Trở về truyện

Tây Du Truyền Thừa - Chương 220: Viễn Cảnh Tương Lai

Tây Du Truyền Thừa

216 Chương 220: Viễn cảnh tương lai

CHƯƠNG 220 : Viễn Cảnh Tương Lai

" Hắn ta rốt cuộc nắm giữ bí mật gì?" Thiên thầm tự hỏi.

Đúng lúc này, Long Lôi Đình đi lên bục cao rồi lên tiếng với tất cả mọi người : " Hoan nghênh mọi người đã tới với buổi tiệc ngày hôm nay do ta tổ chức."

Mọi người đồng loạt dừng mọi hoạt động, chú ý về hướng Long Lôi Đình đang phát biểu.

" Các vị có mặt tại đây chắc cũng biết Đông Hải chúng ta tương lai có mục đích gì..." Long Lôi Đình vừa nói vừa dang hai tay ra : " Phục hưng Long tộc cũng đồng thời là vực dậy cả Yêu tộc."

" Các vị còn nhớ những câu chuyện ông cha ta vẫn hay kể cho chúng ta khi còn ngây dại chứ? Rằng từ thời xa xưa ông cha tổ tiên chúng ta là bá chủ của mọi vùng đất, từ cao vời vợi như Thiên Giới hay tận cùng sâu thẳm như Âm Giới cũng từng là địa bàn của tổ tiên chúng ta..."

Trong lúc Long Lôi Đình đang phát biểu trước đám đông thì Thiên tiến đến chỗ Hà Long Vương đang đứng.

" Hà Long Vương, chào ngài." Thiên thân thiện bắt chuyện.


Hà Long Vương đưa mắt nhìn về phía Thiên, sau đó hắn nhíu mày hỏi : " Bạch Tố Tố của Bạch Sa tộc, từ khi nào ngươi lại có quan hệ với Long Lôi Đình vậy?"

" Hắn biết nàng?" Thiên ngạc nhiên thầm nói, không ngờ Bạch Tố Tố lại quen biết với Hà Long Vương.

Việc hắn đóng giả làm Bạch Tố Tố không ai phát hiện bởi ở đây toàn người xa lạ nên không ai biết tính cách thật của Bạch Tố Tố, nhưng trước mặt một người quen biết nàng như Hà Long Vương thì Thiên bất giác cứng họng không biết tiếp theo phải nói làm sao cho giống với tính cách của Bạch Tố Tố.

Thấy Bạch Tố Tố không đáp, Hà Long Vương thở dài nói : " Bỏ đi, mà ta nghe nói Bạch Sa tộc các ngươi đang diễn ra lục đục, thực hư thế nào?"

Thiên một lần nữa cứng họng, hắn liền bịa ra mà nói : " Chuyện của mấy lão già cao tầng phận tiểu bối như ta sao có thể biết chút gì."

Hà Long Vương nghe cũng có lý, ánh mắt lại chú ý tới Lục trưởng lão ở cách đó không xa đang chăm chú quan sát Long Lôi Đình phát biểu.

" Hà Long Vương, ta có chút chuyện."

" Chuyện gì thế? Ngươi giờ là người của Long Bính rồi ta không dám liên quan đến ngươi đâu." Hà Long Vương dứt khoát đáp.


Thiên không dồn dập, hắn thong thả nói : " Ta chưa từng nghĩ nếu Tứ Hải hợp nhất sẽ như thế nào!"

Hà Long Vương có vẻ quan tâm đến câu nói của Thiên, hắn đáp : " Thảm họa."

" Ý ngài là thảm họa cho những tộc khác?" Thiên nghi vấn.

Hà Long Vương lắc đầu : " Thảm họa cho Long tộc."

" Vậy tại sao Long Bính vẫn muốn hợp nhất Long tộc?" Thiên hỏi.

Hà Long Vương không đáp và nhìn Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ. Thiên đã lỡ miệng hỏi những thứ ngoài phạm vi liên quan đến Bạch Tố Tố.

" Ngươi không phải Bạch Tố Tố, ngươi là ai?" Hà Long Vương ánh mắt lạnh lẽo hỏi.


Thiên biết không giấu được nữa, hắn cũng không muốn giấu nữa liền nói : " Bạch Tố Tố vẫn đang an toàn trong tay ta, nhưng nếu ta bị lại lộ thì nàng ta cũng xong đời."

