Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 221: Nuối Tiếc Muộn Màng

Tây Du Truyền Thừa

217 Chương 221: Nuối tiếc muộn màng

CHƯƠNG 221 : Nuối tiếc muộn màng

Trên hòn đảo hoang, Sa Nhi đang trên đường bắt cá trở về nhà, hôm nay nàng bắt được cá lớn và có cả cua rất to.

Bỗng nàng nghe thấy tiếng hét từ trong nhà liền vội vã chạy vào xem có chuyện gì.

Lúc này trong nhà, cô gái mặc đồ đen kia sau quãng thời gian hôn mê đã tỉnh lại và đang tỏ ra sợ hãi nhìn về phía mỹ nhân da tím.

Mỹ nhân da tím đang ra sức khuyên can : " Ta không làm hai ngươi, ta đã cứu ngươi đấy."

Nhưng cô gái kia không nghe, nhất quyết muốn mỹ nhân da tím tránh xa mình.

" Ngươi đừng qua đây, đừng qua đây...!"

Cô gái không ngừng run rẩy rồi cố nép mình vào tường rồi chùm chăn kín đầu, có vẻ cô gái đã nị một đả kích rất lớn.


" Thu Nhi, có chuyện gì thế?" Sa Nhi tiến vào và hỏi.

Thu nhi lắc đầu đáp : " Không biết, khi cô gái này tỉnh dậy nhìn thấy ta liền tỏ ra sợ hãi như gặp ma."

Sa Nhi nhất thời nổi hứng trêu ghẹo : " Thì tại vì màu da của ngươi bất thường đó."

Thu Nhi nghe vậy không chịu thua bèn nói : " Ngươi quấn mới vải kia vào có khác gì ta đâu, đều khác thường cả."

Trong lúc hai người đang đôi co, một tiếng ho làm họ chú ý. Thì ra là ông lão nằm bên giường đối diện đã tỉnh lại.

Ông lão này vẻ ngoài già nua gần đất xa trời, gương mặt hốc hác hóp lại chỉ còn da bọc xương, trên trán có hai chiếc sừng. Người này không ai khác chính là Đông Hải Long Vương, nhưng tình trạng thê thảm của hắn chẳng ai còn nhận ra đó từng là một Long Vương hùng mạnh.

Sau khi tỉnh lại, Đông Hải Long Vương nhận ra được tình trạng hiện tại của bản thân mình. Những vết thương đã được băng bó và đang trong quá trình hồi phục, hắn muốn cử động tay nhưng phát hiện tay trái của mình đã bị mất hoàn toàn.

Nhìn xung quanh sau đó hướng mắt về phía hai cô gái xinh đẹp đang đứng gần đó, nhìn thấy Sa Nhi thì không sao nhưng khi nhìn thấy Thu Nhi thì sắc mặt của Đông Hải Long Vương đại biến.


Thu Nhi không hề biết Đông Hải Long Vương tỏ ra thất kinh là do nàng mà còn tưởng là hắn khó chịu trong người bèn tiến đến hỏi : " A tỉnh rồi này, lão thấy cơ thể thế nào?"

Đông Hải Long Vương tuy kinh hãi trước Thu Nhi nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn yếu ớt nói : " Là các ngươi cứu ta?"

Thu Nhi gật đầu, sau đó hỏi : " Bọn ta thấy hai ngươi bị bão đánh vào bờ, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Đông Hải đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ áo đen ngồi co ro bên giường bên, hắn thất kinh sau đó thì đôi mắt già nua ứa ra hai hàng lệ đau thương.

Hắn từng là chúa tể cả một vùng biển rộng lớn, một người trên vạn người. Ấy vậy mà bây giờ thành ra như vậy, thậm trí còn liên lụy đến nhiều người hắn xem trọng. Đông Hải Long Vương không kiềm nổi nước mắt.

Đông Hải Long Vương nhớ về quá khứ cách đây ít lâu, cái này cuối cùng hắn còn được coi là Long Vương.

Do cuộc chiến với Ái Vân nên Đông Hải Long Vương bị trọng thương phải điều trị một khoảng thời gian. Trong thời gian đó Long Bính ngấm ngầm thâu tóm quyền hạn vào tay mình.


