Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 225: Đại Bí Mật

Tây Du Truyền Thừa

221 Chương 225: Đại bí mật

CHƯƠNG 225 : Đại Bí Mật

Bàn tay trắng trẻo khẽ lướt trên dây đàn, Thiên trong hình dạng Bạch Tố Tố hai mắt khép hờ phong thái tựa như không vướng bụi trần. Ngay lúc này trông hắn thật xinh đẹp, làm cho rất nhiều nam nhân lắc mắt.

Từ tiếng đàn vang lên, Thiên coi như những người xung quanh không tồn tại. Bởi nếu hắn bận tâm đến bất kì điều gì thì sẽ xảy ra sai sót trong tiếng đàn dẫn đến hỏng buổi biểu diễn.

Long Hồng Nương cũng phiêu theo tiếng đàn, bàn tay nàng cũng khẽ gảy từng dây đàn theo giai điệu nhạc của Thiên.

Khác với Thiên, Long Hồng Nương vừa gảy đàn vừa đưa ánh mắt đặt lên người Thiên một cách chăm chú. Nhìn dáng vẻ toàn tâm toàn ý chơi đàn của Thiên, Long Hồng Nương trên môi khẽ nở một nụ cười khiến bao người si mê.

Cả buổi tiệc đều im lặng, hơi thở cũng không dám mạnh mẽ. Chỉ để có thể tận hưởng tiếng đàn mà hai mỹ nhân kia đang đồng tấu.

Vừa ngắm mỹ nhân vừa nghe tiếng đàn êm tai, nhiều người không nhịn được muốn ra ngay tại chỗ.

Tiếng đàn ngân vang rồi lại ngân vang, Long Trĩ phe phẩy cây quạt trong tay ánh mắt chăm chú nhìn ngắm vị mỹ nhân đang đồng tấu cùng Long Hồng Nương kia và nói : " Đẹp...đúng là rất đẹp!"


Long Thư ngồi bên cạnh cũng quan sát và nói : " Người như ngươi thì ai chẳng thấy đẹp."

Long Trĩ cười khổ sau đó đánh trống lảng sang truyện khác : " hì hì, giữa buổi tiệc linh đình như vậy nhưng ta nghe tiếng đàn lại man mác một nỗi buồn không tên."

Long Thư không đáp, nàng biết Long Trĩ cố tình đánh trống lảng nhưng quả thực bản thân nàng nghe trong giai điệu tiếng đàn cũng là một loại cảm xúc buồn bã.

Mặc dù nàng và mỹ nhân kia chưa từng gặp qua, nhưng cảm giác sao nó cứ quen thuộc như vậy. Cảm giác này khiến nàng liên tưởng đến một người nhưng rồi lại gạt bỏ suy nghĩ đó bởi vì ngoại hình cùng giới tính đối lập, kể cả đó có thực sự là hắn thì tại sao hắn lại đến nơi này và còn giả dạng một người khác.

Long Thư trầm ngâm suy nghĩ, việc Long Bính cướp ngôi từ tay Lão Long Vương thì ai cũng đã biết, nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Ngoài những người thực sự liên quan hoặc chứng kiến ra thì tất cả đều chỉ biết Long Bính cưỡng chế Lão Long Vương để nhường ngôi sau đó thì để cho Lão an dưỡng tuổi già. Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, Long Thư chỉ mơ hồ cũng đoán ra được Lão Long Vương ít nhiều đã gặp nguy hiểm.

Mà sau lưng Long Bính có ai? Là cha mẹ hắn Long Liễu cùng với Long Lôi Đình.

Kể từ khi Thiên bị cuốn vào Thiên Địa Hồng Hoang, Long Thư đã quay trở về Bắc Hải và không còn nghe tin tức gì từ hắn.

Mãi đến gần đây nghe được tin Tông Chủ Vạn Hợp Tông dẫn đệ tử đánh Hoàng Văn Quốc gây chiến. Lúc đó nàng rất vui vì biết hắn đã trở về và định tới trợ giúp nhưng không được vì đang còn bận chút việc ở Bắc Hải.


