Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 223: Lọt Vào Mắt Xanh

Tây Du Truyền Thừa

219 Chương 223: Lọt vào mắt xanh

CHƯƠNG 223 : Lọt Vào Mắt Xanh

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn sự chú ý lên người Thiên, vậy là lại có người dám ngủ trong lúc Long Hồng Nương đang dạy đàn.

Long Hồng Nương có tính cách ôn nhu ai cũng biết, nhưng đó là lúc bình thường. Việc dạy đàn là nàng bỏ luôn cả tâm huyết vào đó, ngủ trong lúc nàng dạy đàn tức là không xem trọng nàng. Mà những kẻ như vậy thường không có kết cục tốt đẹp.

Thiên cười khổ, không ngờ chỉ sơ xuất một chút thôi cũng bị phát hiện, hắn tỏ ra vô cùng có lỗi nói : " Xin lỗi Hồng Nương!"

Hồng Nương không quan tâm đến lời xin lỗi của Thiên, nàng vẫn giữ nét mặt ấy mà nói : " Đánh khúc nhạc ban nãy ta nghe!"

Không khí trở nên căng thẳng, tất cả chìm trong im lặng để quan sát. Thiên mặc dù thường xuyên ở trong phòng ít lảng vảng trong Hậu Cung nhưng hắn vẫn nổi tiếng bởi vụ việc vì hắn là Long Lôi Đình đẩy một Mỹ Nhân vào lãnh cung.

" Xong rồi, lần này Bạch Tố Tố chết chắc." Một Mỹ Nhân ngồi cách đó không xa quay sang người bên cạnh xì xầm.

" Cô ta tới từ Bạch Sa tộc, mà Bạch Sa tộc làm gì có ai chơi đàn! Chắc chắn cô ta sẽ bị Hồng Nương phạt." Một người không ưa Thiên tỏ ra hả hê nói.


" Nghe nói Hồng Nương một khi đã chú ý đến ai người đó rất khó thoát, một là sẽ được hưởng ân huệ lớn, hai là sẽ bị vùi xuống đáy của xã hội."

Thiên không muốn bản thân gặp rắc rối, cũng không muốn gây chú ý quá nhiều. Vì vậy hắn từ từ đặt tay lên dây đàn, sau đó ngẫm một lát để nhớ lại khúc nhạc kia rồi ngón tay bắt đầu di chuyển.

Tiếng đàn vang lên từng nốt từng nhịp đều rất chuyển chỉ, không nhanh không chậm. Nhưng Thiên không đặt tâm tư vào đó nên tổng thể khúc nhạc chỉ tính là đạt chứ không gọi là xuất sắc.

Những Mỹ Nhân xung quanh đều phải tròn mắt kinh ngạc, bọn họ ngồi chăm chú lắng nghe vậy mà đến lúc thực hành đánh vẫn còn thiếu sót một vài nốt. Ấy vậy mà Bạch Tố Tố này ngủ gật trong lúc nghe vậy mà đánh được đủ số nốt, quá là ghê gớm rồi.

Sắc mặt của Long Hồng Nương cũng đã không còn đau đáu như trước, nàng khẽ cười một cái đầy ẩn ý nói : " Cũng chỉ có như vậy, ngày mai chúng ta lại có việc với nhau đấy!"

Câu nói này khiến Thiên cảm thấy có chút căng thẳng, hắn cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

Nói xong nàng từ từ quay người trở về vị trí của mình, khi nàng di chuyển cặp mông tròn nở nang được phô diễn ra theo nhịp bước chân, cộng với lớp y phục có phần mỏng manh khiêu gợi càng làm con người ta phải đỏ mắt.

Không ít Mỹ Nhân cũng đã bị cặp mông đó mê hoặc, họ thầm tự hỏi Long Hồng Nương có bí quyết nào giúp cho vòng 3 hoàn mỹ như vậy.