Vào một ngày kia, Long Bính tổ chức một buổi lễ linh đình và mời tất cả những người có vai trò quan trọng ở Đông Hải. Sau đó ép Đông Hải Long Vương phải truyền lại ngôi vị cho hắn trước mặt tất cả mọi người.

Dù đang bị thương nhưng Đông Hải Long Vương vẫn tỏa ra khí thế của một Long Vương, sau đó hai bên lời qua tiếng lại. Một bên là tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, một bên là lão già sắp chết thì chẳng cần phải đoán thì cũng biết mọi người ủng hộ ai. Long Bính bằng những lời lẽ đanh thép của mình đã ép Đông Hải Long Vương nhường ngôi, mà Đông Hải Long Vương không đủ lý lẽ để cãi lại, bèn tìm kiếm sự trợ giúp của một trưởng lão thân tín. Tiếc là vị trưởng lão ấy đã bị Long Bính thu phục dưới chướng.
Đông Hải Long Vương cắn răng cam chịu nhường ngôi trước sức ép của nhiều người, sau đó hắn tìm tới sự giúp đỡ cuối cùng mình có thể nhờ đó là Long Huyền.

Long Bính sai quân truy sát Đông Hải Long Vương, Đông Hải Long Vương suýt thì bỏ mạng cũng may Long Huyền đưa quân đến ứng cứu.

Cuộc chiến xảy ra cực kì ác liệt không kém cuộc chiến giữa Vạn Hợp Tông và Hoàng Văn Quốc ở trên đất liền.

Phe Long Huyền và Đông Hải Long Vương thua trận và bị truy sát đến muốn chết, cũng may bị lạc vào Loạn Hải và bị cuốn đến đòn đảo này và thoát chết.

Loạn Hải là vùng biển không một sinh vật nào sống được bởi những dòng chảy mạnh và hỗn loạn có thể xé xác mọi thứ xung quanh.

" Ta không uống! Thứ này đắng lắm a!" Long Huyền kêu lên khi bị Sa Nhi ép uống thảo dược.
Nhìn bộ dạng vùng vằng sợ hãi của nàng giống như hồi nàng còn nhỏ, Đông Hải Long Vương cũng thầm biết con gái mình mất đi thứ gì.

Hắn tỉnh lại nhưng mất đi một cánh tay, còn Long Huyền tỉnh lại thì bị mất toàn bộ ký ức, tâm trí chỉ như đứa trẻ lên 5 tuổi.

Loạn Hải mang theo một truyền thuyết, nếu ai đó sống sót rời khỏi Loạn Hải thì sẽ mất đi một thứ, nhưng mất đi không có nghĩa là mất mát, Loạn Hải lấy đi thứ khiến người đó cảm thấy dằn vặt và đau khổ nhất.

Long Huyền có một quá khứ đau buồn, Loạn Hải lấy đi kí ức của nàng để nàng không phải nhớ về chúng. Đông Hải Long Vương mất đi cánh tay trái và đó là một câu chuyện dài.

Đông Hải Long Vương cười chua chát một tiếng, sau đó nhìn sang Thu Nhi và Sa Nhi hỏi : " Ngoài hai ngươi ra có ai biết bọn ta ở đây nữa không?"

Thu Nhi định nói, nhưng Sa Nhi đã cắt ngang : " Không còn ai hết, ở đây chỉ có bọn ta thôi."

" Ừm, thế thì đỡ phải chạy trốn."

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta giúp được gì cho ngươi không?" Sa Nhi tò mò hỏi.

Đông Hải Long Vương suy nghĩ xem hắn còn có thể nhờ vả ai được nữa, các Long Vương khác đều đã quy thuận Long Bính, đứa con gái lớn thì đang bị mất trí nhớ, đứa con gái út thì không rõ tung tích.

