Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 228: Thế Nào Là Kinh Hoàng?

Tây Du Truyền Thừa

224 Chương 228: Thế nào là kinh hoàng?

CHƯƠNG 228 : Thế Nào Là Kinh Hoàng?

Giữa biển đen sâu thẳm, một ánh sáng đỏ lấy Thiên là trung tâm mà tỏa ra nhưng một mặt trời thu nhỏ.

Lúc này Thiên vừa giống một ác quỷ tới từ địa ngục vừa giống một vị thần, các vị tướng quân không thể không nói rằng bản thân có cảm giác muốn quỳ xuống xin đầu hàng trước Thiên.

Đối với họ mà nói, kể từ lúc Thiên kích hoạt Long Uy thì họ gần như đã xem Thiên là một vị tối cao của Long Tộc, có thể xếp trên cả Long Vương.

Trước Long Uy, bọn họ không muốn chém giết người đồng tộc mà chỉ muốn quy hàng. Quy hàng không có nghĩa là sợ hãi đến mức phải đầu hàng mà là quy thuận, khi thấy người đó đủ sức có thể dẫn dắt bản thân trong tương lai xa.

Tất cả các vị tướng quân đều đứng ngây ra đó làm Long Lôi Đình vô cùng tức giận, hắn quát lên : " Mau giết hắn, còn ngây ra đó làm gì?"

Tiếng nói của Long Lôi Đình làm các vị tướng quân tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nắm tay họ siết chặt lại có điều vẫn không thể xuống tay.

Thiên cũng không quan tâm lắm, hắn nhanh như chớp lao về phía Long Lôi Đình, tốc độ này đã vượt qua các vị Tướng Quân rất nhiều.


Long Lôi Đình thấy vậy thì có hơi giật mình, pháp lực bao bọc lấy toàn thân hình thành một bộ giáp hư ảo, hắn cũng lấy ra một cây thương tinh xảo rồi lao về phía Thiên.

" Chân Long thì sao chứ? Cũng phải chết dưới tay ta." Long Lôi Đình gầm lên.

Cả hai lao về phía nhau, mặt đối mặt, vũ khí hai bên va chạm.

Ầm.

Một làn sóng sung kích bùng phát dữ dội, lúc này mọi người ở Long Cung đều nhìn về phía cuộc chiến.

Những người có tu vi thấp chỉ cảm nhận được phía xa có đánh nhau ác liệt, còn những kẻ có tu vi cao thì thấy được Long Lôi Đình đang cùng một người trẻ tuổi đánh nhau kịch liệt.

Các vị trưởng lão của Long Tộc cũng xuất hiện trên không ánh mắt tập trung về hướng đó.

Con dân Long tộc cảm thấy được một loại uy áp từ phía xa, loại uy áp này không giống với những vị cao tầng của Long tộc áp bức lên họ mà là một loại uy áp vừa đáng sợ vừa thần thánh giống như đang đối diện với thần linh vậy.


Có người không biết nhưng có những người biết họ trợn mắt kinh hãi nói : " Chân...Chân Long!"

" Trời ơi là Chân Long trong truyền thuyết đấy ư, nhưng sao hắn lại đối đầu với Long Thái Tổ chứ?"

" Kẻ đang đánh với Long Thái Tổ là ai thế? Trẻ tuổi như vậy lại có sức mạnh kinh khủng thế? Lại còn là Chân Long?" Một vị trưởng lão tò mò hỏi.

Lục Trưởng Lão thấp giọng lên tiếng : " Kẻ này hình như là Tông Chủ Vạn Hợp Tông, tên hắn là Thiên."

" Tên chỉ một chữ thôi sao?"

" Phải, chỉ một chữ Thiên."

" Chân Long xuất hiện lại là kẻ địch, thật là khiến người khác đau lòng."


Lúc này ở trận chiến, Long Lôi Đình bị đánh bay mấy trăm mét, cây thương trên tay bị cắt làm đôi. Hắn kinh hãi nhìn vũ khí của mình bị chém đứt bởi một thanh kiếm nhìn rất bình thường.

Cây thương này của hắn là một món vũ khí không tầm thường, nặng 3 ngàn cân, trong tay hắn có thể một đòn xẻ đôi ngọn núi uy lực kinh hồn. Chống chịu với công kích của cường giả Siêu Việt không hề khó, ấy vậy mà chỉ sau một lần va chạm với thanh kiếm trong tay Thiên lại trở thành đồ vô dụng. Hắn nhận ra không phải do vũ khí mình cùi mà do thanh kiếm của Thiên quá mạnh.

