Trở về truyện

Thế Giới 18 Chặt Khít - Chương 4.1 : Thủ Lĩnh Hắc Bang Biến Thái X Nữ Sinh Gây Tội Bỏ Trốn ( Cường Thủ Hào Đoạt, Khẩu Vị Nặng )

Thế Giới 18 Chặt Khít

17 Chương 4.1 : Thủ lĩnh hắc bang biến thái x Nữ sinh gây tội bỏ trốn ( cường thủ hào đoạt, khẩu vị nặng )

Từ một khắc khi cô bước chân lên con thuyền nhập cư trái phép này về nước, mọi thứ đều không thể quay trở về như cũ được nữa, hối hận cũng không kịp.

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng súng tuyên truyền giác ngộ, truyền đến tai cô như tiếng thét tuyệt vọng trước khi chết, đôi tai trở nên đau đớn.

Mành bạt được xốc lên, ánh đèn sáng chói rọi vào, một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

Chuẩn xác mà nói là người đàn ông với diện mạo cực kì diễm lệ, nốt ruồi son động tình vũ mị, lông mi cong dài, đôi mắt đen láy hẹp dài như hồ ly, cô chắc chắn rằng chỉ một cái liếc mắt của hắn thôi cũng đủ để người ta mê mệt ngay từ lần đầu tiên.

Đương nhiên, nếu như không nhìn đến họng súng trong tay hắn đang nhắm ngay đầu cô.

“Giơ tay lên! Mọi người nhanh chóng đi lên phía trước!”

Mấy người đàn ông diện mạo hung hãn ra sức gào thét với những người nhập cư trái phép trên thuyền, cô đi ở giữa, là nữ duy nhất trong đoàn người, hơn nữa vẫn là học sinh, đôi tay run rẩy đưa lên đỉnh đầu, vóc dáng thấp bé phá lệ bắt mắt, cô không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đôi giày vải đã bị giẫm đen trên chân, thật cẩn thận đi lên phía trước.

“U, sao nơi này lại có một vật nhỏ trà trộn vào đây, hay là để đưa đến kĩ viện ngầm."


Một người đàn ông vạm vỡ, dữ dằn, trong tay ôm đại đao đùa giỡn cô.

Cô bị lời nói của hắn dọa sợ suýt nữa nhảy trốn xuống biển.

Đi theo đội ngũ phía trước, cô liền phải theo đoàn người đứng vào một cái thùng đựng hàng, phía sau đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, trong tay cầm súng, bóp chặt cổ sau của cô, không nói hai lời liền lôi cô đi.

Cô sợ hãi muốn hét chói tai nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào, sức lực hắn rất lớn, cô không thể nào nhúc nhích đành nhanh chân đuổi theo hắn, sau đó cô bị hắn ném vào một căn phòng nhỏ trong khoang thuyền.

Hắn cái gì cũng chưa nói, đóng lại cửa, sắc mặt nghiêm túc, lạnh nhạt giống như người máy, cô nghe được thanh âm người đàn ông đó khóa cửa.

Trên khoang thuyền nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường, trần nhà sát đất tăng cảm giác chèn ép, nhưng đối với cô mà nói đây là căn phòng an toàn nhất trong 3 ngày vừa qua.

Cô ngồi ở trên giường, bất an ôm lấy thân thể mình, lo sợ đến không ngủ được, luôn suy nghĩ về lời nói của người đàn ông kia là sẽ ném cô vào kỹ viện.

Phòng ngủ không có cửa sổ, cũng không biết đã trải qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy như hao hết sức lực, tinh thần vẫn luôn căng chặt trong 3 ngày cuối cùng cũng thua trên chiếc giường mềm mại này, cô nằm trên giường ngủ quên lúc nào không hay.


Khi cô tỉnh lại lần nữa, mọi cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, chiếc giường nhỏ hẹp đã được thay thế bằng chiếc giường to rộng 4 người nằm, bên dưới mềm mại đến có chút không chân thật, quần áo cũ nát trên người đã được thay thế bằng chiếc váy ngủ vàng nhạt mềm như bông.

Chất vải mềm mại cọ xát trong lòng bàn tay, cô đã cho rằng đây là thiên đường.

Cô chạy xuống giường muốn lao ra phòng ngủ đẹp đẽ này nhưng lại phát hiện cửa đã được khóa chặt, cho dù cố sức như thế nào cũng không mở ra được.

Ngoài cửa sổ lá cây rập rạp che lấp cảnh vật xung quanh, cô chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đây là buổi trưa.

Dùng sức véo mạnh cánh tay cho đến khi trên làn da trắng nõn xuất hiện những vết đỏ ửng, đau đớn mới khiến cô nhận ra đây chính xác không phải mơ.
Từ trưa đến giữa đêm, cô đói đến không có sức bò dậy, đã ba ngày không được một bữa cơm tử tế, ở trên thuyền thức ăn đều là lương khô cùng lắm là chút ít đồ ăn xa xỉ do người qua đường cho.

Nghe được thanh âm mở cửa, cô kích động ngồi dậy, đập vào mắt là đôi giày da của người đàn ông, theo ống quần đen nhìn lên trên, là người đàn ông cô đã gặp trên thuyền, gương mặt diễm lệ câu hồn, nốt ruồi son dưới khóe mắt càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của hắn.

“Đói bụng?”


Thanh âm từ tính nhưng lại khiến da đầu cô tê dại, trong tay cầm một túi vải màu lam, có vẻ như bên trong chính là đồ ăn, hắn hướng ta đến gần thời điểm, cô không chút do dự lùi lại phía sau, thối lui đến mép giường cạnh tường.

Người đàn ông thấy vậy, nheo lại đôi mắt sắc bén, tựa như là đang bất mãn với hành động của cô, mệnh lệnh cô, “Lại đây!”
Cô sợ hãi cúi đầu, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, muốn chuẩn bị thật tốt cho việc chạy trốn, nếu cần thiết, cô sẽ há mồm cắn hắn, thậm chí dùng móng cào nát gương mặt quyến rũ kia của hắn.

Nhưng mà thẳng đến khi nhìn đến từ sau lưng hắn rút ra súng, mở ra chốt bảo hiểm, ca một tiếng, nhắm chuẩn đầu cô, cô mới biết mình còn quá ngây thơ.

Cô hoảng sợ ánh mắt chăm chú nhìn hắn, người đàn ông thanh âm từ tính lười biếng vang lên, “Ba. ”

“Hai.”

Cô không nghe rõ những con số trong miệng hắn, cho đến khi đếm đến con số cuối cùng hắn dùng lại.

Phanh!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.