Sau đó nghe tin Vạn Hợp Tông thắng trận, nàng định xong việc thì tới thăm hắn nhưng ai ngờ khi tới nơi lại nghe tin hắn đã đi vắng và không rõ là đi đâu.

Nàng xâu chuỗi mọi việc, nếu như Đông Hải đã xảy ra biến lớn như vậy thì ắt hẳn Đại Công Chúa Long Huyền phải ra tay, nhưng cho đến nay vẫn không có thông tin gì. Mà Thiên lại là con của Long Huyền vậy nên nàng nghĩ Thiên đã đi trợ giúp mẹ hắn.

Với tình hình Đông Hải hiện tại, một cái Vạn Hợp Tông không thể so sánh được. Đó là lý do nàng nghĩ Thiên sẽ âm thầm tìm cách chu toàn nhất thay vì kéo quân đến như lần đánh với Hoàng Văn Quốc.

Suy nghĩ một hồi, Long Thư thở nhẹ một hơi ánh mắt chăm chú nhìn mỹ nhân kia và tự hỏi thầm : " Có thực sự là ngươi?"

Đúng lúc này, Thiên từ từ mở mắt ra đồng thời nhìn về phía Long Thư đang nhìn mình. Hắn không cảm thấy bất ngờ vì nơi này là dưới biển trước sau gì cũng gặp được nàng mà thôi.
Hai ánh mắt chạm nhau, dường như đã nhận ra đối phương thực sự là ai khiến Long Thư không khỏi ngẩn ra.

Trước ánh mắt ngẩn ngơ của Long Thư, Thiên từ từ nhắm mắt lại tiếp tục gảy đàn.

Một lát sau, khi tiếng đàn kết thúc là một tràng pháo tay nồng nhiệt.


Thiên gác cây đàn sang bên cạnh sau đó ánh mắt quan sát tứ phía xung quanh.

Long Hồng Nương lúc này từ từ đứng dậy, dáng người quyến rũ cùng y phục bắt mắt khiến cho mọi người không thể rời khỏi nàng.

Long Lôi Đình cũng từ đâu vọt tới đứng ngay bên cạnh Long Hồng Nương sau đó cười nói : " Bản nhạc thật tuyệt vời, quả là đệ nhất cầm kỹ Đông Hải. Ta thay mặt cho mọi người ở đây mời Hồng Nương một ly rượu."

Vừa nói Long Lôi Đình vừa đưa ly rượu trong tay mình cho Long Hồng Nương. Long Hồng Nương không ngần ngại cầm lấy ly rượu sau đó nhìn Long Lôi Đình và quay sang nhìn tất cả mọi người nói : " Chỉ là chút âm nhạc đem đến không khí cho buổi tiệc, thật vinh dự khi được Long Thái Tổ trao cho trọng trách này."
Nói rồi nàng một hơi uống cạn ly rượu, sau đó đánh mắt với Thiên rồi quay người rời đi.

Thiên cũng mang theo cây đàn rồi cùng Long Hồng Nương rời khỏi buổi tiệc.

Không khí buổi tiệc trở lại như cũ, đến khi tiệc tàn thì có vài bóng người cùng nhau bước đi về phía một căn hầm tối.

Người dẫn đầu là Long Lôi Đình, phía sau là Bắc Hải Long Vương, Tây Hải Long Vương và Nam Hải Long Vương.

" Long Thái Tổ muốn cho bọn ta xem thứ gì mà phải vào thời điểm này?" Bắc Hải Long Vương hỏi.

Long Lôi Đình cười đáp : " Một thứ rất đặc biệt liên quan đến tồn vong của Long Tộc, chỉ các vị mới được phép biết."

Nghe có vẻ quan trọng, ba vị Long Vương mong chờ thứ mà Long Lôi Đình muốn cho bọn họ xem rốt cuộc là thứ gì.

