Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 49: Chới Với (12)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

49 Chương 49: Chới với (12)

Nguyệt Vy chưa hiểu ra chuyện gì, Hiếu đã ôm chầm lấy nàng. Cậu ta ngã người, vô tình kéo theo Nguyệt Vy đổ dài xuống biển.

– Không… Buông ra.. Buông ra…

Nàng hoảng hốt, vùng vẫy để đứng lên, nhưng tay Hiền cứ níu lấy tay nàng, làm cả cơ thể nàng càng chúi xuống nước. Cặp mông tròn lẳng của nàng phơi bày trọn vẹn nhô hẳn lên mặt nước trước ánh mắt khao khát của đám thanh niên xung quanh. Nguyệt Vy đứng lên, che mặt đỏ bừng tức giận lẫn xấu hổ.

– Ha ha… – Ngọc Hân túm luôn cả quần Hiếu và cả hai mảnh áo tắm dồn một cục thật to, vắt lên vai.

– Em không giỡn nữa đâu… Trả lại cho em… – Nguyệt Vy mím môi, mắt đỏ lên.

– Hi hi… rồi… trả… không vui gì hết… – Ngọc Hân bĩu môi, đưa mảnh đồ của Nguyệt Vy sang.

Nguyệt Vy nhận lấy chiếc quần, mặt đỏ bừng. Nàng cúi đầu tránh ánh mắt tò mò phấn khích của mấy cậu bé xung quanh. Nàng vừa cúi người xuống, đột nhiên, mảnh áo phía trên lỏng ra, vuột mất.

– Áh… Chị Hân…


Nguyệt Vy vừa chụp tay che ngang ngực mình, thì mảnh quần chưa kịp mặc vào nhanh như chớp lại lọt vào tay Ngọc Hân.

– Ha ha… Đã chơi với chị không được giận… càng giận là càng thua thiệt đó… Hi hi… – Ngọc Hân bật cười thích thú, tay quay quay hai mảnh đồ của Nguyệt Vy.

Nguyệt Vy tức giận nghiến răng, mặt đỏ bừng, hai tay nàng che ngang ngực, ngồi thấp dưới nước. Đột nhiên, nàng bật dậy lao vụt đến, ôm chầm lấy Ngọc Hân, tay với lấy chiếc áo trong tay cô ta. Nhưng Ngọc Hân còn nhanh hơn, ném hai mảnh đồ trong tay thẳng vào cậu bé kế bên, tay che ngang người mình, giữ khư khư mảnh áo của mình. Thằng bé đỏ mặt phấn khích, tay cứng đờ cầm hai mảnh đồ nhỏ mềm mại trong tay, mắt đờ đẫn nhìn làn da trắng ngần như bạch ngọc của Nguyệt Vy. Nàng đỏ mặt, thụp người xuống nước. Những ánh mắt tò mò xung quanh như muốn nhìn xuyên qua mặt nước làm nàng vừa xấu hổ, vừa nhộn nhạo. Đám thanh niên chậm chậm khép lại vòng vây quanh hai người. Ngọc Hân cười tủm tỉm ôm lấy lưng Nguyệt Vy, thì thầm:

– Em nhìn những cậu thanh niên này xem… Chúng có lẽ là học sinh lớp 11,12 của một trường nào đó…

Nguyệt Vy ngẩng đầu lên. Nàng chợt nhận ra từ lúc nào nàng và Ngọc Hân đã lọt vào giữa vòng vây của mấy đám con trai. Những khuôn mặt non choẹt đỏ bừng, những cặp mắt nhìn hai người nửa ngượng ngùng, nửa khao khát.

– Nguyệt Vy… Chị kể em nghe một câu chuyện nhé…

Ngọc Hân thì thào bên tai Nguyệt Vy. Nàng chợt rùng mình, gai ốc nổi sần lên khắp thân thể. Linh cảm báo cho nàng biết câu chuyện của Ngọc Hân rất đen tối, sẽ ảnh hưởng xấu đến nàng. Nhưng không hiểu sao nàng vẫn muốn nghe.

– Khoảng sáu tháng trước… Trong một lần về quê… Chị đã thử cảm giác… tắm sông trần truồng… làm tình… với một đám trẻ… chăn trâu… Hi hi…


Nguyệt Vy quay phắt lại, mặt đỏ bừng nhìn Ngọc Hân không tin nổi.

