Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 46: Chới Với (9)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

46 Chương 46: Chới với (9)

– Hay thế này… Hai anh xem như không bắt được tôi… – Nguyệt Vy bước lại gần gã trẻ tuổi hơn, ngực nàng tựa hẳn vào gã. – Tôi sẽ chiều hai anh, mỗi người một lần… Được không ?

Hai gã nhìn nhau, rồi liếc nhìn về phía sau. Chiếc ghe khuất sau mỏm đá, không thể thấy phía sau này. Gã trẻ tuổi nháy mắt với gã kia, ngụ ý gì đó. Cả hai gã cùng lúc lao vào ôm ghì lấy cơ thể mềm mại không xương của Nguyệt Vy. Nàng mím môi, cố chịu đựng hai cái lưỡi ra quét khắp ngực mình. Hai cái miệng tham lam ngấu nghiến hai bầu vú nàng.

– Ưm….

Nguyệt Vy rít khẽ qua kẽ răng. Nàng cũng không biết tiếng rên rỉ vừa rồi là gỉa vờ hay thật sự. Hai bàn tay tranh nhau xâm chiếm khoảng da thịt nóng hừng hực giữa hai chân nàng. Hai mép âm hộ nàng bị ép căng ra, những ngón tay luồn vào trong móc ngoáy liên tục.

– Ưm…. Đừng mà…

Nguyệt Vy oằn người rên lớn. Tay nàng bấu chặt lấy hai bờ vai đen nắng cơ bắp rắn chắc của hai gã. Cơn sướng khoái vừa nguội lạnh, chợt bùng cháy mãnh liệt. Môi nàng hé mở nhận chiếc lưỡi nóng hừng hực của gã trẻ tuổi. Gã kia vội vã tuột quần, ném lên tảng đá nhỏ bên cạnh. Nguyệt Vy cũng hấp tấp không kém, tuột quần gã trẻ tuổi phía trước. Hai thân hình nóng hừng hực kẹp cứng cơ thể thổn thức ửng đỏ của Nguyệt Vy. Hai khúc dương vật hắn cứng như khúc củi chèn vào khẽ mông và giữa hai chân phía trước của Nguyệt Vy. Chân nàng vô thức kẹp chặt lại, ép hai vật đó trượt dọc hai mép thịt trơn nhẵn của mình.

– Ôi…

Nàng không biết kế hoạch của mình có thành công không, nhưng nếu lần này thất bại có lẽ do chính bản thân nàng. Cảm giác tê dại truyền đến từ hạ thể làm nàng mềm nhũng, muốn buông xuôi. Tay nàng bấu chặt lấy bờ vai gã trẻ tuổi, ngực ưỡn ra ép ngực mình vào miệng gã. Hai chân nàng quắp chặt với nhau, kẹp hai vật to cứng đó, trước sau trượt dọc chèn ép hai mép âm hộ mình.


– Ưm… Ôi…. Đừng… Anh làm gì vậy ?

Gã lớn tuổi phía sau chợt cúi xuống bế xốc nàng lên, ngồi lên tảng đá nhỏ lấp xấp dưới nước, tay hắn bóp chặt bắp đùi nàng mở rộng sang hai bên. Toàn bộ thân thể của Nguyệt Vy tênh hênh trên mặt nước, hai chân nàng giang rộng sang hai bên, phơi bày hai mép âm hộ đỏ ửng mọng nước trước mặt gã kia.

– Trời ơi… Đừng mà…

Nguyệt Vy mặt đỏ như say rượu, tay vội vã che lại giữa hai chân mình. Gã trẻ tuổi bước đến, dương vật hắn cong vòng to lớn. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay Nguyệt Vy ra, tay cầm đầu dương vật mình dọc hai mép cửa mình nàng.

– Ưm….

Nguyệt Vy há hốc nhìn chiếc dương vật cong vòng đó tiến dần vào trong người mình. Cảm giác tê dại làm nàng run lên.