" Ngươi làm thế với mục đích gì?" Hà Long Vương hừ lạnh.

Thiên cười nhạt : " Đương nhiên với mục đích cao cả, muốn biết kĩ hơn thì đêm nay tới hậu cung gặp ta."

" Ngươi nghĩ ta dễ mắc lừa sao? Không đời nào." Hà Long Vương hừ lạnh nói.

Thiên chỉ nhếch mép : " Ta không ép ngươi, có điều ngươi đang là mắt xích quan trọng trong kế hoạch của ta, Long tộc về sau thịnh hay suy đều là do quyết định đêm nay của ngươi..mà không quên nhắc cho ngươi nhớ! Ta có thể giải quyết luôn cả chuyện của ngươi và Lục trưởng lão, suy nghĩ cho kĩ vào."
Nói xong, Thiên quay người rời đi để lại cho Hà Long Vương một đầu toàn là nghi vấn.

Lúc này Long Lôi Đình cẫn đang phát biểu, toàn là những từ ngữ sặc mùi độc tài, kêu gọi mọi người vì Đông Hải mà hết lòng.

Ngân Nguyệt nghe không lọt tai mấy lời này, nàng quay sang tò mò về chuyện mà Thiên nói với Hà Long Vương ban nãy : " Chàng nắm thóp được Hà Long Vương với Lục trưởng Lão có quan hệ gì sao?"

" Không." Thiên dửng dưng đáp.

" Vậy tại sao chàng lại nói vậy, mà khi chàng nói ra sắc mặt của Hà Long Vương thay đổi rõ rệt." Ngân Nguyệt thầm thán phục Thiên.

Thiên vuốt mũi cười : " Lúc mới đến thấy Hà Long Vương cùng Lục trưởng lão và Long Lội Đình đang ở trong thế cuộc tình tay ba nên ta đoán bừa, ai ngờ trúng."

Ngân Nguyệt ngẩn ra : " Vậy mà chàng cũng đoán được!"
Sau bài phát biểu hùng hồn và được sự tán dương của tất cả mọi người, Long Lôi Đình cao hứng nâng ly rượu lên : " Vì Đông Hải, vì Long tộc."


" Vì Đông Hải, vì Long tộc."

Mọi người nâng cao ly rượu lên rồi uống cạn, sau đó buổi tiệc mới chính thức bắt đầu. Mọi người ăn chơi nhảy múa trong tiếng nhạc sập sình.

Thiên và Ngân Nguyệt lúc này đang ngồi thưởng thức đồ ăn tại một chiếc bàn. Đồ ăn nơi này khá ngon, chủ yếu là hải sản từ tươi sống đến chín.

Ngân Nguyệt lần đầu được thưởng thức hải sản nên rất nhiệt tình ăn nhưng không quên dữ hình tượng.

" A món này là món gì mà ngon quá, vừa dai vừa giòn." Ngân Nguyệt reo lên thích thú.

" Đây là mực nướng." Thiên đáp.

" Mực, Ta thích mực." Ngân Nguyệt tít mắt nói.

Hai mỹ nhân xinh đẹp ngồi ăn uống đã thu hút không ít ánh mắt của những nam nhân xung quanh. Có kẻ đến làm quen nhưng bị Thiên đuổi khéo.
Đêm hôm đó...

Thiên đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường.

Ngân Nguyệt lười biếng gối đầu lên đùi của Thiên, tay cầm mấy quả nho khô không ngừng cho vào miệng ăn một cách thích thú.

Thanh Trúc trong dạng đứa bé thì đang nghiên cứu món ăn mới, bỗng cả ba cùng nhìn về hướng cửa ra vào vì phát hiện một cỗ khí tức ở bên ngoài.

" Là Hà Long Vương." Thiên nói, sau đó đặt Ngân Nguyệt sang một bên rồi ra khỏi phòng.

Thiên vẫn giữ hình dạng của Bạch Tố Tố mà đi ra ngoài, hắn đi tới phía sau một gốc cây trong vườn hoa rồi dừng lại.

Một lát sau, bóng đen từ trên cây nhảy xuống đứng trước mặt hắn.

Hà Long Vương vừa xuất hiện liền dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Thiên nói : " Ta tới rồi đây."

