Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 226: Thiên La Địa Võng

Tây Du Truyền Thừa

222 Chương 226: Thiên la địa võng

CHƯƠNG 226 : Thiên La Địa Võng

Lúc này trong một khoảng không vô định có tiếng đánh nhau ầm ầm.

Có hai bóng người đang giao chiến nhưng một người điên cuồng tấn công còn một người lại chỉ phòng thủ.

Người tấn công là Long Thư, nàng lúc này như phát điên không còn nhận biết được địch với ta mà điên cuồng tấn công Thiên.

Còn Thiên thì vừa phòng thủ vừa phân tích xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau một lát thì hắn đã ngộ ra, hắn đột ngột tăng tốc đỡ lấy chưởng của Long Thư rồi thoắt ẩn ra phía sau lưng nàng rồi dùng tay đánh vào gáy nàng khiến nàng bất tỉnh.

Tay còn lại vừa vặn đỡ lấy eo nàng rồi để nàng gục vào vai mình.

" Ánh sáng đỏ đó có thể khiến huyết mạch trong ta sục sôi, xem ra nàng ấy cũng bị cảm giác tương tự làm ảnh hưởng, thứ ánh sáng đỏ đó ruốt cuộc là thứ gì?" Thiên vừa tự hỏi vừa muốn tìm ra câu trả lời.


Ba vị Long Vương cùng với Long Lôi Đình tiến vào đây rồi không rõ tung tích, rất có thể cũng bị ảnh hưởng của loại ánh sáng đỏ đó mà tấn công nhau.

Thiên biết Long Bính cùng Long Lôi Đình có tham vọng thâu tóm toàn bộ Tứ Hải, nhưng không nghĩ đến chúng lại dám ra tay với các Long Vương khác.

" Chuyện này mỗi lúc một thú vị!" Thiên cảm thán, sau đó bế Long Thư lên rồi tiến thẳng về một hướng trong không gian vô định. Bỗng dưng không gian vô định đó biến mất đưa hai người trở về lại căn hầm lúc trước.

Khác biệt ở chỗ lúc này trong hầm ánh sáng đỏ tràn ngập, còn có sự xuất hiện của mấy người khác.

Một người ngồi chễm chệ trên ngai đá, tay chống cằm nhắm mắt như ngủ say chính là Long Bính. Quỳ bên dưới là Tây Hải Long Vương, còn Nam Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương thì chỉ còn là hai cái xác chết lạnh lẽo. Rốt cuộc đã có một trận chiến khốc liệt giữa 3 vị Long Vương xảy ra, mà kết quả thì đã rõ Tây Hải Long Vương là kẻ chiến thắng sau cùng.

Thiên khẽ rùng mình một cái, sau đó cảm thấy có kẻ đang tiến vào từ bên ngoài thì vội vã lấy tay quệt máu của Bắc Hải Long Vương rồi bôi lên ngực áo của Long Thư và đặt nàng xuống đất sau đó bản thân tiến đến quỳ xuống y hệt như Tây Hải Long Vương đang quỳ trước Long Bính để giả bộ hắn cũng vừa giết Long Thư xong.

Quả đúng như cảm nhận của Thiên, cánh cửa hầm mở ra và Long Lôi Đình bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cười khoái trí.

" Vậy là hai vị Long Vương đã chết, còn một vị thì trở thành tay sai của chúng ta...ủa!"


Long Lôi Đình đang hài lòng về kết quả đạt được, đột nhiên nhận ra sự xuất hiện của Long Thư và Bạch Tố Tố.

" Quái lạ, sao hai người này lại ở đây?"

Hắn nhíu mày khó hiểu sau đó tiến đến bên cạnh Long Thư, phát hiện ra trên người nàng không hề bị thương và dấu hiệu hơi thở vẫn còn thì liền quay ngoắt sang phía Bạch Tố Tố.

Mà lúc này Thiên cũng từ từ đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn Long Lôi Đình với ánh mắt đỏ ngầu.