Khi hắn vừa mới định thần lại, Thiên đã ở ngay trước mặt như hung thần mà chém tới.
Long Lôi Đình kinh hãi trước lưỡi kiếm kia liền lập tức vận Long Hóa, toàn thân phủ vảy rồng màu bạc rồi cấp tốc tránh đi.

Ngay sau đó hắn xuất hiện phía sau lưng Thiên mà tung chưởng, một chưởng cực mạnh nhằm đoạt mạng Thiên.

Ầm.

Chưởng vừa đánh tới đã bị Thiên né được khiến chưởng đó đánh thẳng xuống đáy biển tạo nên một vụ nổ.

Thiên vung kiếm chém ngang cổ Long Lôi Đình, hắn nhanh chóng phóng xuống dưới để tránh.

Sau đó Long Lôi Đình tạo ra một quả cầu lôi điện khổng lồ khí thế kinh hồn rồi phóng về phía Thiên, Thiên một kiếm chém tan công kích đó rồi lao tới lần nữa.

Trước sức mạnh tuyệt đối của thanh kiếm trong tay Thiên, Long Lôi Đình chỉ biết kéo giãn khoảng cách và công kích từ xa.

Có vài lần Long Lôi Đình bắt được cơ hội đánh lén Thiên nhưng toàn thất bại vào phút chót, hắn cũng đã nhiều pha tính cướp lấy thanh kiếm trong tay Thiên nhưng đều thất bại.
" Muốn chạy?" Thiên hừ lạnh rồi đuổi theo.

Long Lôi Đình vừa lao đi vừa bắn ra những quả cầu lôi điện tấn công Thiên nhưng tất cả đều bị hắn chém đứt rồi phát nổ sau khi bay ra xa.


Long Lôi Đình lúc này mới kinh hãi, sao lại có một tên quái vật như vậy cơ chứ. Chẳng trách cả Lạc Hoàng Đế cũng bại trong tay hắn.

Thấy Long Lôi Đình bị dí chạy như chó chết, các vị trưởng lão mới bắt đầu ra tay.

Khi thấy bị biến từ phía các vị trưởng lão, Long Lôi Đình lập tức lao về phía họ.

Thiên cũng không ngại mà đuổi theo, hắn cùng vung kiếm chém ra hai đường kiếm khí hình lưỡi liềm dài cả trăm mét bay về phía Long Lôi Đình.

Ầm ầm.

Hai luồng kiếm khí kia bị chặn đứng bởi một lồng bảo vệ.

" Các vị, kết Ngũ Tinh Phệ Hồn Trận." Một vị trưởng lão có vẻ là mạnh nhất lên tiếng.
Ngay sau đó bốn vị còn lại lập tức dịch chuyển đến vị trí đã định trước tạo thành 5 điểm của một hình lục giác. Vừa vặn thay Thiên và Long Lôi Đình ở trong phạm vi của trận pháp.

Xoẹt.

Chỉ thấy không gian vặn vẹo, sau đó 5 vị trưởng lão cùng Thiên và Long Lôi Đình biến mất trước con mắt của bao người.

Bọn họ được đưa tới một không gian kì lạ, nơi này bầu trời màu tím, mặt đất màu vàng, xung quanh chỉ là một mảnh trơ trọi. Lại còn nghe được tiếng Long ngâm bên tai.

Thiên vừa định thần thì đã có tiếng của một người trong 5 vị trưởng lão vang lên : " Long Thái Tổ, đây là Kết Long Giới, nơi này sẽ khiến ngài phát huy hết sức mạnh."

Ngay sau đó cả 5 vị trưởng lão cùng nhận ra một vấn đề, rằng khí tức của Thiên cũng có phần tăng tiến mạnh.

" Hắn cũng là người Long Tộc, nhưng hắn áp đảo được ngài là do vũ khí của hắn. Bây giờ vũ khí đó đã không còn tác dụng với ngài nữa rồi."
Một vị trưởng lão thấy vậy bèn lên tiếng trấn an Long Lôi Đình.

Lúc này Long Lôi Đình mặt mày vô cùng đắc ý, hắn nói : " Thiên, cho dù ngươi là Chân Long thì cũng sẽ không đánh bại được ta ở đây. Sức mạnh của chúng ta quá chênh lệnh."

" Thử thì biết!" Thiên hừ lạnh, hắn lao đến vung Hạo Thiên Kiếm chém về phía Long Lôi Đình, Long Lôi Đình không thèm né vì hắn biết ở nơi này vũ khí đó không đả thương được hắn.

Keng!

Lưỡi kiếm va vào cổ của Long Lôi Đình giống như là va vào một thứ cứng chắc không thể chém đứt khiến Hạo Thiên Kiếm phải rung lên.

