Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 47: Chới Với (10)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

47 Chương 47: Chới với (10)

Nguyệt Vy thẫn thờ, lẩm bẩm một mình. Nàng ngồi xuống bên anh, đắp tấm chăn lên cho anh. Bàn tay nàng run run đưa lên xoa nhẹ lên nếp nhăn trên trán anh. Hiền như được an ủi, mặt anh giãn ra, dễ chịu. Hơi thở anh đều đều chìm vào giấc ngủ sâu sau một đêm mệt mỏi. Nguyệt Vy mỉm cười, vuốt nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Hiền rất điển trai. Khuôn mặt anh rất giống tên của mình, hiền hậu, trung thực. Nếu nói, có một số người thoạt nhìn qua đã biết là thầy giáo, thì người đầu tiên phải là anh. Khi xưa, thời còn ngây thơ trên ghế nhà trường, bản thân nàng đã từng mơ tưởng đến người yêu tương lai của mình. Một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, mắt sâu, hàng lông mày ngang hiền hậu. Không phải người đàn ông đang mê ngủ ngay trên giường của nàng sao ? Dường như khi đó nàng đã nghĩ đến Hiền.

Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, cắn nhẹ lên bờ môi mình. Nàng chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh không hay biết gì, chỉ thở đều đều.

Trời còn khá sớm. Cơn mệt mỏi kéo đến. Nguyệt Vy chui vào chăn, nhẹ nhàng nằm xuống bên anh. Hai trái tim đều đều nhẹ nhàng hòa cùng một nhịp. Nguyệt Vy và Hiền cùng chung giường, nhưng hoàn toàn trong sáng.

________________________________________

– Đụ mẹ… tụi mày bơi như hạch họ… Ngay trước mũi mà không bắt kịp… Ở đâu nó có đồ mặc vào? – Bửu nhảy lên cầu cảng, miệng không ngớt chửi rủa.

Ba gã kia mặt đỏ bừng, lặng lẽ leo lên, không dám nói một tiếng.

– Mà không sao… Có cái thẻ nhớ này… Tao sẽ chép vào máy tính lưu một bản… Tối nay… tìm em gái đó về phục vụ anh em mình… – Bửu đắc ý cười híp mắt.

– Biết con bé đó ở đâu mà tìm đại ca… – Một tên phụ tá gãi gãi đầu.


Bửu chưng hửng, mặt đỏ lên tức giận. Gã chợt nhận ra mình thật ngu. Hắn không biết tìm người phụ nữ tuyệt đẹp đó ở đâu. Bãi biển đó thật dài, có tới ba bốn cái resort trung lưu, hơn ngàn người ở. Trong khi, ngay cả tên nàng hắn cũng không biết. Hắn thẫn thờ.

– Ở đâu… Tụi mày không cần quan tâm…

– Ah…

Đột nhiên, chiếc thẻ nhớ đang kẹp trên ngón tay Bửu bị rút mất. Hắn quay lại căm tức. Hắn nhận ra người đàn ông đã nói chuyện với Nguyệt Vy ở quán café.

– Trả lại cho tao… – Bửu lao đến.

– Đâu dễ vậy…

Nhất Huy bước qua nửa bước, lách vai tránh hắn, chân đưa lên ngáng chân Bửu thật nhẹ nhàng.

– Ah… Bùm


Bửu mất chớn, lao người qua cầu cảng rớt thẳng xuống biển. Ba gã kia nhanh chóng lao đến, tay chân đấm đá loạn lên. Nhưng Nhất Huy như một bóng ma, chập chờn vô định qua lại giữa rừng nấm đấm quanh người. Đến khi ba gã kia mệt mỏi, mặt đỏ lựng, tay chân chậm lại thì…

– Ah.,.. Bùm… Bùm Bùm…

Cả bốn gã tức tối, lóp ngóp dưới biển nhìn lên chửi bới. Nhưng chỉ biết nhìn theo Nhất Huy đủng đỉnh nhét chiếc thẻ vào túi áo, tay đung đưa túi nilon của Nguyệt Vy.

– Bốn con cờ tồi… – Anh ta bước đi, miệng nhếch lên cười.