Đứng trước cửa hầm, Long Lôi Đình phất tay một cái cánh cửa tự động mở ra. Bên trong là một căn phòng trống tối om, ba vị Long Vương có vẻ đã bắt đầu đề phòng nhưng vẫn đi vào.

Long Lôi Đình liền giải thích : " Vì để tránh cho bất kì kẻ nào không được phép thấy thứ này nên ta đã tạo ra một kết giới."

Vừa nói hắn vừa đưa tay lên không vẽ vời thứ gì đó, ngay lập tức trên nền nhà xuất hiện những luồng sáng màu đỏ máu. Những luồng sáng này chạy theo đường hoa văn trên nền đá và hiện ra một con rồng đang cuộn mình.

Ba vị Long Vương bỗng dưng đứng im bất động trong vài giây, ngay sau đó Tây Hải Long Vương đột ngột lao về phía Nam Hải Long Vương bàn tay kết một chưởng lực tất sát.

Rầm!

Long Cung về đêm vắng vẻ, chỉ có những tốp lính đi tuần đều đặn.

Trong màn đêm tĩnh lặng ấy, một bóng đen thần bí như cơn gió luồn lách bay qua những ngôi nhà. Rất nhanh sau bóng đen đó đã có mặt tại bên ngoài chính điện. Có điều nơi này hiện giờ đã đóng cửa, lính gác rất nhiều.
Nhưng điều đó không làm khó được người bí ẩn kia, chỉ thấy hắn lắc mình một cái hóa thành một làn khói mờ ảo rồi bay qua đám lính rồi chui vào khe cửa mà không bị ai phát hiện.

Sau khi đột nhập thành công, người bí ẩn kia bay thẳng tới nơi mà hắn đã tìm hiểu từ trước.

Sâu trong hành lang tối tăm, khi hắn đang bay thì phát hiện có người xuất hiện liền hóa thành làn khói ép sát vào góc tường.

Đối phương cũng dần lộ diện, chỉ thấy đối phương một thân áo choàng đen lướt nhanh như gió đến hành lang tối tăm thì dừng lại.

Cả hai nín thở không phát ra một tiếng động nào, đợi một lúc không có động tĩnh gì cả hai định hành động thì bất ngờ cánh cửa phía cuối hành lang mở ra, ánh sáng đỏ như máu hắt ra từ khe cửa khiến cả hai rùng mình. Một bóng người ung dung bước ra rồi khoan thai đi về hướng hai người đang ẩn thân.
Long Lôi Đình dù là khoan thai đi nhưng lại phát hiện ra một khí tức khá quen đang hiện diện ở đây.

Có điều khi hắn phóng uy áp ra thì lại không còn phát hiện nữa, giống như khí tức đó đột ngột biến mất vậy.

Bản thân làm chuyện xấu nên cũng đa nghi, nhưng sau khi tìm kiếm kĩ lưỡng bằng thần thức thì không phát hiện ra điều gì vậy nên hắn đã rời đi.

Đợi khi Long Lôi Đình đi khỏi, từ phía góc tường mới lộ ra một thân ảnh mặc áo choàng đen, rồi ngay sau đó một thân ảnh khác hiện ra với bàn tay đang bịt chặt miệng của người kia.

Người đang bị bịt miệng là Long Thư, còn người đang bịt miệng nàng là Thiên trong hình dạng Bạch Tố Tố.

Khi nãy cũng may có Thiên ra tay bao bọc khí tức của Long Thư lại nếu không với cấp độ chênh lệch giữa Long Thư và Long Lôi Đình thì dù nàng có thuật ẩn thân giỏi đến đâu cũng sẽ bị phát hiện.
Mà Long Thư cũng rất biết điều, thấy đối phương giúp mình che giấu khí tức nên cũng ngoan ngoan im lặng.

Hiếm khi có dịp ở gần Long Thư như vậy, Thiên lợi dụng ghé sát mặt vào cổ của Long Thư để ngửi ngửi.