Thiên kinh ngạc sau đó lui lại rồi cất kiếm đi, hắn lấy ra Phá Tinh Chùy đập thẳng vào đầu Long Lôi Đình.

Kết quả là vẫn như đập vào thứ gì đó vậy, hoàn toàn không chút sứt mẻ.

Long Lôi Đình đắc ý, sau đó tung quyền về phía Thiên nói : " Đến lượt ta."
Binh.

Nắm đấm mang sức mạnh khủng khiếp được tăng cường khi bước vào không gian này của Long Lôi Đình cứ thế đánh thẳng vào bụng Thiên.

Thiên dính đòn vì nắm đấm quá nhanh, hắn phun ra một ngụm máu và bay về phía sau hàng trăm mét.

Ngay sau đó hắn lại vùng dậy, cơn đau không khiến hắn yếu đi mà lập tức tạo ra một quả cầu lửa từ Đế Diễm mà ném về phía Long Lôi Đình.

Long Lôi Đình kiêng kị loại hỏa diễm này vì thế nên đã bay lên tránh né và đáp trả bằng hàng trăm tia sát giáng xuống.

Thiên cũng phóng ra hàng trăm của cầu lửa phản đòn. Công kích va chạm nổ ầm ầm trên không trung.

Tuy thủ đoạn hai bên đều có nhưng rõ ràng Thiên yếu thế hơn. Ở Kết Long Giới này kẻ được chọn bởi những người khởi trận sẽ được tăng cường sức mạnh toàn diện, mà kẻ không được chọn sẽ suy giảm sức mạnh toàn diện.
Sau một hồi giao chiến cả cận chiến lẫn tầm xa, Thiên bị đánh bay rơi xuống đất.

Long Lôi Đình đắc ý ra mặt, phóng ra hàng trăm quả cầu lôi điện nhằm hướng Thiên mà công kích.

Ầm ầm ầm.

Những tiếng nổ vang vọng cả không gian.

Nơi Thiên đáp đất lõm thành một miệng hố rộng hàng chục mét sâu tới vài mét, mặt đất bị cầy xới lên tứ tung. Rồi hàng trăm quả cầu lôi điện từ trên lao xuống như mưa rào.

Ầm ầm ầm.

" Ban nãy dám dí ta à, ta sẽ trả ngươi đủ cả." Long Lôi Đình hăng máu, hắn bay lên trời hai tay tụ một cây cung bằng lôi điện sau đó nhằm xuống bên dưới, mũi tên lôi điện dần hiện ra. Thời gian tích dụ càng lâu mũi tên sàng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

" Chết đi!" Long Lôi Đình thả tay.

Mũi tên lao xuống như một ngôi sao băng, càng lao xuống thì mũi tên càng to lên. Lúc rời tay chỉ to như mũi tên thông thường như khi tiếp đất thì to bằng cả một chiếc cột nhà.
Ầm ầm ầm ầm.

Vụ nổ kinh thiên động địa làm cho mặt đất rạn nứt sụp xuống đường kính cả dặm, ngọn núi gần đó bị vụ nổ san thành bình địa. Khói bụi mịt mù, Long Lôi Đình tỏ ra đắc ý : " Ủa, chẳng lẽ ta mạnh tay quá khiến hắn chết thật rồi?"

Vụ nổ gây ra một miệng hố sâu trăm mét, ở dưới cùng là một thân thể đang nằm thở thoi thóp.

Các vị trưởng lão thấy vậy cũng thở dài, hiếm có lắm mới xuất hiện một Chân Long. Nhưng lại không chung chiến tuyến, tổn thất này buộc phải gây ra, để kẻ này tiếp tục phát triển thì tai họa sẽ ngập đầu.

Long Lôi Đình thấy Thiên vẫn còn thoi thóp dưới hố, hắn bay xuống đứng trước mặt Thiên rồi ra vẻ cao thượng nói : " Nếu ngươi biết điều xin ta một con đường sống thì không đến nỗi này, Chân Long thì sao chứ? Chỉ cần là kẻ địch của Long Tộc đều phải chết."
Thiên phun ra một ngụm máu, hắn lấy sức để cười rồi nói : " Ha ha ha ha, ta đã hiểu vì sao cả vạn năm nay Long Tộc vẫn luôn sống dưới đáy xã hội, vì ngu dốt, bảo thủ, nông cạn, thiển cận."

Long Lôi Đình tức giận nhảy tới đạp vào đầu Thiên khiến nó lún hẳn xuống dưới đất, sau đó nghiến răng : " Cuồng ngôn, Long Tộc là thứ mà mày được xúc phạm sao?"

" Long Thái Tổ, giết hắn đi!" Một vị trưởng lão thúc giục.