" Không bị ai phát hiện chứ?" Thiên đề phòng hỏi.

Hà Long Vương lắc đầu : " Không, có gì nói thì nói đi."
Thiên nhún vai : " Không vội, vào trong phòng ta đã."

Nói rồi Thiên quay lưng đi về phía phòng mình, Hà Long Vương đi theo phía sau.

Sau khi vào trong phòng, Thiên búng tay một cái đem căn phòng bao bọc trong một lồng năng lượng ngăn cách âm thanh.

Hà Long Vương nhìn Tiểu Thanh và Ngân Nguyệt một cái, sau đó cảm nhận được yêu khí trong hai nàng rồi nói : " Xà Yêu, Lang Yêu,...quả nhiên ngươi thực sự không phải Bạch Tố Tố."

Thiên cười nhẹ, hắn biến lại hình dạng của mình khiến Hà Long Vương ngạc nhiên nói : " Ngươi là...Long Thiên!"

Thiên hỏi : " Ngươi biết cha ta sao?"

"Cha ngươi?" Hà Long Vương kinh hãi một phen, ban nãy còn giành cho Thiên chút cảm giác không mấy bận tâm nhưng giờ thì khác hẳn.

Hà Long Vương thay đổi thái độ, đối với Thiên bắt đầu có thái độ cung kính nói : " Ngươi là con của Long Thiên là Đại công chúa Long Huyền thật sao?"
Thiên gật đầu : " phải."

Mặc dù Thiên có gương mặt giống hệt Long Thiên, nhưng Hà Long Vương vẫn muốn xác minh cho kĩ, hắn đề nghị : " Ngươi có thể cho ta xem hình xăm trên tay ngươi không?"

Thiên biết nếu muốn Hà Long Vương tin tưởng thì cần phải để lộ ra hình xăm này, hình xăm này giống như là một bằng chứng cực kì thuyết phục.

Thiên vén tay áo lên, hình xăm dần hiện ra.

Hà Long Vương sau khi nhìn thấy hình xăm của Thiên thì mang một nét mặt chứa đầy cảm xúc lẫn lộn, hắn nhớ về quãng thời gian trước.

Sau khi nhớ về quá khứ, Hà Long Vương rùng mình rồi chân thành lên tiếng : " Bất luận ngươi muốn gì, nếu có thể giúp ta sẽ giúp."

Tình thế có phần bất ngờ này khiến Thiên trợn mắt, không ngờ rằng ông già mình trước khi chết lại có nhiều mối quan hệ như vậy để hắn được thơm lây.
Thiên gật đầu rồi nói : " Hôm nay trong buổi tiệc ngươi nói rằng khi Tứ Hải hợp nhất Long tộc sẽ diệt vong...nói kĩ hơn đi."

Hà Long Vương nét mặt trở nên nghiêm trọng rồi nói : " Ngài muốn biết tất cả...hay là?"

Thiên đáp : " Toàn bộ."

Trước mặt là con trai của Long Thiên và Long Huyền, Hà Long Vương biết người mình chờ đợi đã đến, việc hắn cần làm bây giờ là hỗ trợ Thiên đi trên con đường mà Thiên đã chọn.

Hà Long Vương bắt đầu kể...

100 năm trước, Hà Long Vương vẫn còn là một thiếu niên trẻ trâu và bồng bột. Cha của hắn là Long Vương của Một hồ nước ngọt rộng lớn nằm sâu trong đất liền.

Vì là con trai của Long Vương nên hắn cũng có danh tiếng rất lớn trong vùng.

Trong một lần Hà Long Vương đi chơi thì vô tình phát hiện một hang động. Hang động này cũng thật là kín đáo, nếu không phải Hà Long Vương đang bực mình bị cha ép cưới một con cá thì hắn đã không tức giận mà tới đây đánh đấm loạn xạ.
Những nắm đấm của cậu thiếu niên mang trong mình huyết mạch của rồng làm to phiến đá nứt ra và vỡ thành nhiều mảnh, nhờ thế mà cửa hang động đó mới lộ ra.

Bản tính tò mò của trẻ trâu trỗi dậy, Hà Long Vương bèn một thân một mình tiến vào hang động tối tăm ẩm thấp.