Buổi học tiếp tục, đến tối thì Thiên mới lết xác về đến phòng.

Ngân Nguyệt và Thanh Trúc cũng vừa mới đi thu thập thông tin trở về.

Sau khi cả ba ngồi lại với nhau liền trao đổi những gì biết được cho Thiên.

Theo thông tin mà Thanh Trúc thu thập được từ bên ngoài Long Cung thì biết được pha đối địch với Long Bính là Long Huyền đã thất bại thảm hại và đang hiện không rõ tung tích.

Long Liễu đã dẫn quân tới Loạn Hải để tìm kiếm tung tích của Long Huyền.

" Mẹ!" Thiên thầm lo lắng, hắn hi vọng là Vô Hạn sẽ làm được gì đó.

Còn thông tin mà Ngân Nguyệt thu thập được là ở trong Long Cung, từ miệng của các thị nữ khác nàng nghe ngóng được Long Bính có một kế hoạch lớn để vực dậy Long Tộc.


Một kế hoạch có thể vực dậy Long Tộc sẽ là một kế hoạch lớn và chu toàn. Mọi việc liên quan đến kế hoạch này phải thật suôn sẻ, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ để kế hoạch thất bại.
" Dạo gần đây rất nhiều người của các tộc khác tới Long Cung, chính xác là tới phòng dự tiệc của Long Lôi Đình. Tuy nhiên khi trở ra số lượng liền ít đi một nửa, điều quan trọng là không một ai thắc mắc gì về điều này." Ngân Nguyệt nói ra thông tin mà nàng quan ngại nhất, ánh mắt hoang mang nhìn Thiên.

Đây là thông tin mà Thiên cần, hắn nghi hoặc nói : " Các tộc thi nhau đầu quân dưới chướng Đông Hải lượng người dồn về đây là rất lớn, vậy mà Đông Hải lại không có dấu hiệu đông đúc lên hóa ra là vì tới phòng tiệc của Long Lôi Đình...xem ra ở đây mới là mấu chốt."

" Xem ra ta phải đến đó một chuyến nữa!" Thiên thở ra một hơi chầm chậm nói.

" Buổi tiệc đó hầu như các Mỹ Nhân không được tham gia, lần trước chúng ta tới đó chỉ là vì Long Lôi Đình mời tới, chàng làm sao vào được buổi tiệc?" Ngân Nguyệt bất an hỏi.
Tất nhiên là không có cách nào để vào buổi tiệc với tư cách là khách mời, nhưng Thiên đã nghĩ ra một cách giúp bản thân trở thành một phần của bữa tiệc luôn.

Thiên nhìn về phía cây đàn tranh để ngay ngắn một bên mà nói : " Chính là nó!"

Ánh mắt của Thanh Trúc và Ngân Nguyệt đều hướng về phía cây đàn tranh, sau đó hiểu ra phần nào rồi cùng gật đầu.

Sáng hôm sau, trong buổi học đàn Thiên không còn vẻ chán nản nữa mà tích cực lắng nghe và tiếp thu.

Long Hồng Nương cũng đã chú ý đến thay đổi này của Bạch Tố Tố, nàng thầm nở nụ cười sau đó tiếp tục dạy đàn.

Đến giờ nghỉ trưa Long Hồng Nương cho gọi Bạch Tố Tố tới gặp mình.

Thiên mang một vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi nao nao.

" Hôm nay biểu hiện của ngươi tốt hơn so với hôm qua, ta có lời khen!" Long Hồng Nương cất giọng đầy quyến rũ nói, ánh mắt nàng ngắm nhìn thân thể Bạch Tố Tố một lượt.

Thiên không chú ý đến ánh mắt của Hồng Nương, hắn khẽ cúi đầu lễ phép đáp : " Cảm ơn lời khen của người."

" Ngồi xuống cùng ta uống trà đi." Long Hồng Nương cười nhẹ nói.