Long Đôi Đình lấy ra cây thương bị chém thành hai của mình, hắn dùng toàn lực cắm một phần vào tim của Thiên còn một phần vào đầu Thiên.

Hai cú đâm khiến mặt đất xung quanh phải rung chuyển. Sau đó hắn khinh thường nhổ một bãi nước bọt rồi nói : " Coi như là trả món nợ làm hỏng vũ khí, còn bây giờ nó thuộc về ta."

Long Lôi Đình lộ ra bản mặt gian xảo rồi lấy nhẫn của Thiên. Hắn dùng một ý niệm phá vỡ liên kết giữa nhẫn và Thiên sau đó thì đeo lên tay.
Khi hắn định bay lên thì đột nhiên cảm thấy tay mình có chút không phải, hắn nhìn xuống thì chỗ đeo nhẫn đã bị tím đen lại rồi một cảm giác đau nhức khiến hắn muốn gào thét.

Các vị trưởng lão thấy vậy bèn nhìn về phía ngón tay của Long Lôi Đình và nói : " Nhẫn có độc, không ngờ tên này lại có thủ đoạn như vậy."

Vết tím đen nhanh chóng lan đến hết bàn tay của Long Lôi Đình, hắn gào thét kêu cứu : " Các vị, mau cứu ta."

Trong các vị trưởng lão, Lục trưởng lão am hiểu về độc dược nhất nàng từ trên cao xem xét màu sắc của bàn tay và mạch máu của Long Lôi Đình rồi nói : " Nghịch Sinh Phệ Huyết Độc, loại độc này sẽ nghịch chuyển quá trình lão hóa của mô và cơ, sau đó mô, cơ và máu sẽ bị độc ăn mòn không còn để lại gì, loại độc này chỉ có ở thời Hồng Hoang, nguyên liệu chính là Bách Hoa Tử Tiên Đằng vua của thực vật hệ độc, loại độc này vô phương cứu chữa."
"Ta có cách đấy!" Khi ai cũng tập trung vào Long Lôi Đình thì, một giọng nói từ phía sau hắn vang lên. Giọng nói không phải của 5 vị trưởng lãi cũng không phải của Long Lôi Đình mà là của Thiên.

Thiên vừa đứng dậy khỏi hố vừa bay lên, hắn rút một phần cây thương ở đầu mình ra vết thương nhanh chóng lành lại. Hắn rút một phần thương ở tim ra và vết thương cũng lành lạnh với tốc độ có thể nhìn thấy.

Trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa của các vị trưởng lão Đông Hải và Long Lôi Đình, Thiên bẻ khớp cổ và nói : " Bất ngờ sao? Quên không nói cho các vị biết là đừng giết ta."

Long Lôi Đình trợn mắt kinh hãi, chính hắn đâm chết Thiên và giờ Thiên đứng lù lù trước mặt hắn.

" Quái thai...quái thai!" Long Lôi Đình hét lên, sau đó dùng tay không trúng độc mà phóng ra vô số tia lôi điện phóng về phía Thiên.
Có điều bây giờ đã muộn. Thiên bay lên cao né tránh, hắn Long Hóa toàn thân biến thành một con Xích Long khổng lồ dài cả trăm mét, sau đó thì gầm lên một tiếng khủng khiếp khiến cả mảnh không gian này rung chuyển.

Các vị trưởng lão cũng phải run rẩy trước sức mạnh của Thiên. Nhưng họ đang bận kết trận, nếu không tập trung trận sẽ vỡ và cả bọn sẽ bị kẹt ở đây trong một khoảng thời gian.

Chính vì họ bận nên Thiên mới thảnh thơi, có thời gian chơi đùa cùng Long Lôi Đình.

Long Lôi Đình thì đen rồi, trước kẻ địch vừa trùng sinh khí thế mạnh mẽ gấp bội thì bản thân lại đang trúng kịch độc, thực lực giảm sút nghiêm trọng.

Bây giờ tình thế xoay chiều, gà trở thành thóc mà thóc hóa phượng hoàng.

Giống như một con chuột sắp bị con mèo lớn làm thịt, Long Lôi Đình sợ run rẩy cả tay chân. Còn đâu dáng vẻ của một Long Thái Tổ bề thế thường ngày.
Trước tình thế này, hắn không thể không vứt bỏ sĩ diện, mặc kệ cái sĩ diện chó má ấy, sống được là quan trọng nhất.

Long Lôi Đình ngã khụy xuống đất nhìn con Xích Long khổng lồ trước mặt, hắn run rẩy nói không thành lời : " Tha...tha cho ta!"

Hết chương 228!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.