Long Lôi Đình có chút hoang mang không hiểu chuyện gì, hắn chỉ biết rằng loại ánh sáng đỏ kia do trận pháp mà Long Bính tạo ra nhằm hai mục đích tuyển chọn tay sai và dinh dưỡng nuôi trận. Còn thực sự nó hoạt động thế nào hắn cũng không rõ.

Lúc này thấy Bạch Tố Tố đang dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn mình, Long Lôi Đình tỏ ra khó chịu cùng tức giận nghiến răng : " Con mẹ nó, Long Bính con trai ta lại có ý định phản ta?"

Thiên lúc này lao đến tấn công Long Lôi Đình, Long Lôi Đình thấy chưởng lực bắn tới liền phất tay đánh tan sau đó tung một cước đánh Thiên bay ra xa. Thiên cũng thừa cơ đó mà lăn ra giả vờ bất tỉnh.


Chưởng ban nãy Thiên không dùng toàn lực mà dùng đúng thực lực ngang bằng với Bạch Tố Tố để khỏi bị nghi ngờ. Long Lôi Đình sau khi đánh bay Bạch Tố Tố thì khá là tức giận, sau khi chém giết thì những kẻ còn sống sẽ thành tay sai cho Long Bính, nếu không phải Long Bính điều khiển Bạch Tố Tố tấn công hắn thì còn ai vào đây.
" Khốn kiếp, nuôi ong tay áo." Long Lôi Đình tức giận nghiến răng nói thầm.

Có điều hắn thấy không đúng lắm, nếu như Bạch Tố Tố đã trở thành tay sai của Long Bính thì Long Thư đã phải chết giống như Bắc Hải Long Vương và Nam Hải Long Vương rồi chứ.

Long Lôi Đình đảo mắt, sau đó tiến về phía Bạch Tố Tố bị đánh bay rồi cười gian ác : " Hảo, chiêu trò này sao qua nổi mắt ta."

Nói rồi hắn tung chưởng về phía Bạch Tố Tố. Lập tức một vụ nổ lớn làm cả căn hầm rung chuyển.

"Nơi này không phải mang dòng dõi Hoàng Gia Long Tộc không thể tiến vào, ngươi còn định giấu mặt đến bao giờ?" Vừa nói Long Lôi Đình vừa tiến về phía vụ nổ bản thân vừa tạo ra.

" Không ổn!" Long Lôi Đình cảm thấy không đúng lắm, vội vung tay đánh tan khói bụi sau đó gầm lên khi không thấy bóng dáng Bạch Tố Tố đâu nữa : " Khốn kiếp, lẩn trốn nhanh thật. Có thể qua mắt ta dễ dàng như vậy ít nhất cũng là một cao thủ."
Không thể để bí mật ở đây bị lộ ra ngoài, Long Lôi Đình mang theo Long Thư đang bất tỉnh lao nhanh ra ngoài.

Hắn đặt lên cơ thể Long Thư một phong ấn, sau đó mang nàng tới phòng mình một cách bí mật không ai hay biết. Sau đó mới ra thông báo phong tỏa toàn bộ Long Cung.

Tin tức nhanh chóng lan truyền, Ngân Nguyệt và Thanh Trúc lúc này đang ngồi trong phòng đột nhiên nghe tiếng báo động bên ngoài, biết có chuyện chẳng lành vội vã ra xem thử.

Bỗng từ tứ phía binh lính bao vây kín mít, Long Điêu dẫn đầu đám lính chĩa mũi thương về phía Ngân Nguyệt và Thanh Trúc rồi gầm lên ra lệnh cho quân lính : " Bắt lấy chúng!"

Ngân Nguyệt và Thanh Trúc nhìn nhau, cả hai đều hiểu rằng Thiên đã bị bại lộ. Kế hoạch đã đổ bể, chỉ còn cách là cùng nhau xông ra ngoài.

Cả hai nàng đều bày ra bộ dáng đẹp mê người sau đó biến hình, quân lính cũng lao vào như vũ bão.

Một sói một rắn quần chiến với hàng trăm binh lính tinh nhuệ của Long tộc.

Long Điêu vẫn chưa ra tay mà đứng một bên quan sát, hắn liếm môi cười nhếch nói : " Sức chiến đấu mạnh như vậy sao có thể là nha hoàn được, quả nhiên nghi ngờ của ta không sai."