Thiên không do dự mà ngồi xuống, sau đó cả hai cùng vừa uống trà vừa nói chuyện.

Nội dung chuộc trò chuyện chỉ đơn giản là về âm nhạc, nhưng cũng có vài câu hỏi về những mối quan hệ của cả hai.

Long Hồng Nương càng nói chuyện càng thấy Bạch Tố Tố có tính cách rất hợp gu mình, vì vậy đã đề nghị nàng tấu một khúc nhạc.

Lần này đã có sự chuẩn bị, Thiên liền gảy một khúc nhạc du dương. Khúc nhạc làm người ta liên tưởng đến cảnh tượng chia li của một cặp đôi yêu nhau không thể ở bên nhau.

Khi hắn vừa kết thúc, thì lập tức một khúc nhạc khác do chính Long Hồng Nương đánh vang lên. Khúc nhạc nói lên sự đau khổ của cặp đôi sau khi mỗi người một nơi.
Vừa gảy đàn, Long Hồng Nương vừa hướng ánh mắt về phía Bạch Tố Tố. Trong ánh mắt chứ một loại hàm xúc khó tả.

Thiên bị khúc nhạc làm cho não lòng, hắn liền đệm thêm những nốt vui tươi vào trong khúc nhạc để khúc nhạc bớt bi ai. Sự kết hợp hoàn hảo tạo ra một khúc nhạc khiến người nghe đủ đau buồn để bật khóc nhưng không quá buồn đến mức tìm đến cái chết.

Tiếng đàn vang lên khiến cho các Mỹ Nhân khác phải ngẩn ngơ, sau đó đi tìm kiếm nơi phát ra tiếng đàn. Đến khi họ tới nơi thì mới biết khúc nhạc này do Long Hồng Nương và Bạch Tố Tố đồng tấu.

Tiếng đàn khi kết thúc, Long Hồng Nương dừng ngay ánh mắt vào ánh mắt của Thiên rồi khen ngợi : " Bạch Tố Tố ngươi xuất sắc hơn ta nghĩ, đã rất lâu rồi không có ai cùng ta đồng tấu như vậy."

Thiên cười đáp : " Cảm ơn lời khen của Hồng Nương, Tố Tố còn phải học hỏi nhiều."
Hồng Nương hỏi : " Ngươi thể hiện ra như vậy chắc chắn không phải kẻ mới chơi đàn, nhưng ta thấy ngươi không hứng thú với đàn."

Thiên bắt đầu bịa chuyện : " Bạch Sa tộc rất ít người thích âm nhạc, ta từ nhỏ đam mê với âm nhạc nhưng bị ngăn cản rất nhiều. Dần dần bị định kiến của tộc làm cho sự hứng thú với đàn biết mất."

Hồng Nương cảm thấy mình đã tìm đúng người, nàng sẽ khiến cho hứng thú chơi đàn của Bạch Tố Tố trở lại.

" Ngươi có ước mơ chứ?" Hồng Nương hỏi một cách chân thành.

Thiên đáp : " Tố Tố mơ rằng một ngày nào đó sẽ được tấu nhạc trước nhiều người, trong một biểu tiệc thật là hoành tráng. Nhưng có lẽ ước mơ đó khó mà thành hiện thực."

Hồng Nương lắc đầu khi thấy Thiên quá khiêm tốn, nàng nói : " Với thiên phú âm nhạc của ngươi thì nếu chỉ ở tại Hậu Cung này quá lãng phí."
Thiên giả vờ cảm thấy thẹn thùng nhẹ nói : " Hồng Nương quá khen, Tố Tố tự biết tài không bằng người. Được ở trong Hậu Cung này là phúc phận lắm rồi không đòi hỏi thêm."

Hồng Nương thấy vậy, ánh mắt chớp chớp như vừa nghĩ ra gì đó bèn đề nghị : " Ở trong Hậu Cung này cũng chỉ phí hoài thanh xuân, nếu ngươi muốn thì ta sẽ xin cho ngươi theo ta học nghệ, không phải ở tại nơi này đấu đã tranh giành sủng hạnh của một nam nhân nữa."