____________________________________________

“Te… te…”

Không biết qua bao lâu. Điện thoại của Nguyệt Vy chợt rung khẽ. Nàng nheo mắt, vươn tay lên đầu giường. Điện thoại nàng ở chế độ rung, có hai cuộc gọi nhỡ từ một số máy lạ và một tin nhắn của Thuận Minh mới tới.


“Ngọc Hân, vợ ông Hiraishin đang ở Phú Quốc. Cô ấy có hỏi anh tên Khách sạn của em. Đây là số cô ấy 0903 xxx xxx. Tính tình cô ta hơi lạ chút, nếu không quá đáng, em ráng chiều theo ý cô ta.”

Nàng mỉm cười đặt chiếc điện thoại lại trên kệ. Chợt một cảm giác nằng nặng, nhột nhạt hừng hực nóng bên dưới cơ thể nàng. Nguyệt Vy giật mình, kéo lớp chăn nhìn xuống. Nàng há hốc, suýt nữa hét lên, nàng vừa nhớ ra Hiền đang ngủ trên giường mình. Hiền ngủ mê mệt thế nào lại ôm ngang cơ thể nàng như một chiếc gối ôm, một tay, một chân gác ngang. Chiếc khăn tắm, rơi tuột đâu mất, toàn bộ cơ thể nàng trần truồng nằm gọn trong vòng tay anh ta, miệng anh ta áp lên bầu ngực nàng, hơi thở đều đều làm đầu vú nàng nóng lên.

Nguyệt Vy đỏ mặt. Nàng khẽ đẩy anh ra, thật chậm rãi. Nếu anh ta tỉnh lại lúc này, nàng chỉ còn nước xấu hổ chui xuống đất. Tuy chuyện này mới bắt đầu hoàn toàn trong sáng, nhưng giờ phút này lại tình ngay lý gian, khó giải thích. Nàng vừa gạt được tay anh ta ra, nó lại choàng qua ôm chặt lấy người nàng. Nguyệt Vy mím môi khổ sở, chịu đựng bàn tay anh ta cứ vuốt vuốt xoa xoa trên ngực nàng. Nàng chưa biết phải làm sao, chợt hai mắt nàng đỏ lên.

– Anh Hiền… đừng giả vờ ngủ nữa… – Nàng nghiến răng tức giận nhéo anh ra một cái thật đau.

– Ahh… Đừng nhéo… Đau quá… – Hiền mở bừng mắt, nhăn nhó, nhưng tay vẫn ôm khư khư ngang người nàng.

– Anh dám giả vờ ngủ… Còn… còn… đáng ghét… Buông em ra…- Nguyệt Vy kéo chăn che ngang ngực.

– Ahhh… đau quá… anh xin lỗi… tại tại… anh… mà sao em biết anh giả vờ… – Hiền ấp úng, tay rời khỏi ngực nàng, đặt xuống eo.

– Còn nói… tại sao thứ đó đang… tự nhiên… cứng lên là sao ? – Nguyệt Vy mím môi chỉ xuống vật nóng hừng hực đang cọ vào chân nàng.

– Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn ôm em một chút… không nghĩ rằng nó phản ứng mạnh vậy… – Hiền gãi đầu, bối rối.

– Anh buông em ra đi…

Nguyệt Vy đỏ mặt đẩy anh ra. Chợt chiếc chăn tuột xuống, một bên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng phơi bày ngay sát mặt Hiền. Cả hai người chợt dừng sững lại. Hiền khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên đầu vú nàng. Nguyệt Vy thấy mặt mình nóng lên. Tim đập dồn dập. Nhưng nàng không đẩy anh ra. Miệng anh hé mở, đưa đầu lưỡi ướt át của mình lướt quanh núm vú nàng, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy nó.

– Ư… Thôi anh… – Nàng nâng mặt anh lên,.


– Cho anh một lần đi… anh xin em mà… một lần thôi… – Hiền thì thầm nài nỉ.

Nguyệt Vy nhìn một bên núm vú ướt đẫm săng cứng của mình. Nàng mím môi chần chừ, rồi buông tay khỏi mặt anh. Hiền sung sướng vụt mặt vào ngực nàng hối hả. Tay anh cuốn cuồng cởi quần áo mình ra.

