Trở về truyện

Thế Giới 18 Chặt Khít - Chương 3.5 : Thanh Mai Trúc Mã, Chủ Mưu Đã Lâu, Giả Heo Ăn Thịt Hổ (Giam Cầm, Khẩu Vị Nặng )

Thế Giới 18 Chặt Khít

16 Chương 3.5 : Thanh mai trúc mã, chủ mưu đã lâu, giả heo ăn thịt hổ (giam cầm, khẩu vị nặng )

Tề Uyển nghe thấy thanh âm người đàn ông nhanh chóng chạy về phía cô, trong rừng cây tối tăm, cái gì cũng đều không nhìn thấy, cơn gió lạnh lẽo cắt qua gương mặt cô, không khí trở nên âm trầm đáng sợ.Tề Uyển sợ hãi, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh không rõ, hai mắt hoảng loạn, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Cô còn không kịp từ trên mặt đất bò lên, đột nhiên một cây gỗ nặng nề đánh xuống bả vai cô, xương cốt yếu ớt trong phút chốc vỡ nứt, cô mất hết sức lực không thể đứng lên được nữa, quỳ trên mặt đất sợ hãi khóc lớn.

Cô cảm giác được đó là một cây gỗ dài, không ngừng đập lên vai cô, xương cốt nứt vỡ lại lần nữa bị tổn thương nặng nề, ngay sau đó là sống lưng, thắt lưng, đùi.

Người đàn ông cầm gậy gỗ, đem cô đánh ngã, tàn nhẫn đánh vào chỗ xương đã bị nứt gãy của cô, tiếng gậy gộc xuyên qua không khí, phát ra âm thanh vun vút, Tề Uyển gào khóc kêu to, nắm lấy bùn đất trên mặt đất cố gắng chống đỡ, không ngừng xin tha, thanh âm nghẹn ngào.

“Đừng đánh…… Đừng đánh! Đau quá, đau quá cứu mạng, ô cứu cứu ta, Mạnh Sở Cửu…… Cứu cứu ta a! Cầu ngươi không cần đánh, ai tới cứu tôi với!”

Mười mấy gậy liên tiếp đánh xuống, Tề Uyển đã không có sức lực hét lớn, thậm chí áo khoác trên người cũng bị gậy gộc đánh tan nát, bả vai đau nhức không thể động đậy, cô tâm như tro tàn nhắm mắt lại, đau đớn lan tỏa khắp người, nằm trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm rên rỉ cùng tiếng kêu cầu cứu.

“Đừng đánh a… Mạnh Sở Cửu, sở chín ô ô cứu ta, cứu ta a……”

Thanh âm gậy gỗ rơi xuống vang lên không ngừng, cô tuyệt vọng không có phương hướng liên tục cầu xin.


Vào lúc cô cho rằng chính mình phải chết trên núi rừng hoang vắng này, trên đường lớn đột nhiên truyền đến tiếng động cơ ô tô, ánh đèn sáng chói xuyên thấu qua khu rừng, Tề Uyển bị ánh đèn chiếu sáng đến không mở mắt được, biểu cảm trên mặt lộ ra vui sướng cùng nụ cười thống khổ, cô biết chính mình sẽ được cứu rồi.

“Tề Uyển! Tề Uyển!”

Thanh âm hắn gào to liều mạng gọi tên cô, cô chưa bao giờ thấy mình an tâm như lúc này.

“Tề Uyển!”

Mạnh Sở Cửu hoảng loạn chạy nhanh về phía cô, đem cô thật cẩn thận bế lên, hocmon nam tính của người đàn ông bao phủ lấy cô, thân thể cô run rẩy lợi hại, hắn nhanh chóng bế cô lên xe “Không có việc gì, sẽ không có việc gì, em đừng sợ, anh ở đây!”

Tề Uyển đau đến cả người vô lực, hốc mắt sưng đỏ, nước mắt lăn dài trên má, rơi trên cánh tay áo sơ mi hắn.

Bả vai nứt xương, cánh tay cùng thắt lưng đều bị gãy hai cái xương, vết thương trên đùi lại một lần nữa nứt vỡ, phải mất 2 ngày ở trong bệnh viên băng bó. Nhưng bác sĩ nói đến trường hợp này cũng thật kì quái, tuy rằng nhìn qua vết thương đều rất nặng, nhưng là lại xảo diệu tránh đi những chỗ nguy hiểm, sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Mạnh Sở Cửu mang cô trở lại căn biệt, toàn thân cô đều bị cố định bằng thạch cao, không thể động đậy, chỉ có thể nằm duỗi thẳng eo.


Tề Uyển sắc mặt trắng bệch, cánh tay bó thạch cao treo trên cổ, đôi mắt vốn dĩ linh động, hiện tại lại không hề có sức sống, nằm dựa vào đầu giường, miệng lúc đóng lúc mở được hắn đút thuốc.

Từ trong miệng chảy ra dòng nước thuốc màu nâu, Mạnh Sở Cửu vươn ngón tay lau đi, đặt ngón tay ở bên miệng, liếm láp chất lỏng chảy ra từ miệng cô.

Múc tiếp một muỗng đặt bên miệng cô, Mạnh Sở Cửu mỉm cười hỏi, “Tề Uyển về sau sẽ nghe lời sao?”

“Nghe lời, em sẽ nghe lời.” Cô sợ hãi liều mạng gật đầu, nước mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt, người đàn ông làm bộ đau lòng thay cô lau nước mắt.

“Nghe lời thì tốt rồi, chỉ cần em nghe lời anh, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhìn lần này đi, trộm anh chạy ra ngoài lại bị người đánh, về sau nhưng không được phạm phải chuyện sai lầm như thế này”
“Ô ngô.” Cô dùng sức gật đầu.

Mạnh Sở Cửu chuẩn bị xe lăn cho cô, sợ cô ở trong phòng ngốc nhàm chán, thường xuyên đẩy cô xuống hoa viên dưới tầng đi dạo.

Nhưng một khi cô đến gần cổng chính, liền sẽ ngồi trên xe lăn liều mạng lắc đầu, kịch liệt giãy giụa kêu rên, “Em không cần ra ngoài! Ô ô anh mau cứu cứu em, em không muốn đi ra ngoài, cầu xin anh em không cần!"


Bánh xe dừng trước cổng chính hoa viên, Mạnh Sở Cửu dừng xe lại, ngồi xổm bên người cô, thay cô lau nước mắt.

“Không có việc gì, có anh ở bên cạnh em, ai sẽ khi dễ em?”

Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, hoảng loạn bắt lấy góc áo hắn, điên cuồng lắc đầu, không quan tâm đến tóc dính vào trong miệng, “Em không cần ra ngoài…… Cầu xin anh, em thật sự không cần!”

“Được được, tất cả đều nghe lời bảo bối, chúng ta không ra ngoài.” Người đàn ông cúi đầu, nâng lên khuôn mặt tinh xảo nhưng tràn đầy sợ hãi của cô, ngậm lấy cặp môi khô nứt tái nhợt, tận tình liếm mút trong miệng, tâm tư phân tán sự sợ hãi của cô, thanh âm ôn nhu tinh tế vang lên.
“Chỉ cần em nghe lời, chúng ta vĩnh viễn đều không ra ngoài.”

“Ô được, em nghe lời, em nghe lời!”*************************************************************************************************************

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.