Nhưng càng đi vào sâu bên trong thì càng sáng, không biết bao lâu mà Hà Long Vương đã tới một nơi rộng rãi, ánh sáng từ những viên pha lê nằm rải rác khắp nơi tỏa rõ như ánh trăng ngày rằm.

Hang động này được chống đỡ bởi vô số cột đá nhũ tự nhiên, chính giữa có một bệ đá lớn chạm khắc vuông vức như có bàn tay con ai đó can thiệp.

Trên bệ đá có đặt một cỗ quan tài bằng đá, cỗ quan tài màu đen và bị bao phủ bởi vô số viên pha lê nhọn hoắt xung quanh như thể không muốn cho ai chạm vào.

Ngoài cỗ quan tài đó, còn có một cột đá chỉ cao hơn đầu người hình trụ tròn nhẵn nhụi. Bên trên có hình một con rồng phun lửa và một dấu tay có móng vuốt sắc nhọn in hằn xuống.
Nhìn dấu tay kia, Hà Long Vương đưa bàn tay mình lên rồi vận Long Hóa cho bàn tay phủ vảy rồng và vuốt sắc, nó hoàn toàn trùng khớp với dấu tay in trên trụ đá.

Hắn thử đặt tay vào dấu tay trên trụ đá, bất ngờ từ những khối pha lê tỏa ra một thứ ánh sáng mạnh mẽ nhưng không làm Hà Long Vương chói mắt, hắn thấy cảnh vật xung quanh thay đổi.

Hang động biến thành một cánh đồng hoa, bầu trời trong xanh không khí trong lành. Còn vị trí cỗ quan tài đá kia thay bằng một chiếc giường đá, một chiếc giường đá giữa cánh đồng hoa.

Mặc dù mọi thứ đều rất chân thật nhưng Hà Long Vương có thể nhận ra đó chỉ là ảo cảnh bởi trên cánh đồng lộng gió này hắn không cảm giác được gió thổi qua cơ thể mình.

Có một người đàn ông cao lớn với gương mặt tuấn tú đang tiến về phía chiếc giường đá, người này toàn thân đầy máu me thương tích và còn bế theo một đứa trẻ khoảng chừng vài tuổi.
Người đàn ông tiến đến trước chiếc giường đá thì dừng lại, mặc dù cơ thể không còn chỗ nào để bị thương nữa nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản không hề tỏ ra nhăn nhó. Hắn chầm chậm đặt đứa bé xuống chiếc giường đá sau đó thì rời đi.

Bỗng nhiên từ đâu bay tới bốn con cự Long khổng lồ, con nào cũng dài trên dưới ngàn mét.

Điều làm Hà Long Vương kinh hãi là bốn con cự Long này có màu sắc vảy khác nhau tương ứng với Tứ Đại Long Vương. Bốn con cự Long lao tới tranh giành cô bé trong giường đá.

Bầu trời nhuộm đỏ một màu máu, bốn con cự Long cắn xé nhau điên cuồng giống như cô bé kia là thứ quý giá vô cùng cần phải đoạt lấy bằng bất cứ giá nào.

Bốn con cự Long ở một chỗ, điều này là không thể xảy ra. Hà Long Vương cảm thấy nếu như điều này mà xảy ra thì cả Long tộc sẽ diệt vong.
Bỗng Hà Long Vương thấy khung cảnh xung quanh thay đổi, cách đồng đã bắt đầu xuất hiện những cái cây thân gỗ và đang lớn dần, ngày và đêm cũng trôi qua chỉ sau vài cái chớp mắt.

Giống như một thước phim tua nhanh, cách đồng hoa đã bị phủ kín bởi một khu rừng rậm nhiệt đới. Còn đứa trẻ kia vẫn nằm trên chiếc giường đá như đang ngủ, cơ thể đã phát triển đến 18 tuổi, là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp với cơ thể hấp dẫn không một mảnh vải che thân.

Hà Long Vương đi qua cánh rừng mà không hề bị cản trở bởi tất cả đều là ảo. Hắn tiến đến chỗ chiếc giường đá nơi cô gái đang nằm ngủ say, một cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần ngủ say giữa khu rừng ẩm ướt.