Long Thư giận lắm nhưng không dám manh động. Mãi cho đến khi Long Lôi Đình thực sự đi khỏi thì nàng mới phản kháng đẩy tay của Thiên ra rồi lùi lại.

Thiên nhìn nàng, mặc dù gương mặt bị che bởi lớp mũ chùm đầu nhưng vẫn có thể thấy nàng rất xinh đẹp. Hơn hẳn lần gần nhất cả hai gặp nhau. Thấy đối phương nhìn mình chăm chú, Long Thư lập tức nghi vấn : " Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thiên hỏi ngược lại : " Sao lại hỏi ta câu đó?"

Vừa hỏi, mắt Thiên vừa liếc xuống bộ ngực tròn lấp ló dưới lớp áo của Long Thư khiến nàng hừ lạnh lấy tay che ngực lại rồi lùi ra xa, nàng là gái thẳng nha.
Long Thư đáp : " Đừng giả bộ, nơi này không phải kẻ nào muốn đến là đến trừ khi có được sự công nhận của Long Môn."

Nghe tới đây, Thiên cũng lắc đầu thở dài. Long Môn là cánh cửa duy nhất dẫn đến hành lang này. Để vào được Long Môn thì phải là người có huyết mạch của hoàng gia Long Tộc, có nghĩa là chỉ các vị Long Vương và con cháu của họ có thể tiến vào.

Điều này cũng làm bại lộ thân phận giả của Thiên, vì Bạch Tố Tố mà hắn đang giả mạo không phải người của Long Tộc nên không thể tiến vào đây.

Long Thư từ lúc kết thúc bữa tiệc đến lúc trước khi đột nhập vào đây đã thu thập được chút thông tin của Bạch Tố Tố do Thiên giả mạo.

Chính vì vậy nàng biết Bạch Tố Tố này là giả, có thể che giấu khí tức đến mức Long Lôi Đình cũng không phát hiện ra thì chắc chắn là một cao thủ.
" Bị ngươi phát hiện rồi!" Thiên nhún vai.

Long Thư có cảm giác quen thuộc với người trước mặt, nhưng vì không biết đối phương có ý định gì nên cũng rất đề phòng.

Thiên thấy nàng không trả lời, hắn cũng không lên tiếng nữa mà bước đi về phía cuối hành lang.

Long Thư trợn mắt kinh ngạc, lại có kẻ ngạo mạn như vậy sẵn sàng chìa lưng ra cho đối phương có thể đánh lén. Trong trường hợp không phải là người quen biết sẽ không làm như vậy.

" Đến đây tìm cha của ngươi sao? Còn không mau đi." Thiên không quay đầu lại mà lên tiếng.

Nghe vậy Long Thư không thể tin vào tai mình, quả thực nàng đang đi tìm cha mình. Vì từ sau khi bữa tiệc kết thúc không thấy ông đâu, và cả hai vị Long Vương còn lại nữa.

Linh cảm của phụ nữ mách bảo nàng có chuyện không hay nên nàng đã đi tìm. Vì trước khi tới đây hai cha con nàng có giữ mỗi người một mảnh ngọc bội chứa khí tức của đối phương, đó là lý do sao nàng tìm đến được đây.
Ngữ khí này rất giống một người. Sau đó nàng không nói lời nào mà thận trọng đi theo Thiên.

Khi cả hai tới trước cánh cửa đá, Thiên đưa tay lên không vẽ lại hình mà Long Lôi Đình đã vẽ. Sau đó cánh cửa hầm mở ra trước sự ngỡ ngàng của Long Thư. Nàng biết một người có thể làm điều này, và không ngoại trừ khả năng người đó và người đang đứng trước mặt nàng là một người.

Sau khi cánh cửa hầm mở ra, Thiên búng tay tạo ra một ngọn lửa để soi sáng lối đi, ngọn lửa bay quanh Thiên với tốc độ chậm.