– Ưm…

Mỗi người đàn ông một kiểu. Dù nghề nghiệp gì, dù sở thích, cuộc sống ra sao, họ đều có một cách yêu riêng của mình. Nguyệt Vy lõa lồ nằm trên giường, cơ thể nàng thổn thức đón chiếc lưỡi của Hiền. Anh rất thích hôn. Anh hôn khắp thân thể nàng, từ ngón chân đến vành tai. Lưỡi anh rất ấm áp như đang tắm cho nàng trong cảm giác tuyệt diệu nhưng cồn cào khó chịu. Anh nâng hai chân nàng lên, mở rộng, sang hai bên. Nguyệt Vy đỏ mặt mắt oán trách nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé của nàng vội che lên vùng thầm kín của mình đang hé mở trước ánh mắt khao khát của anh. Hiền mỉm cười, cúi xuống, hôn nhẹ trên bàn tay nàng. Lưỡi anh khẽ len qua giữa những ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng. Nguyệt Vy cắn môi, ngón tay nàng mở rộng một chút, rồi một chút. Cho đến khi ngón tay nàng không còn làm nhiệm vụ che đậy mà lại vô tình mở rộng hai mép thịt đỏ hồng ẩm ướt của mình ra cho chiếc lưỡi anh vét sâu vào trong.

– Ôi…

Nàng bật rên lớn. Chiếc lưỡi anh mang đến cho nàng cảm giác sung sướng lâng lâng chưa từng có. Cách hôn của anh rất nhẹ nhàng, lịch sự, không vồ vập hấp tấp như mấy gã kia. Lưỡi anh như vét cạn bên trong nàng, nước nhờn nàng liên tục rỉ ra nhưng không đủ. Hiền chùi miệng mình, mặt đỏ bừng phấn khích nhìn ước nguyện bao lâu của anh ngay trước mặt. Giây phút vừa rồi, ôm nàng ngủ anh đã hiểu ra nhiều điều. Dù không chiếm được trái tim nàng, nhưng được làm một người đàn ông trong đời nàng, để một lúc nào đó, nàng lại nhớ đến anh. Vậy là quá đủ.

– Ưm… Ôi…

Hai cơ thể ôm ghì lấy nhau. Nguyệt Vy mê mẫn vuốt nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh, cảm nhận từng múi cơ của anh co rút theo từng động tác nhịp nhàng ân ái với nàng. Dương vật anh không dài như Henry, nhưng nó cong cứng kì lạ. Nàng không hiểu thượng đế đã tạo ra người đàn bà như thế nào. Âm hộ nàng dường như thích thú với tất cả mọi thứ mà nó nhận được, không kể hình dáng, kích thước. Nhưng nàng hiểu ra một điều, mỗi người đàn ông đều có cách ân ái riêng của mình. Cái riêng không nằm ở chỗ bên dưới nơi hai bộ phận sinh dục dính lấy nhau, mà chính là hơi thở, cách vuốt ve, làn da nóng bỏng, mang đến cảm giác khác nhau. Những sự khác lạ tuyệt diệu.

“Cộc … Cộc…”

– Vy ơi… Đâu rồi…

Đột nhiên, tiếng gõ cửa và giọng Hằng kêu réo vang lên ngoài cửa. Nguyệt Vy hoảng hốt che miệng mình, nàng cuống lên. Hiền cũng đỏ mặt e ngại, nhưng anh không muốn dừng lại. Giây phút này, trời có sập xuống anh cũng không ngừng lại. Anh tiếp tục ôm ghì lấy nàng hì hục.

“Kịch…”

Đột nhiên cánh cửa bật mở, nhưng không mở được hoàn toàn do vướng sợi dây xích khóa chặn lại. Hằng ló mắt nhìn vào, khe hở quá nhỏ, chỉ thấy được đầu giường, có mái tóc đen óng ả của Nguyệt Vy rung động nhẹ nhẹ.

– Nè… Dậy… ngủ hoài vậy cô nương… sắp hết giờ ăn sáng rồi…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.