– Khoan đã… Dưới này không được… Lên bãi… bãi cát kia…

Gã trẻ tuổi phấn khích đè nghiến lên người nàng. Dương vật hắn vào hết trọn vẹn trong âm hộ nàng. Hắn mím môi, mắt lim dim tận hưởng cảm giác bó chặt tuyệt diệu này. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt. Âm hộ nàng bị chèn chặt cứng với một vật cong cứng, kì lạ nhất mà nó nhận được từ trước đến giờ. Gã trẻ tuổi chậm rãi rút nó ra, rồi lại thúc vào người nàng.


– Nước biển… Ưm… rát lắm… Ưm… Đừng… Đau em lắm…

Nguyệt Vy nài nỉ. Nhưng tay nàng vẫn bấu chặt lấy hai cánh tay gã. Gã bên dưới buông bỏ hai chân nàng, mãi mân mê hai bầu vú của nàng. Nhưng chân nàng vẫn vô thức mở rộng, đón nhận gã đó.

– Đừng mà… Đau lắm… Ưm…

Nguyệt Vy rên rỉ, nài nỉ theo chút lý trí cuối cùng. Đột nhiên gã trẻ tuổi ngưng lại, rút dương vật mình ra dựng đứng tới rốn. Đầu dương vật đỏ bóng như ứ máu.

– Ừ… Em nói có lý… Nước biển hơi rát… Thôi lên kia đi… Tảng đá trên bãi cát kia.. – Gã trẻ tuổi chỉ tay vào tảng đá cách họ hơn mười mét.

Nguyệt Vy ngồi xuống tảng đá, mặt đỏ bừng. Tâm trạng nàng thấy mâu thuẫn lạ. Hạ thể nàng hụt hẫng khó chịu. Hai gã đỡ nàng đứng dậy, đi lên trên, tay chúng vẫn tham lam vuốt ve khắp thân thể nàng.

Đột nhiên Nguyệt Vy chạy vượt qua hai người, tay túm hai chiếc quần short của hai gã, huơ huơ trên không. Hai gã bật cười nhìn theo dáng người tuyệt đẹp của nàng chạy thật nhanh núp sau tảng đá đó. Hai gã lửng thửng đi lên, mắt khẽ nhìn về mấy người xa xa. Họ không nhìn về phía này.


– Á…. Cứu…

Bất chợt một tiếng hét chói tai vang lên. Hai gã giật nảy mình, ngồi thụp xuống nước, căm tức nhìn Nguyệt Vy. Mấy người bên kia cũng quay lại, nhìn về hướng này từ từ đi tới.

– Không có.. Tại sao không có chứ ?

Nàng lo lắng nhìn quanh tảng đá. Nàng còn nhớ rõ như in ngay tại nơi này, nàng đã cởi bỏ chiếc váy dài để bơi vòng qua mỏm đá với Hiền. Đây là bài toán của nàng… nhưng dường như…

– Hiền… Anh ta… Không…

Nguyệt Vy luống cuống nhìn quanh. Chợt nàng thấy một mẩu vải trắng phất phơ trên khẽ đá trước mặt. Nàng bước đến, mừng rỡ nhận ra, đúng là váy của nàng. Nó được xếp lại cẩn thận, để lên cao, nên không bị thấm ướt bởi thủy triều. Mặt chiếc váy ấm áp lên người, Nguyệt Vy chợt thấy mình có lỗi với Hiền rất nhiều.

Hai gã kia hậm hực trầm mình xuống nước bơi về ghe. Mấy người tắm biển bước tới tròn mắt nhìn Nguyệt Vy, nhíu mày khó hiểu, bỏ đi.

Nguyệt Vy ngồi bệt trên bãi cát. Nàng nhìn Bửu đang đứng trên ghe từ xa, nói gì đó không nghe rõ, một tay cầm vật nhỏ nhỏ vuông vuông như chiếc thẻ nhớ, một tay huơ huơ chiếc túi nilon. Nàng mím môi căm tức. Nàng biết những gã đó muốn nàng, chúng sẽ không dám phát tán những hình ảnh trong thẻ nhớ. Nàng cũng biết có lẽ sau này mình sẽ phải chịu đựng rất nhiều phiền phức, nếu không đáp ứng thỏa mãn cho chúng. Nhưng sau này không phải là hôm nay, không bao giờ nàng muốn quay lại.