Thiên chỉ chờ có như vậy, hắn biết Hồng Nương sẽ nói vậy nên liền lưỡng lự nói : " Tố Tố vô năng, được Hồng Nương để mắt quả thực là phúc phận...Tố Tố chỉ sợ theo người rồi không học hành được đến nơi đến chốn làm hao phí công sức của người!"

Hồng Nương đem ánh mắt hiền từ nhìn Thiên sau đó nói : " Ngươi chưa thử sao biết được bản thân mình có thể làm gì? Ta tin rằng con mắt nhìn người của ta không sai."
Chỉ thấy Thiên đưa tay đặt lên dây đàn sau đó gảy một tiếng. Hồng Nương ngạc nhiên trong vài giây sau đó cũng gảy một tiếng đàn, cả hai đang giao tiếp với nhau qua âm nhạc. Cảm giới này không phải ai cũng biết và thông thạo, đó là lý do vì sao Long Hồng Nương lại kinh ngạc khi Thiên biết dùng cách giao tiếp này.

Buổi học hôm đó lại diễn ra bình thường.

Vài ngày sau, theo lời hứa thì Long Hồng Nương đã tới gặp Long Bính và xin được cho Bạch Tố Tố theo nàng học nghệ. Cái giá phải trả là nàng phải dạy đàn cho các Mỹ Nhân hoàn toàn miễn phí trong vòng nửa năm.

Nhưng tiếc là người hầu của Long Bính báo lại rằng hắn hiện tại đang bế quan tu luyện, dự là cả tuần nữa không ra khỏi phòng.

Lý do mà Long Hồng Nương cất công tới tìm Long Bính vì hắn không mấy quan tâm đến Hậu Cung của mình, tùy ý xin cho một người sẽ không phải vấn đề gì quá khó khăn. Mất đi một Bạch Tố Tố thì Hậu Cung của hắn vẫn náo nhiệt như thường.
Nhưng nếu đã không gặp được Long Bính thì Long Hồng Nương đành phải tìm đến người mà nàng không muốn tìm nhất đó là Long Lôi Đình.

Long Hồng Nương nhanh chóng thu xếp được một cuộc gặp gỡ với Long Lôi Đình. Hai người hẹn gặp nhau tại một nơi vắng vẻ, Long Lôi Đình bản chất ham mê nữ sắc nên không thể tránh khỏi việc vừa gặp đã buông lời ong bướm với Hồng Nương.

Hồng Nương không phải vì xin cho Bạch Tố Tố thì còn lâu mới chịu gặp gỡ riêng tư với một tên vô lại như Long Lôi Đình.

" Hồng Nương, nàng vẫn xinh đẹp như hồi nào! Có việc gì mà phải hẹn gặp riêng ta như vậy?" Sau khi buông lời ong bướm, Long Lôi Đình tỏ vẻ hỏi.

Hồng Nương ghét thái độ của Long Lôi Đình, nhưng vì nàng là người cần hắn nên phải nhượng bộ một chút. Ánh mắt khẽ chớp chớp, Hồng Nương uyển chuyển bước tới ngồi bên tảng san hô thở dài nói : " Thực ra là có chút việc muốn nhờ ngài, hi vọng ngài giúp cho!"
Long Lôi Đình hỏi : " Ồ, Hồng Nương đã lên tiếng như vậy ta nào dám từ chối. Nói đi ta nghe, nếu giúp được ta giúp cả hai tay ba chân."

Hồng Nương tỏ vẻ khổ tâm nói : " Ta có ưng mắt một người, muốn thu làm đệ tử để truyền dạy tài nghệ, có điều...."

Nàng thở dài một hơi : " Có điều người này lại ở trong Hậu Cung của Long Vương."