– Trải nghiệm đó em không tưởng tượng nổi đâu… Những cơ thể nhỏ nhắn, đen đủi, khỏe khoắn… Những bàn tay gầy ốm, chai sạn sờ nắn thô bạo khắp thân thể em…

Ngọc Hân mỉm cười áp sát người vào Nguyệt Vy, tay vuốt ve nhẹ nhàng vùng bụng thon gọn của nàng. Nguyệt Vy nghiến môi, nghĩ đến câu chuyện của Ngọc Hân. Chỉ vài ba câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ dựng lên một quan cảnh đen tối, hoang đàng đến cực độ.

– Những chiếc lưỡi vội vàng, lúng túng, những cái miệng há lớn thèm khát, nước miếng chảy dài day ra cả bầu ngực của em…

Tiếng Ngọc Hân vang lên đều đều, tay cô lướt nhẹ trên bầu ngực phập phồng, ép căng dưới cánh tay che chắn trước ngực Nguyệt Vy. Cơ thể nàng nóng bừng lên. Cảm giác nhộn nhạo làm nàng thổn thức.

– Những cái dương vật hồng hào, tươi trẻ, cứng như thép nguội… hồi phục nhanh kinh khủng… những dòng tinh trùng thật nhiều, thật nóng… ồ ạt như muốn nhấn chìm em…

Ngọc Hân nhẹ nhàng gỡ cánh tay Nguyệt Vy xuống, tay cô áp lên xoa nắn hai bầu vú trần trụi của nàng. Tay còn lại của Ngọc Hân dưới mặt nước vuốt ve giữa hai chân nàng, day nhẹ nhẹ lên hai mép thịt mềm mại, nóng hừng hực của nàng. Nguyệt Vy mím môi, run rẩy. Chợt hơi thở nặng nề dồn dập áp sát vào người, đám thanh niên chen chút nhau bao kín cả hai người bên trong. Nguyệt Vy bừng tỉnh, hoảng hốt toan phản khán. Nhưng Ngọc Hân lại ngăn nàng lại.


– Không sao… Em cũng muốn mà…

“Thử một chút đi… Không ai biết hết…” Giọng nói của Ngọc Hân vang lên trong đầu Nguyệt Vy, từng chút một biến đổi như giọng nói của chính nàng. Nguyệt Vy thở hỗn hển, tim nàng đập thật nhanh. Mặt nàng đỏ bừng, cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Bầu vú nàng căng tròn, lập lờ trên mặt nước. Hai núm vú đỏ hồng nhấp nhô theo nhịp thở. Những cơ thể rắn chắn nóng hừng hực áp sát cơ thể trần truồng của nàng, những vật cứng ngắt cọ vào hạ thể nàng. Không khí như bị rút mất, Nguyệt Vy thở dốc, hớp hớp mất hơi.

– Em thử tưởng tượng đi… Những khuôn mặt non trẻ này… rất quen thuộc… rất quen thuộc…

Nguyệt Vy khẽ nhìn lên. Những khuôn mặt đỏ bừng phấn khích này dường như rất quen. Càng nhìn nàng càng thấy chúng biến đổi. Ánh mắt, nụ cười, hàng lông mày đó… Từng chút một rõ ràng hơn trong mắt nàng. Hùng – đứa bên trái đang mím môi thèm khát nhìn bầu vú của nàng là Hùng. Đứa bên phải nuốt nước miếng ừng ực là Hải. Nàng ngẩng đầu nhìn ra sau. Hai đứa áp sát, cọ cọ hai khối cứng như thép nguội vào mông nàng là Đức và Minh. Bốn đứa học sinh lớp 12A3 nàng làm chủ nhiệm. Bốn đứa lì lợm, nghịch ngợm nhất. Bốn đứa không biết bao nhiêu lần nàng phạt đứng ngoài trước cửa. Bốn đứa hay túm tụm bàn tán, mắt lén nhìn nàng trên bục giảng, xuýt xoa. Mặt nàng nóng bừng lên, tim đập nhanh điên loạn.

– Ưm…

Ngọc Hân bật rên nhỏ. Hai bầu vú cô nằm gọn trong hai bàn tay ấm áp của Hiếu, áp sát người. Cậu ta bị chính cô cởi mất quần, dương vật cương cứng ngắt đang chèn vào kẽ mông căng tròn của cô. Cô khẽ rên rĩ, mông uốn éo lắc lư cho vật đó cọ sát sâu vào trong. Nhưng mắt cô hoàn toàn tỉnh táo, như thể thân thể này không phải của mình, tiếp tục theo dõi phản ứng của Nguyệt Vy.

Nguyệt Vy cúi đầu, mặt đỏ bừng thở hổn hển. Vai nàng trùng lại, cố né tránh hai bàn tay lạ đang nhẹ nhàng mân mê hai vú mình. Nguyệt Vy thổn thức, hạ thể nóng bừng lên. Một bàn tay luồn xuống giữa hai chân nàng, úp lên vùng mu mềm mại hừng hực của nàng, xoa nắn tham lam.

