Trở về truyện

Thế Giới 18 Chặt Khít - Chương 3.4 : Thanh Mai Trúc Mã, Chủ Mưu Đã Lâu, Giả Heo Ăn Thịt Hổ (Giam Cầm, Khẩu Vị Nặng )

Thế Giới 18 Chặt Khít

15 Chương 3.4 : Thanh mai trúc mã, chủ mưu đã lâu, giả heo ăn thịt hổ (giam cầm, khẩu vị nặng )

Màn đêm lạnh lẽo, tại bãi rác không một bóng người, Mạnh Sở Cửu từ trên xe xuống, mở cốp xe, lấy ra từ bên trong một đôi giày thể thao màu trắng cùng với mấy bao nilong màu đen, ném vào trong đống rác.

Quẹt diêm vứt xuống, đem giày cùng bao nilong đốt sạch sẽ, giải quyết xong xuôi chứng cứ, hắn mới yên tâm lên xe, vén tay áo lên, xử lý vết máu trên cánh tay do bị cô cào, cánh tay đau nhức nổi lên gân xanh.

Đã là hai giờ rưỡi sáng, màn hình di động bỗng sáng lên, tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh, hắn nhấc máy lên nghe.

“Mạnh tiên sinh, mọi chuyện ngài phân phó đã xử lý thỏa đáng, tôi đảm bảo sẽ không có bất kỳ công ty nào đồng ý tuyển cô Tề Uyển nữa .”

Trong đêm đen, thanh âm hắn trở nên âm u đáng sợ, “Tốt, tôi sẽ chuyển tiền ngay vào tài khoản cho anh, hãy xóa hết lịch sử trò chuyện của chúng ta.”

“Được, ngài yên tâm, tôi sẽ không để bất kì ai khác biết chuyện này.”

“Rất tốt.”

Tề Uyển ngủ thẳng đến 11 giờ trưa hôm sau mới tỉnh lại, đôi môi khô nứt không ngừng run rẩy, thân thể vùi vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tràn đầy cảnh giác, sợ hãi hắn tới gần, hô hấp dồn dập, phảng phất giây tiếp theo có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.


Mạnh Sở Cửu quỳ một gối trên giường, nắm lấy cánh tay cô kéo lại gần, không cho phép cô chạy trốn, ôm cô vào trong lòng ngực nhẹ nhàng vỗ lên bả vai gầy yếu, cúi đầu ôn nhu dỗ dành cô.

“Bảo bối sao lại khóc, mơ thấy ác mộng sao?”

Xưng hô thân mật khiến cô cảm thấy ghê tởm, cả người run rẩy, cảm giác bất an cùng ớn lạnh không ngừng xông lên người cô.

“Anh đừng chạm vào, buông tôi ra!”

“Em đều đã là người của anh, còn muốn trốn đi đâu? Đã quên đêm hôm qua chúng ta cùng nhau làm tình như thế nào sao? Phía dưới của em rất phối hợp đó, kẹp anh chặt muốn chết.” Hắn ở bên tai cô, cắn răng nói ra từng chữ.

“Ô anh đi chết đi, đi chết đi a!”

“Tề Uyển, em đừng có lộn xộn!”

Mạnh Sở Cửu gầm nhẹ, làm cô sợ hãi, cả người run rẩy, co rúm vào trong ngực hắn, hiển nhiên, người đàn ông rất vừa lòng với phản ứng của cô, cười vuốt ve tóc tai hỗn độn trên mặt cô.


“Bảo bối, còn nhớ rõ tối hôm qua anh nói gì với em sao? Em rời xa anh, cái gì cũng đều không làm được, em không có bản lĩnh sống một mình trên thế giới này, chỉ có anh mới có thể bảo vệ em, chính là em luôn quá tùy hứng, không nghe lời anh, mới làm tối qua có người dùng ngón tay cưỡng gian!”

Chỉ cần tưởng tượng đến hồi ức thống khổ kia, đầu Tề Uyển liền đau như muốn nứt ra, che lại huyệt Thái Dương, khó khăn cầu xin hắn, “Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa! Không phải tôi sai, không phải tôi!”

“Như thế này không phải là em sai sao? Em bây giờ em vẫn còn ngây thơ cho rằng thế giới bên ngoài rất tốt sao?” Mạnh Sở Cửu kéo lấy cánh tay cô, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo, si mê vuốt ve mu bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng cười.

“Tề Uyển, lựa chọn đúng đắn nhất là ở bên cạnh anh, không cần để anh dạy cho em nên làm như thế nào đi, em ngoan một chút, nghe lời anh nói, liền sẽ không phải chịu bất kì thống khổ nào.”

Cô sợ hãi rụt người lại, tận lực cúi đầu, cảm thấy lúc này hắn mới chính là ma quỷ.

Cho dù bị đánh chết, cô cũng phải chạy trốn khỏi biệt thự này.

Buổi tối Mạnh Sở Cửu xuống phòng bếp nấu cơm, Tề Uyển lấy hết can đảm, ghé vào cạnh cửa sổ đánh giá hoa viên bên ngoài biệt thự, xác định rõ đường đi, mặc vào một kiện áo khoác cùng quần đùi của hắn, chống đôi chân bị đánh chằng chịt vết thương, khập khiễng lặng yên xuống lầu, cố ý vòng qua phòng bếp, chạy tới cửa sổ sát đất sau hoa viên thoát ra ngoài.


Khi Mạnh Sở Cửu lên lầu đưa cơm, nhìn đến căn phòng trống rỗng, ý thức được mọi chuyện đã xảy ra.
Hắn không vội đuổi theo, từ từ nở nụ cười âm trầm.

“Ha…… Ha a, ha!”

Tề Uyển như không biết mệt liên tục chạy trốn trên đường núi gập ghềnh, trán đổ đầy mồ hôi, hoàng hôn buông xuống, cô vẫn chạy trốn không rõ mục tiêu, chỉ lo hướng về con đường nhỏ chạy, không dám chạy đến đường cao tốc, sợ Mạnh Sở Cửu có xe sẽ tóm được cô.

Đường xuống núi xóc nảy, gan bàn chân bị đá mài xước, vừa khát vừa mệt cô vẫn liều mạng chạy trốn, hoàng hôn dần dần biến mất, đêm tối thay thế làm cô càng cảm thấy khủng hoảng bất an, nhớ tới người đàn ông hôm qua cưỡng gian cô, cũng là trong đêm tối như thế này.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xa lạ, Tề Uyển mở to hai mắt, không thể tin Mạnh Sở Cửu nhanh như vậy đã kịp đuổi cô, chợt một ý nghĩ khác nảy ra trong đầu, hay là, là người khác…… Là người đàn ông tối hôm qua.
Ý nghĩ này làm cô càng thêm sợ hãi, ngã khụy trên mặt đất, những cục đá sắc nhọn cứa vào làn da mềm mại, nhưng cô lại không cảm thấy đau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.