáp ghi tên Lục Thanh Sơ, cô quả nhiên không đoán sai, hắn là nhi tử Lục đại soái, dựa theo tuổi suy đoán, năm nay mới 25.
Hắn lấy lại đồ vật trong tay cô, bàn tay to vuốt ve đầu cô, “Em làm lễ trưởng thành khi nào?”

“Ba tháng trước.”

“Đã có quỳ thủy chưa?”

Hắn nghiêm trang hỏi làm cô xấu hổ và giận dữ, nắm chặt góc áo, “Tháng 5 năm trước.”

Bên ngoài là tay sai của hắn, hắn đem đồ vật trong tay đưa cho hắn, đóng lại cửa, tiếng khóa cửa nặng nề vang lên.

Cô bỗng nhiên cả kinh, nhìn bên ngoài sắc trời vẫn còn sáng, hắn bước về phía cô, rút đi từng kiện quân trang cùng đai lưng, phụ kiện.

“Cởi.”

Mí mắt lạnh nhạt liếc qua cô, thanh âm trầm thấp ra lệnh, cô hoảng sợ nước mắt như không cần tiền đổ xuống, nhiều hơn vừa nãy gấp bội lần.

“Tôi không cần, anh buông tôi ra, tôi không cần!”

Cô còn chưa kịp chạy xuống giường, hắn đã nâng lên đôi chân dài ấn cô xuống, đầu gối rắn chắc đè ép chiếc bụng nhỏ bé, ấn chặt xuống, cô hô hấp khó khăn bắt lấy hắn chân, gian nan há miệng, khó khăn nói không lên lời.
“Vừa rồi chính tay em tự mình kí xuống giấy kết hôn, hiện tại đã là phu nhân của tôi, việc vợ chồng, xem như em hiểu, như vậy cũng đỡ cho tôi phải dạy lại cho em.”

“Ô tôi nói tôi không cần! Anh buông tôi ra…… Ngạch!”


Đầu gối ép chặt đè nặng bụng cô, toàn bộ hơi trong bụng đều bị ép ra ngoài, người đàn ông không kiên nhẫn hạ thấp mí mắt, kéo cúc áo, nhanh chóng cởi áo ném xuống đất, cô mơ mơ hồ hồ, vừa khóc vừa nhìn thấy tất cả, trên người hắn toàn thân đều là vết sẹo cùng vết thương mới lành, tiếng khóc càng thêm đè nén.

“Em nếu là lại khóc, hôm nay sẽ không chỉ là việc phá thân đơn giản như thế này, thành thật chút!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.