" Kì lạ, rõ ràng khi nãy Long Lôi Đình bước ra trong này có ánh sáng màu đỏ hắt ra, ấy vậy mà giờ lại tối om." Thiên thì thầm.

Khi cả hai còn đang tò mò về bóng tối xung quanh thì bất ngờ những tia sáng đỏ như máu xuất hiện.

Thiên và Long Thư ngước mắt lên nhìn chúng, đột nhiên Thiên cảm thấy có gì đó không ổn. Tia sáng đỏ này làm cho huyết mạch trong cơ thể hắn như muốn sôi lên, cảm giác muốn chiến đấu tăng mạnh.
Hắn siết chặt nắm tay nhìn sang phía Long Thư bên cạnh, thấy nàng đang hơi cúi người thở gấp, sau đó nàng ngẩng đầu lên với ánh mắt đỏ ngầu như ác quỷ.

Rầm.

***

Xà Thiên Quốc Vạn Hợp Tông...

Một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua nơi khu vườn rực rỡ, một mỹ nhân xinh đẹp với cái bụng bầu đang thư thái ngồi thưởng thức ly trà và để mắt đến một bé gái đáng yêu đang chạy nhảy trong vườn hoa.

Gương mặt thư thái của nàng bỗng trở lên ngưng trọng, mà bé gái đang nô đùa kia cũng chợt dừng lại rồi ngước mắt lên trời nhìn xa xăm như vừa cảm nhận được thứ gì đó.

Tiểu Cúc khẽ dãn cơ mặt, sau đó thở dài rồi thầm nói : " Dẫu biết ngày này sẽ đến nhưng không nghĩ tới nó nhanh đến vậy."

Lúc này trên bầu trời xuất hiện một bóng hình nhỏ xinh mặc váy hồng kết từ hoa sen, nàng ta nhìn xuống bên dưới đúng lúc Tiểu Cúc nhìn lên, hai ánh mắt chạm nhau tuy bình thường nhưng giống như có thù cả ngàn vạn năm.
Tiểu Cúc búng tay một cái, một tia sáng nhỏ bay tới chạm vào giữa trán bé gái rồi khiến cô bé buồn ngủ trong khi cơ thể dần bay lơ lửng, sau khi cô bé ngủ say thì nàng mới lên tiếng với người trên trời : " Ngươi tới làm gì nữa?"

Người trên trời là Tiểu Hồng, nàng hừ nhẹ đáp : " Còn không phải do ngươi sao, biết trước sẽ có kết quả như thế nhưng không cản lại, định tạo ra Lượng Kiếp lần nữa mới chịu hả?"

Tiểu Cúc gương mặt không vui không buồn, ánh mắt mịt mờ xa xăm đáp : " Ngăn cản hay không ngăn cản thì vẫn như vậy, cách tốt nhất là chờ đợi mà thôi."

Tiểu Hồng cảm thấy tức giận trước lời nói của Tiểu Cúc, nàng nhíu mày nói : " Năm xưa cũng vì sự thờ ơ của ngươi mà dẫn đến tai họa, nếu không phải ta không còn được như xưa thì cũng không trơ mắt để ngươi làm càn."
Tiểu Cúc đáp : " Hoa Giới của ngươi cũng chẳng ảnh hưởng nếu như tai họa xảy ra, hà cớ gì phải quan tâm nhiều chuyện ở Bàn Cổ Giới đến vậy, trừ khi có chuyện khác."

Tiểu Hồng cũng không giấu diếm, nàng hạ giọng nói : " Có một người không nằm trong Bàn Cổ Giới, cũng không ở Hoa Giới, người này đang muốn nhờ ta gửi tới ngươi một thông điệp."

Tiểu Cúc lúc này cũng phải nhíu mày, sau đó hỏi : " Không Phải Bàn Cổ Giới, không phải Hoa Giới chẳng lẽ người muốn nhắn gửi tới ta một thông điệp mà ngươi nhắc đến tới từ...Việt Nam Linh Giới!"

Hết chương 225!

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.