Nghe vậy, Long Lôi Đình tỏ ra không mấy to tắc nói : " Chỉ là một Mỹ Nhân thôi mà, được nàng nhìn trúng ắt là không tầm thường...ta giúp được nhưng có điều nàng phải cho ta biết tên của người đó."

Hồng Nương không biết Long Lôi Đình để mắt tới Bạch Tố Tố, trong đám Mỹ Nhân đó những người xinh đẹp và thành thục hơn Bạch Tố Tố không ít. Vì vậy nàng nghĩ Bạch Tố Tố không thể lọt vào mắt xanh của Long Lôi Đình. Chính vì thế khi nghe Long Lôi Đình hỏi nàng đã trả lời ngay : " Người đó tên là Bạch Tố Tố, là người của Bạch Sa tộc. Ta muốn ngài đồng ý việc ta đưa nàng ta ra khỏi Hậu Cung để theo ta học nghệ."
" Bạch Tố Tố?" Sắc mặt Long Lôi Đình hơi khựng lại.

Bạch Tố Tố là nữ nhân hắn nhìn trúng, đang tính sau khi mấy bữa tiệc tiếp khách chấm dứt sẽ giành thời gian đến tán tỉnh nàng. Ai dè bây giờ lại bị Hồng Nương có ý định thu làm đệ tử.

Long Lôi Đình không muốn việc này xảy ra, một khi để Bạch Tố Tố ra khỏi Hậu Cung thì cơ hội chấm mút nàng của hắn sẽ giảm xuống.

Hắn ho khan tỏ vẻ phiền hà : " Khụ khụ! Nếu là Mỹ Nhân bình thường thì ta dễ dàng đồng ý với nàng, nhưng riêng Bạch Tố Tố này thì e là không được."

Ánh mắt lóe lên hàn ý, Hồng Nương nhẹ giọng hỏi : " Nàng ta có gì không ổn sao?"

Long Lôi Đình viện đại một lý do thuyết phục : " Nàng ta là cống phẩm của Bạch Sa tộc gửi đến, nếu tùy tiện để nàng ta ra khỏi Hậu Cung sẽ gây hiểu lầm rất lớn cho hai tộc, Bạch Sa tộc sẽ nghĩ phía chúng ta không xem trọng cống phẩm của họ. Rất nhiều chuyện rắc rối nữa sẽ xảy ra."
Một lý do rất thuyết phục, nhưng chưa đủ để qua được Long Hồng Nương, nàng nói rồi tỏ ra sầu não gương mặt hiện rõ sự bi ai khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thương cảm : " Thật là không có biện pháp sao? Cả đời ta học nghệ lần đầu gặp được một người có tài như vậy, ta cũng không còn trẻ nữa sợ rằng nghệ của ta sẽ bị mai một, muốn kiếm một người để nối tiếp mà khó như vậy thật khiến ta đau lòng a!"

Nhìn biểu cảm đáng thương của Hồng Nương, Long Lôi Đình có cảm giác như mình là kẻ tội đồ vậy. Hắn thực ra tiếc Bạch Tố Tố nhưng cũng muốn chấm mút Hồng Nương. Nếu đã như vậy thì hắn sẽ ra một điều kiện.

" Nàng vẫn rất trẻ rất đẹp, tài đánh đàn của nàng cả Long Cung đều biết...hazzz! Có thể ta sẽ bị đem ra chỉ trích trong cuộc họp sắp tới nhưng vì nàng ta sẽ giúp nàng để nàng toại nguyện. Nhưng ta không làm không công!" Long Lôi Đình tỏ ra ân cần và đầy trách nhiệm nói.
Hồng Nương biết kiểu gì cũng sẽ phải có gì đó thì Long Lôi Đình mới chịu giúp, nàng bèn tỏ ra cam chịu nói : " Ta nhất định sẽ hồi báo."

Hết chương 223!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.