Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 43: Chới Với (6)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

43 Chương 43: Chới với (6)

Trong một căn phòng khách sạn sang trọng, nhìn thoáng qua cách bài trí hoàn toàn giống như căn phòng của Henry. Tiếng rên rỉ thở dốc dồn dập, tiếng va chạm xác thịt chan chát vang lên đều đều như máy. Nhất Huy trần truồng quỳ gối trên giường, từng múi cơ rắn chắc vồng lên như thép nguội. Hai tay anh ta bấu chặt lấy cặp mông căng tròn của một người phụ nữ rũ rượi, bẹp dí trên giường, thúc dương vật của mình ra vào cửa mình tấy đỏ của cô ta liên tục. Mắt anh ta lim dim mơ tưởng đến một bóng hình khác, răng nghiến lại, thúc thật nhanh, thật nhanh.

– Ahhh… Anh… Em chết mất… Em chịu không… nổi… Ahhh…

Người phụ nữ rên siết, tay bấu chặt lấy nệm giường. Âm hộ cô nức nở, tràn ra chảy dài xuống cặp đùi từng đợt theo mỗi cú thúc sâu của Nhất Huy. Nhưng anh ta vẫn không ngừng lại, vẫn nhịp nhàng đều đều không mệt mỏi.

Người phụ nữ há hốc, tay bấu chặt lấy nệm giường, hai mắt đờ đẫn, miệng thều thào nài nỉ:

– Anh… thương em… Anh… ra đi… Em… chết mất…

Nhất Huy nghiến răng nhìn xuống như vừa tỉnh lại khỏi giấc mộng của riêng mình. Hạ thể thúc thật nhanh, nhanh hơn nữa. Mắt anh quan sát vẻ mặt tê dại, mệt mỏi của cô ta. Cô há hốc, mê muội, hai chân nhũng ra bẹp dí xuống giường. Anh chống tay, dồn người đè nghiến, dập xuống chan chát.

– Ahhh….

Nhất Huy gầm lên, rút dương vật mình ra, xuất tinh ào ạt lên cặp mông căng tròn mơn mởn trước mặt. Người phụ nữ mềm nhũng mê man thiếp đi. Anh ngã người sang bên cạnh, hơi thở đều đều nhẹ nhàng như chuyện vừa làm chẳng hề liên quan đến mình. Dương vật anh ta vẫn cương cứng, không mềm đi, chĩa thẳng lên trần nhà. Nó chằng chịt những vết sẹo nổi cộm lên như một bầy rết ôm quanh một khúc than đen bóng to lớn dị thường. Ánh mắt anh hướng lên trần nhà, miệng thì thầm:


– Mất một ngày… Nhưng còn ba ngày…

_________________________________________________

“Em ngủ say quá! Anh không dám gọi. Đây là số điện thoại của anh 0913 xxx xxx.

Cảm ơn em đã cho anh một đêm thần tiên. Mãi mãi nhớ em. Henry.”

Nguyệt Vy mỉm cười bỏ mảnh giấy xuống, tay nàng nắm chặt chiếc thẻ nhớ vuông vuông ấm áp. Nàng mỉm cười nhớ tới chuyện chiều tối hôm qua. Triền miên bất tận – bốn lần. Henry cứ liên tục cương cứng, hết lần này đến lần khác cuốn lấy nàng, đưa nàng lên chín tầng mây. Đến khi hai người rã rời thiếp đi, ngủ một mạch đến sáng. Nguyệt Vy mỉm cười, ngắm nhìn cơ thể lõa lồ của mình qua tấm gương. Làn da nàng hồng hào, mịn màn hơn, ngực căng tràn như vừa được tiếp thêm sức sống mới. Khoác lên chiếc váy trắng mua đêm qua, làn vải mỏng trước ngực ẩn hiện hai chấm hồng hào mờ nhạt. Mắt nàng long lanh hạnh phúc, chưa bao giờ nàng thấy mình đẹp như vậy.

________________________

Nguyệt Vy bước ra cổng sau của khu resort, dự định đi bộ dọc bãi biển về khách sạn. Nàng tủm tỉm cười, tay đung đưa túi nilon đựng bộ đồ tắm ẩm ướt và chiếc thẻ nhớ, sải chân bước xuyên qua dãy bàn cafê ngoài trời, trước ánh mắt hau háu thèm thuồng của đám đàn ông ngã ngớn phì phèo thuốc lá trên miệng.

– Chào em….


Nguyệt Vy giật mình nhìn sang, bốn gã đàn ông mặt mũi đen nhẻm khét nắng ngồi chễm chệ trên chiếc bàn café ngay lối đi của nàng. Nàng nhận ra những khuôn mặt này, mặt nàng chợt đỏ hồng lên.

– Anh… anh Bửu… anh không về Sài Gòn với Henry sao ? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ

– Không… Bọn anh ở lại chơi vài ngày… Em ngồi uống café chơi…

Bốn cặp mắt hau háu nhìn thẳng vào ngực nàng như muốn xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, nhấp nhô hai chấm đỏ hồng. Đối diện với những ánh mắt đó, Nguyệt Vy thấy cơ thể mình rạo rực, cảm giác quay lại nguyên vẹn như vừa xảy ra, những bàn tay chai sạn vuốt ve khắp thân thể mình. Nàng mím môi, cố mỉm cười, đầu lắc khẽ.

– Dạ thôi. Cảm ơn anh… để lúc khác. Em phải về.

Nàng xoay người bước đi, khóe mắt vẫn nhìn thấy những gương mặt xuýt xoa, nuối tiếc. Nhưng vừa đi được vài bước, một giọng nói trầm ấm khác lại vang lên:

– Chào em… Nguyệt Vy.