Hậu Cung đột nhiên xảy ra chiến đấu ác liệt làm cho các Mỹ Nhân khác hoảng sợ bỏ chạy.

Quân lính tuy đông như sức mạnh của Ngân Nguyệt và Thanh Trúc không đơn giản, chỉ một lát hai nàng đã áp đảo rồi phá tan vòng vây mà lao đi.

Long Điêu thấy vậy lập tức xách thương lao lên và hét : " Muốn chạy thì phải hỏi thương của ta có cho phép hay không."

Thiên lúc này đã biến trở lại hình dáng của mình và đang điên cuồng bay về phía Hậu Cung.

Phía sau hắn là Long Lôi Đình cùng vô số binh lính truy sát.

" Ta nhận ra ngươi, Thiên." Long Lôi Đình nghiến răng. Sao hắn có thể quên được gương mặt của kẻ đã đấu với Long Bính khi ở Thiên Giới. Hôm đó quả là một ngày bẽ mặt với Long Tộc.
Theo những thông tin mà Đông Hải thu nhận được, trong đó có cả điều tra về Thiên. Kẻ được coi là Tông Chủ Vạn Hợp Tông nơi hội tụ vô số mỹ nhân và thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.

Long Lôi Đình thân làm Long Thái Tổ cũng phải ghen tỵ với thân phận của Thiên, ước gì hắn cũng có trong tay một dàn mỹ nhân như vậy.

Bất ngã nghĩ lại, Long Lôi Đình hừ lạnh nói thầm : " Cất công cải trang thành nữ nhân trà trộn vào Đông Hải, rốt cuộc hắn có mục đích gì?"

Long Lôi Đình nghĩ tới Bạch Tố Tố là do Thiên cải trang mà không khỏi rùng mình, hóa ra bấy lâu nay mỹ nhân hắn mơ tưởng lại là một thằng đực rựa giả mạo, hơn nữa còn từng tiếp xúc ôm ấp. Long Lôi Đình thề bắt được Thiên sẽ thông hắn nát đít.

Thiên không có thời gian để trả lời, hắn dùng hết sức bay về phía Hậu Cung để có thể đem Thanh Trúc và Ngân Nguyệt rời đi.
Đúng lúc này Thiên chợt rùng mình, sau đó ngột ngột dừng lại và nghiêng mình tránh né một mũi tên lao đến với tốc độ siêu thanh.

" Khá đó!" Hướng mũi tên được phóng đi, có một người đàn ông to lớn mặc giáp trụ tay cầm cung. Hắn lên tiếng cảm thán khi thấy Thiên né được mũi tên đó.

Thiên phát hiện đối phương có tu vi Đại Thừa Cảnh hiển nhiên là một vị tướng quân có danh vọng tại Long Cung, chưa kịp nghĩ ra phương pháp đối phó thì Long Lôi Đình dẫn theo binh lính bay tới rồi bao vây lấy Thiên.

" Hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát." Long Lôi Đình khoanh tay trước ngực nhếch mép nói.

Trước thế bao vây của kẻ địch, Thiên lại tỏ ra thản nhiên rồi chỉ thẳng mặt Long Lôi Đình quát mắng : " Tên ngu đần, bị đổ vỏ mà không biết."

" Đổ vỏ, ngươi sợ đến mức nói sảng rồi sao?" Long Lôi Đình một đời ngạo nghễ lại bị một thằng ranh mắng là kẻ đổ vỏ sao có thể chịu được, hắn liền lao tới tung đấm vỡ mồm Thiên.
Khi nắm đấm chạm vào mặt Thiên, cũng là lúc sắc mặt Long Lôi Đình tái đi. Thiên bị đấm thì tan biến thành cát bụi, Long Lôi Đình gầm lên không tin vào mắt : " Phân Thân?" Tại sao phân thân của hắn lại chân thực đến như vậy? Con mẹ nó tức quá."

Sau khi tức giận gầm gào thì Long Lôi Đình ra lệnh cho quân lính xung quanh : " Mau mau huy động toàn bộ binh lính bắt bằng được hắn."