Vì đang trong độ tuổi tò mò về giới tính, Hà Long Vương dán mắt vào thân thể ngọc ngà của cô gái không muốn rời. Trong giây phút ham muốn hắn đưa tay lên định chạm vào cô gái thì ngón tay của hắn bị đâm bởi một thứ gì đó nhọn hoắt khiến hắn giật mình rụt tay lại, nhìn lại ngón tay nhỏ máu rồi nhìn nơi hắn bị đâm, mọi thứ bỗng trở về như cũ, vẫn là hang động với vô vàn viên pha lê.
Cái thứ đâm hắn là một trong vô vàn mũi pha lê ngọn hoắt chĩa ra tua tủa xung quanh quan tài đá. Lúc này hắn đang đứng rất gần quan tài.

Tại đầu nhọn của mũi pha lê kia còn lưu lại một giọt máu, nhưng sau đó nó dần bị khối pha lê hấp thụ và cạn kiệt như chưa từng có ở đó.

Hà Long Vương nhìn cỗ quan tài đá nơi trong ảo giác là chỗ cô gái xinh như tiên nữ kia nằm, hắn thầm nghĩ liệu trong cỗ quan tài này có phải là cô gái đó không?

Trong lúc đang có nhiều thắc mắc thì đột nhiên một khối pha lê to từ trên cao rơi xuống một cách cố ý tạo ra tiếng động lớn.

Khi Hà Long Vương vừa mới kịp định thần lại thì phát hiện trong khối pha lê có một quyển sách, hắn tiến lại gầm và xem cho kĩ. Trên quyển sách có ghi ba chữ : Thanh Long Khí.

Là tộc nhân Long tộc, Long Khí là thứ không thể thiếu trong cơ thể, Long Huyết, Long Thể, Long Khí là ba thứ quan trọng bậc nhất của Long tộc.
Long Huyết là huyết mạch, huyết mạch cào cao càng nồng đậm thì khả năng phát triển càng lớn. Long Thể là sức mạnh, là thứ làm lên tên tuổi của Long tộc. Còn Long Khí là thần thông, Long Khí dồi dào thì khả năng tu luyện pháp lực càng mạnh.

Chưa hết, khi Hà Long Vương đang tìm cách đập vỡ khối pha lê để lấy quyển sách thì phát hiện mặt sau của khối pha lê còn có một vật nữa, một vật giống như chiếc mũ giáp với hoa văn tinh xảo hình vảy rồng, có thêm hai chiếc sừng rồng trên đầu và một chiếc mặt nạ chỉ để lộ hai mắt.

Long Khí đi cùng với Huyết Mạch, Huyết Mạch càng nồng đậm thì Long Khí càng mạnh. Thiên có Huyết Mạch của Long Hoàng nên dĩ nhiên Long Khí của hắn rất mạnh, chỉ cần nhìn qua những chiêu thức mà hắn thi triển là biết, khi nghe tới Long Khí thì Thiên không mấy hứng thú.
Thiên chợt hỏi : " Chi tiết trên chiếc mũ đó có giống thế này không?"

Vừa nói hắn vừa lấy trong giới chỉ ra một bên giáp tay của Huyết Xích Thiên Long Giáp.

Vừa nhìn thấy nó, Hà Long Vương đã như không tin vào mắt mình sau đó nhìn cho thật kĩ mọi chi tiết rồi đưa đến kết luận : " Chính là nó...chính là loại họa tiết cùng màu sắc này, cả thứ khí tức hùng mạnh mà nó tỏa ra nữa."

" Ngài vẫn giữ nó an toàn chứ?" Sau khi nghe xong câu chuyện của Hà Long Vương, Thiên vẻ mặt thì bình thường nhưng trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc.

Hà Long Vương lúc này nét mặt tỏ ra hối lỗi, gãi đầu nói : " Thực ra thì nó vẫn còn rất tốt, chỉ có điều..."

" Sao?" Thiên nheo mắt.

" Ta đã dùng nó làm cống phẩm cho Long Bính mấy ngày trước rồi." Hà Long Vương cười khổ gãi đầu, sau đó liền giải thích : " Tại vì Đông Hải gây sức ép, ta không thể không lấy ra bảo bối tốt để làm cống phẩm."
Thiên vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng vô cùng giận dữ, một món bảo bối tốt như vậy lại để rơi vào tay Long Bính.

Hết chương 220!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.