Nhìn Long Huyền, Đông Hải Long Vương nhớ ra vẫn còn một người có quan hệ huyết thống với lão, người đó khi sinh ra đã bị lão ghét bỏ, bị móc mắt rút xương trước mặt rất nhiều người, bị coi là nỗi ô nhục của Đông Hải. Là kẻ mà từ trước đến giờ lão căm ghét nhất vì nó là kết quả của mối tình không được chấp nhận, cũng vì có người đó mà Long Huyền từng là hy vọng lớn nhất đưa Đông Hải vực dậy đã trở thành kẻ ác độc, không cảm xúc, không quan tâm đến vương vị. Làm cho Đông Hải không thể quật khởi.
Kẻ đó không ai khác là đứa cháu ngoại của lão, là Thiên. Sau khi chạm mặt Thiên ở trên biển lần đó, Đông Hải Long Vương nằm dưỡng thương mà không khỏi suy nghĩ.

Năm đó Long Thiên đã chết trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chỉ còn đứa trẻ đó là còn sống sau khi bị Ứng Long lấy đi đôi mắt và xương sống.

Vì sức sống của đứa bé quá mãnh liệt nên Ứng Long đã thả nó xuống nhân gian cho tự sinh tự diệt. Nhưng với tình trạng của đứa trẻ thì ai cũng nghĩ nó không thể sống sót, nhưng nó lại sống được bằng một cách thần kì, lại còn gặp được vô số cơ duyên và trở thành người đứng đầu của một thế lực lớn mạnh trên đất liền.

Long Vương có được thông tin về đứa cháu qua tình báo, ngoài hắn cùng Long Huyền và Long Nhi ra thì không ai biết Thiên là con của Long Huyền.
Theo quan hệ thì Đông Hải Long Vương có thể nhờ vả Thiên, nếu có được sự giúp đỡ từ thế lực ấy thì mới có thể đối đầu với Đông Hải hiện tại. Tiếc là lão đối xử với đứa cháu ngoại ấy không ra gì, bản thân lão cũng biết đứa cháu ấy sẽ không bao giờ chịu giúp một người ông khốn nạn như lão.

Lão cũng không muốn hắn giúp cho lão, mà lão muốn hắn tới và đem theo Long Huyền và Long Nhi hai đứa con gái của lão rời xa khỏi sự đe dọa của Long Bính.

Còn về phần Long Bính, thực ra hắn không phải cháu của lão mà là con trai của lão với Long Liễu. Đông Hải Long Vương và con gái mình Long Liễu đã từng có một khoảng thời gian ăn nằm với nhau, khi phát hiện con gái mình mang thai con của mình thì Đông Hải Long Vương đã thu xếp một hôn lễ cho Long Liễu và Long Lôi Đình là con trai của một quý tộc giàu có.
Long Lôi Đình không tài cán gì nên khi biết tin được kết hôn với Long Liễu xinh đẹp thì vô cùng phấn khích. Hôn lễ nhanh chóng được diễn ra, Long Lôi Đình phải đổ vỏ cho chính cha vợ mà bản thân không hề biết.

Kể từ khi Long Liễu và Long Lôi Đình thành phu thê, Đông Hải Long Vương và Long Liễu cũng dần ít qua lại và dừng hẳn khi Long Bính ra đời.

Long Liễu từng van xin cha mình cưới mình vì nàng yêu cha mình rất nhiều. Nếu cả hai lấy nhau thì sẽ thật hạnh phúc biết bao, nhưng Đông Hải Long Vương không thể để lộ việc mình và con gái loạn luân.

Có lẽ chính vì điều đó mà Long Liễu đã nuôi một mối thù với cha của mình, để rồi đến bây giờ khiến cho Đông Hải Long Vương thân tàn ma dại.

Nói cho cùng, Đông Hải Long Vương có ngày hôm nay cũng là do nghiệp của lão gây ra.

Đông Hải Long Vương chỉ còn một di nguyện cuối cùng, lão yếu ớt nói với Sa Nhi và Thu Nhi : " Cầu xin hai ngươi hãy tìm người trẻ tuổi tên Thiên, là Tông Chủ Vạn Hợp Tông, đem con gái của ta tới gặp hắn...và gửi lời của ta đến hắn rằng...ta xin lỗi!"
Đông Hải Long Vương sau khi nói ra lời đó, nhìn sắc mặt của hai cô gái có biểu cảm biến hóa rõ rệt.