Vừa rẽ vào con đường xi măng nhỏ dẫn đến phòng của mình, nàng chợt sững người, đứng lại.

– Em mới về sao ?

Nguyệt Vy nhìn đôi mắt đỏ ngầu, thâm quầng trũng sâu của Hiền. Chỉ đôi mắt đó đã nói lên nhiều điều.

– Anh chờ em sao? – Nguyệt Vy áy náy nhìn dáng vẻ phờ phạc của Hiền.


– Ừ… Anh có đem về chìa khóa phòng em… Nên anh…

Hiền thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vy mặc lại chiếc váy anh để bên bờ biển. Anh đưa chìa khóa phòng cho nàng.

– Cảm ơn anh…

Nguyệt Vy mỉm cười, nhìn anh với ánh mắt cảm kích. Nàng không ngờ là Hiền vì cầm chìa khóa phòng nàng, mà phải chờ cả đêm. Nàng không muốn hỏi anh ta vì nàng hay vì muốn xác minh điều gì. Vì dù sao anh đã làm nàng cảm động… Bước vào phòng, nàng không khép cửa, ngụ ý mời Hiền vào phòng.

– Đêm qua… em… – Hiền mím môi, hỏi nhỏ.

– Em… Đêm qua em… ở chung với Henry… – Nguyệt Vy nói nhỏ.

Hiền mím môi, nắm tay bóp chặt răng rắc. Dù đã đoán được chuyện đêm qua, nhưng nghe lời thừa nhận của Nguyệt Vy, tim anh vẫn nhỏ máu. Hiền ngồi xuống giường, hai tay vò nát mái tóc mình.

– Anh không bằng anh ta sao? – Hiền thì thầm, cay đắng hỏi.

– Anh…. không thua anh ta… nhưng em không muốn anh lún sâu vào chuyện tình cảm với em… Em không cần tình yêu… Trái tim em không chứa được tình yêu của ai khác ngoài anh Minh… Anh hiểu không? – Nguyệt Vy nói nhỏ.

Nguyệt Vy đi thẳng vào buồng tắm, khóa cửa lại. Làn nước mát xoa dịu trên cơ thể làm nàng tỉnh táo hẳn. Nàng thấy áy náy với Hiền, nhưng nàng càng sợ hãi hơn khi đến gần tình yêu của anh ta. Nàng thật sự hối hận vì không vạch rõ giới hạn cho Hiền, để anh ta nhen nhóm một hy vọng mà không bao giờ có thể đạt được.

Nàng ngạc nhiên nhận ra mình không căm ghét bốn gã đàn ông đó sau những chuyện đã xảy ra. Nàng gần như bị cưỡng bức trên chiếc ghe và bị gã trẻ tuổi đó xâm chiếm dù chỉ chốc lát. Nhưng cảm giác đê mê tê dại của xác thịt và sự hồi hộp phiêu lưu khi trốn thoát trước miệng bốn con sói đói khát làm nàng thấy rất vui. Nàng vừa trải qua một kinh nghiệm tuyệt vời. Nàng khẽ nhìn xuống hai núm vú đỏ bừng ray rứt của mình, chúng như không bao giờ đủ, luôn thích thú đòi hỏi được hôn hít, vuốt ve… Tất cả chuyện nghi vấn của Nhất Huy gieo vào đầu nàng đều bị nàng bỏ xó. Có lẽ, một lúc nào đó nàng sẽ hỏi sự thật, nhưng nó sẽ không là lý do để nàng nghi ngờ anh.

Choàng một chiếc khăn tắm ngang người, bước ra ngoài, Nguyệt Vy ngạc nhiên nhìn thấy Hiền. Anh ta ngủ thiếp đi, ngay trên giường của nàng. Hàng lông mày còn nhíu chặt đau đớn, dằn vặt.

– Em xin lỗi… Tại sao anh phải khổ như vậy chứ ?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.