Nguyệt Vy giật mình quay lại. Trước mặt nàng là người đàn ông đó, vẫn với cái kính đen che kín nửa khuôn mặt như lúc ngồi bên hồ bơi chiều hôm qua.

– Ông là… – Nguyệt Vy nhíu mày nhìn ông ta.

– Là anh… – Ông ta nói giọng trầm thấp, môi nhếch lên mỉm cười, tháo kính xuống.

– Anh… – Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên.

Mái tóc bồng bềnh, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt hắn sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Nguyệt Vy thoáng rùng mình, tim đập thật nhanh. Cảm giác hoàn toàn giống như lần đầu nàng đối diện với hắn. Nhất Huy.

– Em ngồi xuống đi… – Nhất Huy tủm tỉm cười nhìn hai bàn tay vặn vẹo bối rối của nàng.

Nguyệt Vy ngồi xuống, cơ thể nàng thấp thỏm, mặt cúi xuống, hai bàn tay giấu dưới bàn vô tình ép hai bầu vú căng lên dưới lớp vải. Nhất Huy thoáng thất thần, rồi rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên.

– Trái đất đúng tròn.. Không nghĩ rằng gặp em ở đây… – Nhất Huy mỉm cười ánh mắt hơi nuối tiếc nhìn Nguyệt Vy khẽ vuốt mái tóc dài che phủ trước ngực.

Nguyệt Vy im lặng không biết nói gì. Nàng cố bình tĩnh lại tâm trạng của mình để suy nghĩ cách đối phó với anh ta. Nàng thấy bất an mãnh liệt đối diện Nhất Huy. Anh ta như có sức mạnh gì đó khắc chế bất kỳ người phụ nữ nào trước mặt.

– Tối hôm đó gặp em…. Không nói chuyện được gì… Anh vẫn rất nhớ em… – Nhất Huy nói nhỏ, giọng anh ta trầm trầm man mác buồn.

“Không phải chiều hôm qua anh ta đã thấy nàng trong vòng tay Henry dưới hồ bơi sao? Tại sao anh ta không nhắc tới?” Nguyệt Vy tiếp tục im lặng suy nghĩ.

– Em rất đẹp… Rất giống một người… – Ánh mắt anh ta thật sâu nhìn nàng.


– Em… Em phải về khách sạn. – Nguyệt Vy nói nhỏ.

– Thuận Minh đã kể cho em nghe hết sao? – Nhất Huy mỉm cười. – Em sợ anh?

Nguyệt Vy cúi đầu không nói, nàng không muốn nhìn vào ánh mắt anh ta.

– Anh hy vọng rằng Minh thật sự kể hết.. – Nhất Huy nheo mắt cười. – Anh ta có kể rằng em rất giống Minh Thy mười năm trước không?

– Chị Minh Thy… ? – Nguyệt Vy nhíu mày.

Nhất Huy mỉm cười rút điện thoại trong túi quần, đẩy nó truợt dài trên mặt bàn về phía nàng. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta, rồi chậm rãi cầm nó lên.

Trên màn hình là tấm hình khá mờ nhạt, được scan lại, nổi rõ những vết trầy xước trên bản gốc. Cơ thể nàng chợt run lên, mắt nhìn một cô gái rất đẹp, môi nở nụ cười xinh xắn như một bông hoa chớm nở. Cô ta rất khác với người phụ nữ nàng đã gặp ở đám cưới, từ nụ cười, đôi mắt, đến mái tóc dài đen óng ả. Cô ta giống nàng hơn là bản thân cô ta hiện giờ.

Nguyệt Vy nhíu mày nhìn người thanh niên ôm gọn vòng eo của Minh Thy. Từ nụ cười của hắn, nàng nhận ra Nhất Huy. Hai người đứng trước một tấm bảng “Lễ tốt nghiệp – Đông Phương học – 2001”.

– Minh có kể là Minh Thy là bạn gái của anh từ khi còn ở Việt Nam không? – Giọng Nhất Huy buồn bã.

Nguyệt Vy đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đẩy về phía anh ta. Mắt nàng lóe lên một tia phức tạp, rồi nhanh chóng biến mất.

– Anh không vô tình gặp em ở đây, đúng không? – Nguyệt Vy mím môi, hỏi ngược lại.

Nhất Huy thoáng ngạc nhiên, mỉm cười gật gật thay cho lời thừa nhận.

– Chuyện anh Minh bị điều đi công tác đột xuất, chắc có liên quan đến anh! Anh có mục đích gì? – Nguyệt Vy bắt đầu giận dữ.

Nhất Huy sững người, rồi nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.

– Nguyệt Vy! Anh thừa nhận mình có dùng chút mẹo vặt để gặp mặt em một mình… – Nhất Huy dựa lưng vào ghế. – Nhưng mục đích của anh hoàn toàn là vì em…

– Vì em sao? – Nàng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, mặt ngoảnh đi.

Nhất Huy mỉm cười, đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Anh ta nheo mắt quan sát nàng qua làn khói trắng mờ ảo.

– Anh bắt đầu như thế này nhé! Tối qua em ngủ với Henry và em cũng không ngại Thuận Minh biết chuyện đó…

Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta. Anh ta không những theo dõi nàng, còn điều tra cả người đi chung với nàng.

– Đừng ngạc nhiên vì anh biết tên anh ta. Henry Nguyễn, Việt kiều Mỹ, rất có danh tiếng trong ngành nhiếp ảnh Việt Nam – Nhất Huy đưa tay ngăn câu hỏi của Nguyệt Vy chuẩn bị bật ra khỏi miệng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.