– Ưm… Không… Đừng…

Nàng hoảng hốt, giật hai mảnh đồ bơi của mình. Nàng mặc vội lên người, rồi đẩy dạt hai cậu bé trước mặt mình. Tất tả chạy lên bờ.

Ngọc Hân thở dài. Cô nhẹ nhàng đẩy các cậu bé đang ôm ghì lấy mình ra. Chúng nuối tiếc không muốn rời, nhưng vừa chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của cô, tất cả đều e ngại lùi lại.

– Lần sau gần phụ nữ đừng hấp tấp như vậy .. Biết chưa…

Cả tám đứa ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn theo dáng người lả lướt của Ngọc Hân đi lên bờ. Chúng vô thức lẩm nhẩm lại câu nói của nàng, học thuộc lòng như một câu thần chú.


________________________

Làn nước ấm áp làm ngọn lửa trong cơ thể Nguyệt Vy được xoa dịu phần nào. Nàng thoa xà bông khắp người, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Càng nghĩ về hành động của mình, lòng nàng càng dằn vặt đau đớn. Nàng xấu hổ vì hành động của mình, nàng đã có cảm xúc với đám thanh niên non trẻ đó. Nhưng điều làm nàng khổ sở hơn nhiều, lại chính là những hình ảnh do chính nàng tưởng tượng ra. Hùng, Hải, Đức và Minh là bốn đứa học trò cá biệt, nghịch ngợm của nàng. Tại sao lại là chúng mà không phải ai khác ? Tại sao không phải là hình ảnh của Thuận Minh, Liêu Đông, Henry, Hiền ? Hay dù là bốn gã phụ tá đen nắng kia, đối với nàng có lẽ còn dễ chấp nhận hơn. Giây phút này, nàng còn nhớ rõ cả ánh mắt chúng nhìn mình khao khát, thèm muốn. Nhưng… tất cả những điều đó đều không có thật, đều là sự tưởng tượng của chính nàng. Tại sao nàng lại có những suy nghĩ đó ? Mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên, ý nghĩ sinh ra trong đầu nàng như thể đã chất chứa tiềm ẩn từ rất lâu.

Như lần đó, Thuận Minh đã gieo vào đầu nàng mầm mống đầu tiên.

“Không đúng”. Anh đã đưa nàng đến trường, vào lớp học của nàng trong tình trạng không mảnh vải che thân, ân ái với nàng trên chiếc bàn giáo viên, nàng thường ngồi. Nhưng anh chưa hề gợi ý nàng bất cứ điều gì, vậy mà khi cơn sướng khoái gần đạt đỉnh, nàng lại tưởng tượng ra những gương mặt quen thuộc của đám học trò đang đỏ bừng phấn khích chứng kiến chuyện nàng và anh đang làm. Hoàn toàn do chính bản thân nàng suy diễn và tìm xúc cảm trên con đường đi ngược lại luân lý.

“Do chính bản thân mình sao ?”

“Không” – Nàng cắn nghiến bờ môi mình, đau đớn đến nếm được vị mặn mặn tanh tanh trong miệng.

Cánh cửa phòng tắm hé mở. Ngọc Hân hoàn toàn trần truồng bước vào. Hai mắt cô lóe lên một tia ghen tị, nhìn tòa thiên nhiên thuần khiết mỹ miều của Nguyệt Vy, bằng chứng thiên vị ưu ái của tạo hóa. Nàng vẫn bần thần xoay người vào trong không hay biết gì.

Đột nhiên một cơ thể mát rượi áp sát. Nguyệt Vy giật mình quay lại.

– Hi hi… Đừng căng thẳng như vậy… Vui thôi mà… – Ngọc Hân xoa nhè nhẹ lớp bọt xà bông trên ngực nàng.

Nguyệt Vy im lặng, không nói gì. Nàng khẽ quay đầu đi tránh ánh mắt dò xét của cô ta.

– Em đừng lo lắng như vậy… Chị có thể nói với em, không có một người thầy giáo nào chưa từng xao xuyến trước nữ học trò của mình… Đó là sự hấp dẫn giới tính thông thường… Giống như chuyện cha và con gái, mẹ và con trai thôi…

Nguyệt Vy rùng mình, quay lại nhìn cô ta. Nàng kinh sợ cách ví dụ của Ngọc Hân, nhưng lại sơ ý bỏ qua việc cô ta dường như biết rất rõ nàng đang nghĩ về chuyện gì.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.