Trong đầu hai nàng lúc này cái tên Thiên đang gây ra một cơn trấn động. Giống như là cái tên này liên quan rất nhiều đến hai nàng.

Sa Nhi lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, nàng lảo đảo đưa tay ôm đầu sau đó tiến đến vịn vào tường mới có thể đứng vững. Ở một bên khác Thu Nhi cũng không kém.

Trong đầu hai nàng lúc này hiện lên một đoạn kí ức của chính hai nàng, cái ngày mà hai nàng gặp một thanh niên cực kì tuấn tú tên Thiên.

Sau đó sắc mặt của hai người lại thay đổi, Thu Nhi thì có vẻ vui mừng còn Sa Nhi thì trở lên âm lãnh lạ thường.

***

Tại Hoàng Cung của Hoa Quốc lúc này....

Trước ngai vàng uy nghiêm, một thanh niên trẻ tuổi với bộ râu quai nón rậm rạp đang quỳ.
Trên ngai vàng, một người đàn ông to béo đầu trọc đang ngồi chễm chệ. Tuy ngoại hình có hơi tã nhưng vẫn tỏa ra uy nghiêm của một vị hoàng đế.

" Việc kia con chuẩn bị đến đâu rồi?" Hoa Hoàng Đế cất giọng the thé hỏi.

Thanh niên quỳ bên dưới kia cung kính đáp : " Thưa phụ thân, mọi việc đã được thu xếp kĩ lưỡng."

Hoa Hoàng Đế gật đầu hài lòng, mỉm cười nói : " Cứ thế phát huy, nếu như lần này con tiếp tục làm tốt thì điều kiện kia của con ta sẽ đáp ứng...bây giờ thì lui xuống đi."

Nghe vậy sắc mặt của thanh niên kia vui vẻ hẳn lên, sau đó hành lễ và lui xuống.

Hoa Hoàng Đế có 3 người vợ. Một người được phong Hoàng Hậu còn 2 người kia là Quý Phi ai cũng sắc nước gương trời chim sa cá lặn . Hoàng Hậu sinh được hai cô công chúa xinh đẹp là Hoa Kì Tiên và Hoa Kì Anh.
Vị Quý Phi thứ 2 không thể sinh con, còn vị Quý Phi cuối cùng sinh ra thanh niên trẻ tuổi nhưng râu ria rậm rạp này, hắn tên là Hoa Kì Văn.

Hoa Kì Văn cũng được coi là Thiên Tài khi mới 25 tuổi đã đặt chân vào Nguyên Anh. Hắn còn sở hữu khả năng thuần hóa Yêu Thú vô cùng lợn hại.

Gần đây tin tức Hoàng Văn Quốc và Vạn Hợp Tông phang sau sứt đầu mẻ trán lan rộng, Hoàng Văn Quốc thảm bại nghiêm trọng nên vị thế đứng đầu trong Tứ Cường đang bị lung lay.

Hoa Quốc vẫn nuôi hi vọng đứng đầu Tứ Cường, thậm trí là thâu tóm toàn bộ ba nước còn lại. Nhân cơ hội Hoàng Văn Quốc suy yếu, Hoa Hoàng Đế đã có kế hoạch để dần dần khiến tham vọng trở thành sự thật.

Người được hắn tin tưởng giao cho nhiệm vụ quan trọng này chính là Hoa Kì Văn.

Hoa Kì Văn rất tự tin về khả năng của mình, hơn nữa còn đưa ra một điều kiện rằng nếu mình thành công thì xin phép cưới Hoa Kì Tiên và Hoa Kì Anh làm Thái Tử Phi.
Chuyện anh em cùng cha khác mẹ lấy nhau cũng không có gì to tác, hơn nữa lại ở trong hoàng tộc thì việc kết hôn cận huyết để duy trì huyết mạch lại càng được chú trọng.

Hoa Hoàng Đế sau một hồi suy xét thì đã đồng ý với điều kiện của Hoa Kì Văn. Việc cho hai cô con gái kết hôn với em trai cùng cha khác mẹ cũng tốt, còn hơn là cho hai tên ngoại tộc khác để khỏi bị nhăm nhe tới vương vị.

Hết chương 221!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.