Người đàn ông mặc giáp tay cầm cung kia tiến về phía Long Lôi Đình hành lễ rồi kinh hãi nói : " Phân thân chân thực như vậy quả thực chưa gặp qua bao giờ."

Long Lôi Đình nghiến răng : " Mau gọi tất cả tướng quân, không được để hắn chạy thoát bằng không thì chết cả lũ."

" Rõ!"

Ầm ầm.

Hậu Cung rung chuyển, Thanh Trúc và Ngân Nguyệt liên thủ đẩy lùi Long Điêu. Hắn không thể cầm chân hai nàng quá lâu, có điều đủ để quân lính kéo đến.
Thấy binh lính ngày càng đông, Thanh Trúc quay sang gắt gao nói với Ngân Nguyệt : " Kẻ địch cứ đến liên tục, xem ra cả hai ta chỉ có một người thoát được."

Nói như vậy, cả hai đều nhìn vào mắt nhau. Ai cũng muốn thoát và chẳng ai muốn bỏ lại đối phương.

Thanh Trúc lên tiếng trước : " Ta dùng toàn lực phá vòng vây ngươi chạy ra ngoài tìm người tới cứu ta."

Ngân Nguyệt lắc đầu : " Không, cả hai cùng phải chạy thoát."

Binh lính long tộc tinh nhuệ lại hung hãn, tuy cứ lao vào là bị chảo của Ngân Nguyệt và đuôi của Thanh Trúc đánh bay nhưng số lượng quá đông. Tuy vậy số lượng binh lính bị hạ gục cũng không ít.

Long Điêu bay tới trước mặt Ngân Nguyệt và Thanh Trúc, cây thương trên tay hắn xoay tròn rồi gầm lên ra lệnh : " Mau kết Tỏa Lôi Trận."

Sau tiếng hét của Long Điêu, tất cả binh lính đang công kích Ngân Nguyệt và Thanh Trúc lập tức lui ra xa và xếp thành một hình cầu bao lấy hai nàng từ trên xuống dưới.
Sau đó từ vị trí của Long Điêu, tỏa ra một luồng lôi điện mạnh mẽ và lan đến tất cả binh lính. Những cây thương trong tay bọn chúng bây giờ trở thành những cây thương phóng lôi, tức thì hàng trăm hàng ngàn tia lôi điện được phóng từ mọi hướng nhằm vị trí Ngân Nguyệt và Thanh Trúc mà bắn tới.

Xoẹt.

Ầm.

Ầm

Miêu tả thì lâu nhưng từ lúc Long Điêu hô kết trận đến lúc những tia lôi điện phóng ra chỉ vỏn vẹn diễn ra trong 2 giây. Chính vì thế mà Ngân Nguyệt cùng Thanh Trúc không kịp bỏ chạy bị vây vào giữa và phải hứng chịu cơn mưa lôi điện.

Hai nàng thân thủ nhanh nhẹn tránh những tia lôi điện chết chóc, vừa né vừa muốn công kích vào trận để ra ngoài. Có điều khi muốn lại gần thì những tia lôi điện tập trung lại đông hơn và điên cuồng bắn tới nên cả hao đã cố gắng mãi mà vẫn bị vây ở giữa trận.
Sau một hồi chật vật, cả hai mình mẩy đầy thương tích do lôi điện để lại. Pháp lực trong người cũng giảm không còn xung sức được nữa, cứ kéo dài như vậy thì cả hai sẽ kiệt sức mà rơi vào tay bọn chúng.

Long Điêu thấy kẻ địch đã yếu đi thì muốn lập công, hắn xoay cây thương trong tay sau đó bùng phát sức mạnh và lao đến định một chiêu đâm trọng thương Thanh Trúc và Ngân Nguyệt.

Có điều khi hắn đang định làm điều đó thì từ phía xa một màu đen u tối đang lan đến, nhìn kĩ lại thì là một quả cầu lửa màu đen khổng lồ đang ầm ầm lao đến nhắm thẳng về hướng này.

" Lửa màu đen? Nóng quá." Long Điêu cùng đám binh lính kinh hô.

Có điều Tỏa Lôi Trận đang được thi triển nên không thể tránh né. Long Điêu quay lại đứng chắn trước quả cầu lửa đen khổng lồ kia rồi tạo ra một lớp phòng ngự với ý định cản quả cầu đó lại.
Có điều hắn đã ngây thơ, khi quả cầu lửa đó đến gần thì Long Điêu mới biết bản thân ngu. Hắn lập tức hét lên : " Mau chạy."

Sau đó cả đám nháo nhào, có điều đã quá muộn. Quả cầu lửa đen lao đến rồi phát nổ, tức thì cảm một vùng biển rộng lớn đều nghiêng ngả.

Mặc dù Ngân Nguyệt và Thanh Trúc trong phạm vi nổ nhưng cả hai lại không bị thương, rồi một bóng người quen thuộc bay đến chỗ hai nàng rồi đem hai nàng đi. Hai nàng cũng biết điều nên liền hóa lại thành hình người, sau đó ngoan ngoãn cho Thiên bế đi.

Kinh động đến cả Long Cung, mọi người đều bị đánh thức giữa đêm bởi tiếng nổ và tò mò ra tìm hiểu.

" Chàng không sao chứ?" ôm chặt cánh tay của Thiên, Ngân Nguyệt lo âu hỏi.

Thiên lắc đầu : " Không sao, ta sơ xuất bị phát hiện. Kế hoạch coi như hỏng rồi bây giờ rời khỏi đây cái đã."
Vừa nói hắn vừa tạo ra hai phân thân, hai phân thân đồng loại mỉm cười sau đó bay tách ra hai hướng khác nhau.

Để cho hai phân thân kia gây chú ý cho binh lính, Thiên dùng hết sức bay ra khỏi Đông Hải.

Thiên đang phóng như điên bất ngờ dừng lại, bởi vì trước mặt hắn lúc này có khoảng ba người mặc giáp trụ khí thế tỏa ra mãnh liệt đang chặn đường.

" Muốn chạy khỏi đây? Nằm mơ đi." Một trong ba người kia hừ lạnh, sau đó chĩa mũi kiếm về phía Thiên nói.

Ba người vừa xuất hiện tu vi thấp nhất cũng là Đại Thừa Cảnh còn cao nhất sợ rằng đã là Đại Thừa Cảnh Hậu Kì. Nếu đem ba người này tách ra thì Thiên có thể tự tin hạ từng người nhưng nếu bọn chúng liên thủ thì e rằng rất khó.

" Khó khăn rồi!" Thiên thầm nói, sắc mặt trở nên căng thẳng.

Mà phía sau đám người Long Lôi Đình cũng đuổi tới, ngay sau đó gần mười vị tướng quân Long tộc và Long Lôi Đình cùng hàng trăm binh lính đã bao vây tứ phía Thiên và đồng bọn, chỉ sợ rằng thế vây công này con ruồi cũng không thoát được.
Long Lôi Đình bay ra phía trước khoanh tay vênh mặt trịnh thượng cười nói : " Thiên, Tông Chủ Vạn Hợp Tông đại danh lẫy lừng lại giả dạng nữ nhân lẻn vào Đông Hải, xem ra mục đích của ngươi không đơn giản."

" Có điều dù sao ngươi cũng đã biết thứ không nên biết, thôi thì ở lại đây vậy." Long Lôi Đình phất tay ra lệnh cho mấy vị tướng quân lao lên tấn công.

Thanh Trúc và Ngân Nguyệt rời khỏi vòng tay Thiên, hai nàng lúc này bay trước mặt hắn rồi bùng phát sức mạnh kinh khủng.

" Kẻ nào dám động đến chàng phải bước xa xác bọn ta!"

Âm thanh ngọt ngào mà chứa đầy nộ ý, cả hai mỹ nhân lập tức hóa thành bản thể một sói một rắn khổng lồ, khí thế nhất thời bạo phát khiến mọi thứ xung quanh bị trấn lui.

Hết chương 226!

Chương tiếp theo 227 : Ngụy Long - Chân Long.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.